Sau khi Đại hoàng tử thỉnh an Cửu công chúa, hắn ta dùng dăng, không định rời
đi.
Cửu công chúa nhíu mày: "Ngọc Trạch, xem ra ngươi có tâm sự, ngươi có gì muốn nói sao?"
Đại hoàng tử ngẩng đầu, ánh mắt có mấy phần tránh né: "Cửu cô cô có biết phụ hoàng và mẫu hậu muốn định cô nương nhà nào cho ta không?”
Cửu công chúa cười nói: "Rốt cuộc không nhịn được tới hỏi ta?"
Đại hoàng tử nghe vậy mặt đỏ bừng: "Cô cô, người đừng cười ta. Hôn nhân đại sự, không thể đùa cợt."
Cửu công chúa suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: "Phụ hoàng mẫu hậu ngươi đúng là coi trọng một cô nương, nhưng bọn họ lo lắng chưa chắc cô nương đó muốn gả vào hoàng gia, cũng không xác định liệu đối phương có đồng ý ga cho hoàng tử hay không.”
Đại hoàng tử nghe vậy, hơi giật mình: "Còn có người không muốn gả cho hoàng tử sao? Dù không trở thành hoàng đế, thì ít nhất cũng là một vương gia, thân phận cao quý."
"Sau khi thành Vương phi, vinh hoa phú quý muốn gì đều có, tại sao lại không muốn chứ?"
DTV
Cửu công chúa cười nói: "Vinh hoa phú quý người ta không thiếu, vẫn có thể cẩm y ngọc thực, thứ muốn chính là lưỡng tình tương duyệt, phu thê hòa thuận, hòa hảo vui vẻ."
"Đừng nói người khác, ví như ta, cho dù là công chúa, người muốn trở thành phò mã rất nhiều, người ưu tú cũng có khối người."
"Nhưng mà vinh hóa phú quý ta không thiếu, ta thiếu chính là lưỡng tình tương duyệt, một người chân thành, một đời một kiếp một đôi." "Hoàng tử hoàng gia, có mấy người có thể làm được? Ngay cả phụ hoàng ngươi, tình cảm sâu đậm với mẫu hậu ngươi, đến giờ còn không phải biết bao nhiêu phi tử?"
"Ngươi lại xem Đức Thụy phu nhân, phu quân nàng Lý Nguyên Thanh, bên người có nữ nhân nào khác?"
"Quan trường trao tặng thị nữ có khối người. Người khác tặng cho Lý đại tướng quân, hắn có thể quang minh chính đại đưa về”
"Bởi vì quan tâm, cho nên hắn không muốn nữ nhân mình yêu chịu một chút ủy khuất nào."
"Nữ nhân giống như ta và Đức Thụy phu nhân, muốn một đời một đôi, có khối người như vậy."
Đại hoàng tử nghe vậy, hơi giật mình, nhất thời cảm thấy khó khăn.
Từ nhỏ đến lớn, ở trong quan niệm của Đại hoàng tử, tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần quá nhiều, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ đến giữ một nữ nhân qua một đời.
Cho tới nay, hắn ta luôn lấy phụ hoàng làm gương, tương lai nhất định sẽ kính trọng thê tử, sinh nhiều đích tử, đảm bảo để thay thế ngôi vị hoàng đế.
Đức Thụy phu nhân và Cửu cô cô là nữ nhân như vậy, Lý Dung do bọn họ dạy dỗ nên tất nhiên cũng sẽ như vậy.
Đại hoàng tử không chắc mình có thể làm được, trong lòng do dự.
"Cửu cô cô, đa tạ người dạy dỗ." Đại hoàng tử tạ ơn: "Phụ hoàng và mẫu hậu chắc là nhìn trúng A Dung đúng không?” Cửu công chúa gật đầu, muôn vàn cảm khái: "Co nương tốt như vậy, ai mà không muốn cướp về nhà làm con dâu chứ?" "Đứa trẻ nhà ta quá nhỏ, có điều con gái út của Đức Thụy phu nhân chỉ lớn hơn đứa trẻ nhà ta một tuổi thôi."
"Chờ sau khi đứa trẻ hiểu chuyện, ta sẽ ngày ngày nhắc nhở nó, không thể đa tình, không thể lạm tình." "Chỉ có đối đãi chân thành, mới có được đối đãi chân thành của đối phương, hai phu thê mới có thể đồng tâm."
"Ngươi nghĩ xem, tình cảm giữa phụ hoàng và mẫu hậu ngươi, thâm hậu biết bao. Khi phụ hoàng ngươi xuất cung, hoặc là ra ngoài, hắn ta dám giao ngọc tỷ cho mẫu hậu ngươi giữ."
"Hắn ta biết người trên đời này, cho dù là ai phản bội hắn, thì hoàng tẩu cũng sẽ không phản bội hắn."
"Tình cảm như vậy, ít khi có hiểu lầm, đáng giá hay không?”
"Sinh trong hoàng gia, nhất là hoàng đế, đồng nghĩa với một người cô độc. Vì lợi ích của lê dân bách tính, đấu trí đấu dũng với quan viên trong triều..."
"Nếu như ngay cả thê tử của mình cũng không một lòng với hắn ta, hoàng huynh sẽ phải mệt mỏi lắm!"
