Lỡ như không còn mẫu thân, mà phụ thân lại nạp thiếp thật, đến lúc đó lại sinh thêm đệ đệ muội muội, trong nhà cũng sẽ loạn thêm. "Vâng, cha, ta đi mời đại phu liền." Trân Thanh Tùng vội vàng đồng ý, chạy ra ngoài. Trân Thanh Sơn cũng có chút hối hận: “Cha, lúc nay người nói chuyện có hơi quá mức không?” Trân Quảng Nam nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Nếu nương của con vẫn vô cớ gây rối như vậy, một hai phải ganh đua cao thấp cùng Đường bá mẫu con, cả ngày làm trời làm đất, con cảm thấy nhà chúng ta sẽ còn an ổn như trước sao?" Trân Thanh Sơn kinh ngạc, run lập cập, cuối cùng lắc đầu: "Không thể." "Chuyện hoà ly ở trấn Cát Tường không tính là gièm pha. Sau khi hoà ly, cũng có thể tiếp tục tái giá. Nhà nào cũng thương nữ nhi, có bà bà ác như nương của con ở đây, thì chưa chắc sau này con sẽ cưới được tức phụ tốt."
"Nương của con gây ra tai hoạ đã khiến cho các con thua kém hai huynh đệ của Đường gia, nếu để nàng ta tiếp tục quấy phá như vậy, thì tới đời con cháu của ta cũng không thể theo kịp người khác."
Mễ thị nghe được lời công công nói, thì cúi đầu, trong nội tâm lại cực kỳ bội phục. Phụ thân của nàng ấy là tú tài, trong nhà còn có mấy chục mẫu đất.
Được mời đến thư quán Cát Tường dạy học, nên cũng thường xuyên qua lại với công công, vì vậy hai người có quan hệ không tồi, sau đó cũng đồng ý việc hôn nhân này.
Mễ thị không có bất kỳ ý kiến gì với công công và trượng phu, thậm chí là phu đệ. Nhưng chỉ có người bà bà này, dù không đánh nàng ấy, nhưng cũng không thiếu việc âm dương quái khí với nàng ấy. Trân Thanh Sơn cảm khái, thở dài một tiếng: "Cha, vẫn là do người anh minh. Nghe nói gần đây có người làm mai cho Nhị Trụ, người đó lại là cô nương bà con xa của Cố gia ở huyện thành”
"Chuyện này cũng không phải do Đường bá mẫu chủ động nhắc tới, mà là do Cố gia ở huyện thành, bên đó hỏi thăm tình huống nhà Đường bá phụ, rồi để bà mối tới cầu hôn. Chỉ là Đường bá phụ và Đường bá mẫu không có ở nhà, nên hôm khác bà mối sẽ còn qua tới."
Trân Quảng Nam nghe được lời này, càng thêm tấm tắc.
Trước kia làm sai thì thôi, nhưng hiện giờ nếu đã ý thức được không đúng, vậy thì không thể tiếp tục như vậy được.
"Tức phụ của Thanh Tùng à, con và Thanh Tùng cũng có sân riêng của chính mình, vậy thì về sau con cứ nấu cơm ăn cơm, lại trải qua cuộc sống vợ chồng son của riêng mình là được. Còn chuyện kiếm tiền, thì cứ để Thanh Tùng ra ngoài thu về cho con." Mễ thị nghe được lời này thì trong lòng rất vui vẻ, nhưng lại không dám đồng ý: "Cha, cả gia đình ở bên nhau ăn cơm mới náo nhiệt. Phụ mẫu vẫn còn, tiền mà phu quân kiếm được, để ở trong tay phụ mẫu cũng không sao."
Trân Quảng Nam xua tay: "Con cứ làm theo những gì ta nói, sau này chúng ta cứ học theo Đường gia. Chuyện giặt quân áo nấu cơm, con chỉ can làm phần của hai người các con là được. Còn ở trong nhà, thì để cho bà bà con làm."
DTV
"Không riêng gì các con như vậy, mà chờ đến khi Thanh Sơn thú thê tử cũng sẽ như thế này, các con cứ việc sống cuộc sống của chính mình. Nếu có khó khăn, thì mọi người cùng nhau giúp đỡ. Còn ngày thường thì ai lo phận nấy."
Ánh mắt của Trần Thanh Sơn sáng lên, có lẽ hiện giờ hắn ta đã có thể kiếm được tức phụ rồi.
Chỉ chốc lát sau, Trần Thanh Tùng đã mời được đại phu Tiểu Thành đến, châm hai châm đã có thể làm cho Tôn thị tỉnh lại, nàng ta vừa chuẩn bị khóc lớn, thì nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt của trượng phu, nên cũng không dám khóc, lại càng không dám gào.
Nếu chọc giận trượng phu, khiến cho trượng phu nạp thiếp thật, thì nàng ta không chỉ bị mất mặt, mà ngày tháng sau này cũng không thể yên ổn được.
Đại phu Tiểu Thành dặn dò: "Đây là do quá tức giận mới bị như vậy, sau này không thể tức giận như vậy nữa, nếu không sẽ bị trúng gió, tê liệt trên giường, càng thêm nguy hiểm."
