Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 723: Học Đến Quên Ăn Quên Ngủ




Ban đầu thì đều là những phép tính đơn

giản như cộng trừ hai số có một chữ số,

cộng trừ hai số có hai chữ số.

Sử dụng phương pháp tính theo hàng dọc

thì có thể tính ra đáp án một cách vô

cùng dễ dàng.

Đối với những người mới học mà nói thì

phương pháp này hết sức hiệu quả.

Đại hoàng tử vận dụng theo phương pháp

như vậy rồi bắt đầu tính toán theo hàng

dọc, cho dù là với những con số rất lớn

thì cũng có thể dễ dàng cộng lại.

Trước đây Nhị hoàng tử đã từng tiếp xúc

với những thứ này nên hoàn toàn không

có gì hiếu kỳ.

Sau khi học xong một tiết toán, Đại

hoàng tử vẫn còn chưa thỏa mãn nên lại

DTV

bắt đầu học tiếp những tiết học phía sau.

Thật ra những kiến thức toán học này

đều là những tri thức được Liễu Phán Nhi sao chép lại từ trong sách toán của chương trình giáo dục phổ cập bắt buộc trong vòng chín năm.

Từ đó, Đại hoàng tử bắt đầu tự học thêm những kiến thức phía sau, gặp phải chỗ nào không hiểu thì sẽ hỏi đệ đệ mình. Còn Nhị hoàng tử nếu có chỗ nào không biết thì sẽ đi hỏi Lý Đại Bảo.

Lý Đại Bảo thấy Đại hoàng tử học hành vô cùng nghiêm túc thì tự nhiên cũng giảng giải cho hắn ta một cách hết sức cẩn thận tỉ mi.

Cứ thế, Đại hoàng tử học đến mức chăm chú quá mức, học mãi tới tận đêm khuya. Nếu như không phải có nội thị bên người ra sức khuyên can, bảo Đại hoàng tử nghỉ ngơi sớm một chút thì e là hắn ta còn có thể học cả đêm.

Những kiến thức toán học sơ cấp này vừa đơn giản lại vừa dễ hiểu, vậy nên Đại hoàng tử có thể tự mình mày mò học được.

Nhưng càng về sau lại càng khó, có lúc còn phải tốn thêm một chút thời gian.

Nhị hoàng tử thấy đại ca mình vẫn cứ luôn chôn mình trong thư phòng để học toán thì dở khóc dở cười.

"Đại ca, những kiến thức toán học này đều ở trong sách cả, cũng chẳng chạy đi đâu được, chờ sau khi huynh quay về kinh thành rồi thì từ từ suy ngẫm cũng không muộn."

"Hiếm khi mới được ra ngoài một chuyến, lẽ nào huynh không muốn đi xung quanh thăm thú một chút hay sao? Như vậy mới có thể thể nghiệm và quan sát được tình cảnh của dân chúng, huynh cứ ở mãi trong phòng không ra ngoài thì còn đòi thấu hiểu cái dân tình gì nữa cơ chứ?"

Đại hoàng tử nghe được lời này thì hơi hơi sửng sốt: "May mà có đệ nhắc nhở ta, nếu lại tiếp tục thế này thì đúng là sẽ lãng phí cơ hội tốt của lần cải trang xuất cung vi hành này."

"Vốn dĩ chính là như thế mà!" Nhị hoàng tử cười nói: "Vậy chúng ta mau chóng đi dạo chơi xung quanh một chút đi thôi!" Được Nhị hoàng tử khuyên nhủ, Đại hoàng tử bèn buông những cuốn sách toán học trong tay xuống, đi ra ngoài ngao du thăm thú bốn phương.

Đội mũ rơm lên, bôn ba du ngoạn giữa những cánh đồng dân dã.

Lý Đại Bảo còn dắt Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử xuống ruộng, đi nhổ cỏ, chân trân giãm lên những thửa ruộng lúa nước. Nhị hoàng tử hết sức vất vả mới nhổ lên được một cây cỏ dại, cả người còn lảo đà lảo đảo, suýt chút đã ngã nhào.

Nhưng ngay vào lúc này, dưới chân hắn ta vậy mà lại có mấy con cá nhỏ bơi ngang qua.

"Ôi chao, vậy mà trong ruộng lúa lại có cá!" Nhị hoàng tử kinh ngạc kêu lên, sau khi ổn định lại thân mình thì liên muốn đi bắt cá.

Lý Đại Bảo cười cười nói: "Đó là cá sinh trưởng trong ruộng lúa, người ta đã bắt một ít cá con rồi thả vào trong ruộng." "Chờ đến khi lúa gân chín thì cá trong ruộng cũng đã lớn bằng bàn tay. Cho dù là mang cá tươi đi hâm, đi kho hay là ướp muối làm thành cá mặn thì cũng đều vô cùng ngon miệng."

"Nhưng hiện giờ chúng vẫn còn quá nhỏ, có bắt được thì cũng không biết ăn làm sao."

Nhị hoàng tử có đôi chút thất vọng, song hắn ta thấy đám cá nhỏ đã bơi đi mất rồi, với tốc độ của hắn ta hiện giờ thì căn bản là không thể đuổi kịp.

