Lý Vi nhìn xiên hồ lô đường được làm từ vài loại trái cây ở trong tay, vui vẻ mà mở to hai mắt nhìn: "Nhiêu đồ ăn ngon quá, ta muốn ăn." Thường ngày đều bị mẫu thân khống chế việc ăn đồ ngọt, vì thế hiện giờ có nhiều đồ ăn vừa thơm vừa ngọt như vậy, khiến cho Lý Vi lập tức cảm thấy bản thân giống như một chú chuột rơi vào thùng dầu vậy. "Của ta, của ta, tất cả là của ta hết." Liễu Phán Nhi thấy đôi mắt đang nhìn chằm chằm đồ ăn ngon của nữ nhi, con bé nhìn đến nỗi sắp biến thành mắt gà chọi luôn rồi. "Ăn ít đồ ngọt thôi, nếu không sẽ hư hết răng đó." Liễu Phán Nhi duỗi tay muốn lấy ra bớt đồ ngọt trong tay Lý Vi ra. Lý Vi ôm cứng ngắc ở trong lòng ngực, một cái cũng không cho Liễu Phán Nhi. Lý Nguyên Thanh thấy thế, cười nói: "Lâu như vậy rồi Cát Tường của chúng ta mới trở về, với lại các hương thân cũng nhiệt tình như vậy, nàng cũng không cần lo lắng quá đâu."
Liễu Phán Nhi trừng mắt nhìn Lý Nguyên Thanh, quát lớn: "Đúng là phụ thân hiền nhiều con hư mà!"
Lý Nguyên Thanh không để bụng: "Đôi lúc có một lần cũng sẽ không chiều hư hài tử. Nàng cũng không cần quản con bé chặt như vậy đâu, nếu mà ngày thường con bé có thể ăn được những món ngọt thì hiện tại con bé cũng không thèm thuồng như vậy."
Liễu Phán Nhi trợn trắng mắt: "Ta thấy là do hàm răng của Cát Tường quá đẹp, nên chàng muốn làm cho răng con bé hư hết, sau đó lại mọc ra tới một hàm răng hồ thì có.
Lý Nguyên Thanh cười, nói với nữ nhi trong lòng n.g.ự.c mình: "Mấy món đồ ngọt đều cho con hết, nhưng con không thể ăn hết trong một lần như vậy. Nếu không thì không chỉ đau răng, mà còn bị đau bụng, hơn nữa nương của con cũng sẽ tức giận, đến lúc đó con sẽ không có đồ ngọt mà ăn nữa.”
Mắt to của Lý Vị trộm nhìn mẫu thân Liễu Phán Nhị, rồi cười trộm nói: "Phụ tân là tốt nhất, ta nghe lời người."
Nhìn ánh mắt khiêu khích của nữ nhị, Liễu Phán Nhi ảo não: "Cái đồ không có lương tâm này."
Lý Vi cười trộm, tránh né cái trừng mắt của mẫu thân. Dù sao cũng có phụ thân ở đây, mẫu thân cũng không đánh được con bé.
Lý Vi vừa ăn vừa nhìn xung quanh: "A Nam tỷ, Tiểu Bảo ca đâu rồi? Sao lại không thấy bọn họ vậy?"
Đúng lúc này, Lý Nam cầm tranh đường trong tay chạy tới: "Tiểu muội, mau xuống dưới đi, cho muội con hổ lớn uy phong lãm lâm này nè!"
Lý Đại Bảo đưa con khổng tước trong tay cho Lý Vi: “Cát Tường, cho muội con khổng tước xinh đẹp này nè."
Đôi mắt của Lý Vi nhìn không hết, nhanh chóng rời khỏi vòng tay phụ thân mà xuống dưới, đem đồ ngọt ở trong lòng giao cho Lý Nguyên Thanh: “Phụ thân, người cầm giúp con nhai"
Lý Nguyên Thanh uy nghiêm ở bên ngoài, vậy mà hiện giờ lại là tuỳ tùng của nữ nhị, chỉ biết nghe lời mà nhận lấy đồ ngọt mà con bé đưa tới: "Cẩn thận một chút, đừng chạy quá nhanh."
Lý Vi cam mỗi tay một cái tranh đường, cực kỳ vui vẻ.
Lý Nam nói: “Cát Tường, lúc chúng ta rời đi thì muội vẫn còn nhỏ, không nhớ rõ thôn Cát Tường trấn Cát Tường, bây giờ chúng ta đã trở lại, ta mang muội đi khắp nơi nhìn xem. Phía trước còn chơi vui hơn nữa đó."
Lý Vi thúc giục: "A Nam tỷ, tỷ đưa ta đi nhanh lên, ta đã có chút gấp không chờ nổi rồi."
Lý Nam và Lý Tiểu Bảo mang theo Lý Vị đi dạo phố.
Liễu Phán Nhi nhìn cảnh tượng phồn hoa ở xung quanh, không khỏi cảm thán: "Lúc này chỉ mới hơn ba năm mà thôi, vậy mà trấn Cát Tường lại có sự thay đổi lớn như vậy, phồn hoa rất nhiều so với trước kia." Lý Nguyên Thanh cười cười: Con người cần cù lao động, đồ vật sáng tạo ra càng ngày càng nhiều, đương nhiên ngày tháng sau này của dân chúng cũng càng ngày càng tốt."
Liễu Phán Nhi gật đầu, cảm khái vạn ngàn: "Đúng vậy, trách không được rất nhiều người đều nói thà làm chó thời bình, cũng không làm người thời loạn. Ở loạn thế, người cũng không phải là người, thậm chí còn không bằng gia súc."