Tôn thị vừa nghe nói sẽ bị trúng gió tê liệt, cũng không dám quấy phá gì nữa. Lúc nghe thấy tiếng cãi cọ bên nhà Trần gia, Đường nương tử nhanh chóng giữ chặt Đường Vân Sơn đang muốn chạy qua: "Chàng đừng đi, nếu qua đó, cũng không có ai cảm kích đâu." Đường Vân Sơn dừng chân, trên mặt lộ vẻ khó hiểu: "Bên đó xảy ra chuyện gì vậy? Nghe giọng nói này, hình như là của đệ muội, hai phu thê nhà họ đánh nhau à?” Đường nương tử gật đầu: "Chắc hẳn là hai phu thê cãi nhau, nhưng lão Trân sẽ không cố ý đánh Tôn thị. Kể cả có đánh đi chăng nữa, thì vẫn còn Trần Thanh Tùng và Trần Thanh Sơn, hai người bọn họ đương nhiên không thể nhìn thân phụ đánh thân mẫu được!" "Dù sao người như Tôn thị cũng thiếu răn đe, trước kia chỉ cảm thấy nàng ta có chút nhỏ nhen. Nhưng không nghĩ tới sau khi cưới con dâu, lại còn khắc nghiệt như vậy. Mễ thị là một cô nương xinh đẹp như thế, vậy mà sau khi gả đến nhà nàng ta, lại bị tra tấn không ra hình dạng gì."
"Đứa nhỏ Thanh Sơn kia là người tốt như vậy, nhưng đến bây giờ cũng không có ai tới cửa làm mai, gia đình mà Tôn thị coi trọng, cũng trực tiếp cự tuyệt câu hôn. Còn không phải bởi vì người ta chướng mắt người như Tôn thị sao?"
"Ở phương Nam, cô nương ở gia đình có thể ăn no mặc ấm, đều không phải được lớn lên dưới sự yêu thương của người nhà sao? Sao có thể bằng lòng gả đến nhà chồng như vậy chứ? Nếu lão Trần còn chưa nhìn ra điều này, thì đúng sống uổng phí vài thập niên rồi."
Đường Vân Sơn nghe thê tử nói như vậy, thì đi theo thê tử vê phòng, vẻ mặt cảm kích mà nhìn về phía thê tử: "Nhà chúng ta ít nhiều cũng nhờ có nữ tử thâm minh đại nghĩa như nương tử, mới có thể khiến cho nhà chúng ta ngày càng thịnh vượng."
"Lúc nay hàng xóm ở cách vách có đến chuyển lời cho chúng ta, người chuyển lời cho chúng ta là thân tộc bà con xa của Cố gia, vẫn là một tú tài, muốn kết thân cùng với nhà chúng ta, trong lòng ta cũng cực kỳ tự hào.”
Đường nương tử cười nói: "Ta cũng không nghĩ tới, Cố tú tài có bốn nữ nhi, một nhi tử. Trong nhà cũng có chút vật tư và máy móc, lại còn có một lớp dạy học vỡ lòng ở huyện thành, ăn uống cũng không lo" "Gia phong không tồi, sở dĩ họ nhìn trúng Nhị Trụ của chúng ta, vẫn là bởi vì năm trước, trên đường Nhị Trụ của chúng ta làm buôn bán, gặp được Cố tú tài bị lật xe, nên đã cứu Cố tú tài."
"Cố tú tài cho người đến xem Nhị Trụ, có lẽ cũng đã tìm hiểu hết gia đình chúng ta rồi, cảm thấy cũng không tồi, họ xem đây là việc hôn nhân khá tốt, nên mới đề cập đến. Nhưng mà, chúng ta cũng không thể chỉ nghe lời người khác nói không, mà phải đi hỏi thăm. Nếu là thỏa đáng, thì việc hôn nhân này có thể thành công”" Đường Vân Sơn cười cười: "Được đó, mười ngày nữa chính là hôn sự của A Lệ và Cố Thất Lang, đến lúc đó hẳn là có thể nhìn thấy khuê nữ nhà Cố tú tài, chúng ta xem trước rồi nói tiếp."
Đường nương tử gật đầu: "Ừm, chàng yên tâm, trong lòng ta hiểu rõ mà."
Phu thê Đường gia đồng lòng, vậy nên cuộc sống cũng càng thịnh vượng.
Trong cuộc sống cũng có rất nhiều ví dụ như vậy, xuất phát điểm của hai nhà giống nhau. Deu không khác nhau là mấy, nhưng có người lại sống càng ngày càng tốt, còn có người lại dừng chân tại chỗ, thậm chí có người càng ngày càng kém. Dùng sự chân thành để đối đãi, suy nghĩ chu toàn, vì người khác suy nghĩ, tự nhiên cũng có thể nhận được sự tán thành và sự đối đãi hiên lành của người khác. Đường gia và Trần gia chính là như vậy, có người rộng lượng lại còn thông tuệ như Đường nương tử quản gia, cho nên gia phong sẽ càng ngày càng tốt, đường đi cũng sẽ ngày càng rộng mở.
Trái lại người như Tôn thị, vừa tính toán chỉ li, hơn nữa còn lòng dạ hẹp hòi, nói ra nói vào, bàn lộng thị phi, lại tự cho mình là thông minh.