Những lời của Cửu công chúa, lại lân nữa khiến Đại hoàng tử rơi vào trâm tư.
Đại hoàng tử phiên muộn: "Cửu cô cô, ta ái mộ A Dung, nhưng ta không thể đảm
bảo cả đời này chỉ có một mình nàng”" "Ngay cả chính ta cũng không thể bảo đảm, có lẽ A Dung cũng biết điểm này, sẽ không thích taI"
Cửu công chúa muốn khuyên Đại hoàng tử dũng cảm theo đuổi, cưới cô nương tốt như vậy về nhà.
Nhưng với tư cách là dì út của A Dung, nàng ấy lại sợ đứa bé A Dung bị tổn thương.
"Thê giả, tê dã! Đây là một người nữ nhân có thể đồng cam cộng khổ, cùng ngươi tiến bộ, cùng nhau nuôi dạy con cái." “Thiên địa có càn khôn, người có nam nữ, vật có âm dương, đều không thể thiếu. Làm sao để tìm được một nửa thích hợp nhất, cần phải tự suy nghĩ."
"Người khác áp đặt cho ngươi, hoặc là ngươi thờ ơ nhận lấy, có thể không phải điều ngươi muốn."
"Chính là bởi vì Đức Thụy phu nhân, Lý đại tướng quân, còn có mấy đứa trẻ của họ đều vô cùng tốt, hơn nữa cũng có thể trở thành trụ cột của Đại Chu, cho nên tới giờ hoàng tẩu và hoàng huynh vẫn không dùng thân phận tôn ti quyên thế, mà lấy lễ đối đãi."
"Vậy nên, chuyện hôn sự của con cái, cũng sẽ không miễn cưỡng đối phương. Nếu bây giờ ngươi cũng thích A Dung, vậy ngươi phải cân nhắc cẩn thận."
"Bất kể là Đức Thụy phu nhân, hay là Lý đại tướng quân, cháu gái bọn họ cũng thương yêu như vậy, đừng nói là con gái của họ."
"Nếu như biết con gái gả vào hoàng gia chịu ủy khuất, cho dù bọn họ là bề tôi, không thể đánh đến cửa, nhưng cũng sẽ khiến bọn họ lòng như tro tàn, không muốn làm việc cho hoàng gia nữa."
Đại hoàng tử cảm thấy phụ hoàng và mẫu hậu cân nhắc rất chu toàn: "Cửu cô cô, ta biết. Đây cũng là nguyên nhân ta không tùy tiện bày tỏ tình cảm trong lòng, vừa dịp này trở lại kinh thành, ta sẽ chỉnh lý lại phần ái mộ này."
Cửu công chúa cười: "Ngươi là một đứa bé ngoan, từ bé đến giờ, ngươi đều biết thứ mình muốn là gì, luôn nỗ lực cố gắng. Phụ hoàng và mẫu hậu ngươi kỳ vọng vào ngươi
156 rất nhiều, tình cảm của ngươi, chắc hẳn cũng có thể xử lý tốt."
Đại hoàng tử cung kính hành lễ: "Vâng, Cửu cô cô."
Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử lên đường, Lý Nguyên Thanh và Cố Thiệu cũng phái thị vệ theo hộ tống, hơn nữa còn có người hoàng đế và hoàng hậu phái tới.
Dọc đường đi, Đại hoàng tử suy tư cái vấn đề kia, không trò chuyện nhiều.
Gần đến kinh thành, Nhị hoàng tử nhỏ giọng hỏi: "Đại ca, ta biết người hiện đang do dự không quyết được, nhưng người nghĩ xem, nếu bảo người trơ mắt nhìn A Dung gả cho người khác, người cam tâm sao?" "Ga cho người khác?" Đại hoàng tử hơi sửng sốt, hắn ta chỉ nghĩ đến chưa chắc có thể làm được việc một đời một đôi, nhưng còn chưa nghĩ đến việc Lý Dung gả cho người khác.
Nhị hoàng tử trợn mắt, cảm thấy đại ca đúng là đầu gỗ, suy tính quá toàn diện, thường tỏ ra thờ ơ, lãnh đạm.
"Tất nhiên rồi, nếu người không cưới A Dung, chẳng lẽ A Dung phải làm cô nương già cả đời? Cuối cùng cũng sẽ gả cho người khác, sinh con dưỡng cái với người khác."
Lúc này sắc mặt Đại hoàng tử trở nên âm trầm, bị ý nghĩ trong nội tâm dọa sợ: "Nghe ngươi nói A Dung có thể sẽ gả cho người khác, mặc dù người kia còn chưa xuất hiện, ta đã muốn g.i.ế.c c.h.ế.t người kia."
Nhị hoàng tử giật mình, cảnh giác nhìn đại ca: "Đại ca, người tàn nhẫn quá phải không? Bản thân người không lấy, còn không để người cho người khác lấy sao?" Đại hoàng tử trừng mắt nhìn nhị đệ, hừ một tiếng: "Ngươi đừng hòng nghĩ tới." Nhị hoàng tử cười nịnh nọt: "Ta đây không phải muốn để cho nước phù sa không chảy vào ruộng ngoài hay sao? Cô nương tốt như vậy, đương nhiên phải làm con dâu của nhà chúng ta."
Đại hoàng tử nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ta đã quyết định lấy A Dung rồi."