Con đường này đi gần nửa canh giờ, rốt cuộc cũng tới đầu một con đường khác. Đường Vân Sơn nhận được thông báo nên lập tức dẫn người lại đây, nhìn thấy Lý Nguyên Thanh và Liễu Phán Nhi thì chuẩn bị hành đại lễ. Lý Nguyên Thanh nhanh chóng tiến lên kéo dậy: "Đường đại ca Trân đại ca, không cần đa lễ như vậy. Mấy năm nay chúng ta không ở trấn Cát Tường, ít nhiều cũng là nhờ các huynh quản lý, nên mới có được trấn Cát Tường phồn vinh yên ổn như ngày hôm nay. Đường Vân Sơn khách khí: "Đại tướng quân đừng nói như vậy, thật ra thì chúng ta đều dựa theo quy định quản lý thị trấn trước kia của phu nhân, tất cả chỉ cần làm theo là được, cho nên mới đâu vào đấy như vậy." Trân Quảng Nam cũng cười nói: "Đúng vậy, hiện tại trấn Cát Tường của chúng ta là trấn lớn nổi tiếng gần xa. Rất nhiều người xem việc gả đến trấn Cát Tường và cưới được được nữ tử trấn Cát Tường là vinh hạnh do
Liễu Phán Nhi cười nói: "Điều này có nghĩa là chúng ta đã dựng tốt đài phượng hoàng, vì vậy mới có thể hấp dẫn được phượng hoàng đến."
Mọi người đều chấp nhận: "Phu nhân nói rất đúng. Bên ngoài nóng lắm, chúng ta nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi đi."
"Được!" Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh đồng ý.
Lúc này thôn trưởng Lý cũng đã dẫn theo người trong thôn lại đây nghênh đón, lớn tiếng hô to: "Cung nghênh Lý Các lão!" Sau đó tộc nhân Lý thị cũng lớn tiếng hô to: "Cung nghênh Lý Các lão!"
Nghe được lời này, Đường Vân Sơn và Trân Quảng Nam cũng chấn động: "Đại tướng quân, ngài..."
Lý Nguyên Thanh gật đầu: "Tiến vào Nội Các, quản lý Quân Cơ Xử."
Đường Vân Sơn và Trần Quảng Nam đều kinh ngạc đến không khép miệng được, đó là võ tướng quản lý bộ môn đó, vậy mà người huynh đệ đã từng cùng nhau vào sinh ra tử với mình đã có thể đi tới bước này rồi.
Thật là lợi hail
DTV
Nhưng mà nghĩ đến mưu trí vô song của Lý Nguyên Thanh, thì lại cảm thấy danh đến sở về.
*Danh đến sở về: rất xứng đáng
Lý Nguyên Thanh cười cười: "Được rồi, chỉ là đổi một cái chức vị vì bệ hạ tận trung, vì nhân dân phục vụ mà thôi.
Đường Vân Sơn gật đầu: "Đại tướng quân quả nhiên là khác với người bình thường mà."
Lý Nguyên Thanh và Liễu Phán Nhi hành lễ với thôn trưởng Lý và trường bối trong tộc.
Liễu Phán Nhi nhìn vê phía thôn trưởng Lý, vội vàng hỏi: "Thôn trưởng thúc, Lý nãi nãi hiện giờ như thế nào rồi? Chờ ta về nhà thay đổi quần áo, liền cùng phu quân đi qua thỉnh an lão nhân gia."
Thôn trưởng Lý cười cười: "Thân thể của lão thái thái cũng không tệ lắm, mỗi ngày ở trong nhà xe chỉ, chỉ là có chút ù tai mà thôi."
Liễu Phán Nhi gật đầu đồng ý: "Vậy là tốt rồi, đây chính là lão tổ tông của thôn Cát Tường chúng ta đó."
Thôn trưởng Lý gật đầu: "Deu là nhờ phúc khí của Đức Thụy phu nhân."
Mọi người vây quanh Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh, đưa bọn họ về nhà.
Người hầu cũng đã đưa Lý Nam, Lý Tiểu Bảo và Lý Vi trở lại.
Lưu thị nghe thấy thanh âm bên ngoài, liền vội vã chạy ra, nhìn thấy Liễu Phán Nhi thì lập tức chạy đến ôm Liễu Phan Nhi không buông tay: "Đã trở lại, đã trở lại rồi."
Liễu Phán Nhi vỗ vỗ lưng Lưu thị, nghĩ tới lúc trước chạy nạn, sống nương tựa lẫn nhau.
Chia cách hơn ba năm, cực kỳ tưởng niệm.
Liễu Phán Nhi cười nói: "Tiểu Hoa tỷ, mặc kệ là đi nơi nào, thì nơi này cũng đều là nhà của ta."
Lưu thị lau lau nước mắt: "Được, ta nhất định bảo vệ tốt nhà của chúng ta."
Lý Nguyên Thanh hành lễ với Lưu thị: "Phong thái của Tiểu Hoa tỷ vẫn như cũ nhat"
Lưu thị có chút ngượng ngùng mà cười cười: "Sao có thể giống với ngày trước được chứ, ta cũng già rồi!"
Lý Nam thò qua tới: "Dì Tiểu Hoa không hề già, vẫn còn rất trẻ mài"
Lý Tiểu Bảo phụ họa: "Đúng vậy, dì Tiểu Hoa là tiên nữ."
Lý Vi sáp lại đây: "Ta đây cũng là tiểu tiên nữ.”
Lưu thị sờ sờ đầu của Lý Nam, Lý Tiểu Bảo và Lý Vi: "Mấy đứa cũng đều lớn hết rồi."