"Lúc nào thu hoạch thế? Liệu trước khi bọn ta về kinh thì có thể ăn được cá trong ruộng lúa này không?" Nhị hoàng tử hỏi, giương mắt tha thiết mong chờ nhìn về đám cá nhỏ đang bơi qua bơi lại xung quanh ruộng lúa. Lý Đại Bảo trả lời: "Cho thêm một tháng nữa là có thể thu hoạch rồi, không cần phải vội, hẳn là có thể ăn được thôi." Đại hoàng tử là người trước giờ vẫn luôn điềm tĩnh chín chắn, hắn ta cũng đã nhìn thấy số cá nhỏ kia nhưng cũng không muốn ăn mà chỉ tỉ mỉ quan sát chúng. "Đại Bảo, đám cá này ăn bông lúa, còn ăn cả những loại côn trùng khác trong ruộng, sau đó chất thải mà bọn chúng thải ra ngoài thì lại có thể bón cho đất ruộng thêm phần màu mỡ." Lý Đại Bảo kinh ngạc nói: "Đại hoàng tử nói đúng lắm, thả một ít cá vào trong ruộng lúa quả thực là chuyện có lợi."

Đại hoàng tử cười hỏi: "Đây là ý tưởng do Đức Thụy phu nhân nghĩ ra phải không?" Lý Đại Bảo lắc đầu đáp: "Đây cũng không thể xem như ý tưởng của nương ta được. Thực ra là vì nguồn nước ở phía nam bên này đồi dào, đại đa số đều là ruộng nước.

"Khi nông dân dẫn nước vào ruộng để tưới tiêu thì thường sẽ có cá con bơi vào ruộng xuôi theo các rãnh mương. Sau đó có người ở địa phương phát hiện ra đám cá con này có thể ăn giun dế và côn trùng, hơn nữa lại còn có thể làm cho đất ruộng thêm phần phì nhiêu nên dù ít dù nhiều đều sẽ thả một ít cá con vào trong ruộng."

"Nhưng cũng không cần thả nhiều, nếu thả quá nhiều thì trong ruộng cũng không có nhiều thức ăn cho cá đến thế, vả lại nước ở đây cũng không có quá nhiều, thả một số ít để chúng sinh sản ra cá con là được."

Đại hoàng tử cười nói: "Thật là tốt, vừa có thể cày cấy, còn vừa có thể nuôi cá. Chẳng trách sản vật của phía nam lại tương đối phong phú, cuộc sống của dân chúng lại tương đối sung túc như vậy."

Lý Đại Bảo cười cười, giải thích thêm cho Đại hoàng tử lần nữa: "So sánh với các đồng bằng ở phía bắc thì phía nam bên này núi nhiều nước nhiều, hơn nữa trước đây nơi này đều là vùng đất hoang tàn đầy khí độc."

“Chính vì có người tới nơi này khai hoang mở rộng nên mới từng bước từng bước phát triển tới quy mô như bây giờ, càng đi sâu về phía nam thì càng thấy có nhiều đất đai do người dân chạy nạn trước kia đã khai khẩn."

"Rất nhiều người trong số đó đều là vì chiến tranh loạn lạc, có người thì là vì thiên tai đói kém, cũng có những người vì đủ loại nguyên nhân khác nhau mà dời nhà tới đây. Nên kinh tế của Đại Chu cũng đang không ngừng dịch chuyển dần về phía nam."

Đại hoàng tử nghĩ tới kế hoạch di dời mà phụ hoàng mình vẫn luôn đẩy mạnh mở rộng, vùng Trung Nguyên vốn đông người, hơn nữa đất đai lại không có nhiều, ngoài ra còn có rất nhiêu đất đai đã bị thôn tính nghiêm trọng.

Gia sản của dân chúng ít ỏi, chỉ cần hơi có chút tai họa xảy đến thôi là phải bán của cải đổi lấy tiền mặt, như vậy mới mong vượt qua được cửa ải khó khăn. Mặt khác, ngày càng có nhiều đất đai chỉ nằm trong tay của một số ít người nhất định, còn lại những người dân vô sản thì hoặc là phải đi làm công cho người ta, hoặc là phải bán thân làm nô lệ.

Vì vậy mà có rất nhiều người không thể sống tốt qua ngày ở địa phương mình sinh sống, càng khỏi phải nói tới việc phát triển sâu rộng ra sao.

Nhưng nếu có thể dời đến địa phương khác thì lại là một chuyện khác.

Phía bắc và phía tây, phía nam đất rộng người thưa.

Phía nam có các thửa đất rộng lớn để khai hoang mở rộng, nếu đã vậy thì tại sao lại không chuyển những người này qua bên đó?

Thông qua trải nghiệm thực tế của thành Tây Bắc bên kia cũng đã gặt hái được nhiều thành tích rất tốt.

Lần này thành Bắc Vân bên kia lại di dời tới mấy trăm ngàn người dân, cũng lần lượt cho thấy hiệu quả. Đất đai được khai khẩn ở biên giới phía bắc cũng vì thế mà càng ngày càng nhiều.