Vốn định đi hỏi vợ cho lão Tứ nhưng lại ngã bệnh.
Phải mời đại phu kê thuốc, không chỉ tiêu hết tiên vất vả tích góp được mà còn phải mượn một ít trong thôn.
Ai da, sớm biết như vậy thì c.h.ế.t quách đi cho rồi, khỏi trị nữa.
Đương nhiên Ngô phu nhân biết trong lòng trượng phu nghĩ gì, chỉ có thể an ủi: "Ông à, nếu con cái hiếu thảo thì ta có phúc. Đừng nghĩ nhiều như vậy, còn người thì còn có thể kiếm tiền."
Ngô lão đầu thở dài: "Cũng chính vì mấy đứa nhỏ hiếu thuận nên lại càng không muốn làm liên lụy chúng nó. Tốn nhiều tiền như vậy, phỏng chừng phải làm lụng một năm mới có thể trả hết. Còn có lão Tam nữa, đánh giặc ở phương Bắc giờ cũng không biết thế nào? Sống hay c.h.ế.t cũng không có tin tức."
Trong lòng Ngô phu nhân vô cùng lo lắng: "Thằng bé Tam Tráng may mắn, nhất định sẽ không sao đâu."
Vừa nói xong lập tức nghe thấy ngoài cửa có người hét lớn: "Cha, nương, con về rồi!" Ngô phu nhân nhảy lên, lẩm bẩm một mình: "Có phải ta đang nằm mơ không? Sao ta lại nghe thấy giọng của Tam Tráng vậy chứ?”
Ngô lão gia hơi sững sờ: "Ta cũng nghe thấy, có phải Tam Tráng đã trở về thật rồi không?”
Nói xong, Ngô lão gia mau chóng đứng dậy, mở cửa phòng ra.
Gió lạnh thổi mạnh đẩy cánh cổng tre tồi tàn vào, lạnh tới nỗi Ngô lão gia run cầm cập.
Ngô Tam Tráng nhìn thấy phụ thân, chạy nhanh tới trước mặt phụ thân, quỳ xuống "phịch" một tiếng: "Cha, nương, con trai bất hiếu Tam Tráng đã về rồi đây."
Ngô lão gia, Ngô phu nhân nhìn thấy con trai mình đã trở về thật: "Tam Tráng, tốt quá rồi, con trở về rồi!" Ngô lão gia kích động run lên, mắt Ngô phu nhân đã đỏ lên từ lâu, khóc lớn.
Ngô Tam Tráng cũng rưng rưng nước mắt, nhiêu năm không về nhà rồi nên hắn †a vô cùng nhớ cha mẹ.
"Cha, nương, hai người vẫn khỏe chứ?" Ngô Tam Tráng hỏi, rưng rưng nước mắt. Ngô lão gia vội trả lời: "Khỏe, chúng ta rất khỏe!"
Ngô phu nhân vội nhắc nhở: "Nền đất lạnh lắm, Tam Tráng, con mau đứng lên đi. Có chuyện gì vào trong nhà nói, trong nhà có lò sưởi."
Ngô phu nhân vội vàng tiến lên đỡ con trai dậy: "Cao lớn hơn trước kia rồi."
Ngô Tam Tráng đi vào nhà cùng cha mẹ, nhìn thấy căn nhà đổ nát, trong lòng vô cùng khó chịu: "Ở phía Bắc có cơm ăn no, hơn nữa còn ngày ngày luyện công, tất nhiên sẽ cao khỏe hơn rồi."
Ngô lão gia nghe thế vậy im lặng một hồi: "Thay vì ở nhà ăn không no, đến phía Bắc kiếm sống cũng không tồi. Tình hình trong nhà ta không nói thì con cũng biết đấy, vẫn luôn nghèo đói như thế."
"Thời gian trước ta mắc bệnh, mua thuốc không chỉ tiêu hết tiền tích góp trong nhà mà còn nợ một khoản tiền. Căn bản không có năng lực cưới vợ cho con và tứ đệ, ngũ đệ, lục đệ, thất đệ của con."
"Có vẻ con ở phía Bắc đã tìm được con đường sống rồi, đến lúc đó dẫn theo bốn đệ đệ của con tới đó. Tốt hơn so với ở nhà sống khổ cực tranh giành, còn không kiếm được tiền, không cưới được vợ."
Ngô phu nhân rót một bát nước cho con trai: "Cầm lên làm ấm tay, hết nóng rồi uống."
Ngô Tam Tráng nhận lấy bát nứt: "Cha, nương, chúng ta đã đánh thắng trận, bây giờ Đại Châu chúng ta đã chiếm đóng được thành Bắc Vân."
"Con là người đầu tiên xông vào thành Bắc Kinh đó, hơn nữa còn g.i.ế.c mười binh sĩ Bắc Nhung. Bây giờ là bách phu trưởng, lập được chiến công, còn được thưởng tiền." "Thượng quan của con cho con vê nhà thăm người thân, một mặt là thăm trưởng bối trong nhà, mặt khác là hi vọng con có thể đón mọi người tới đó."
Ngô lão gia nghe thấy thế vô cùng vui mừng, con trai đã làm quan rồi: "Con trai ta có tiền đồ rồi, ta có c.h.ế.t cũng yên tâm nhắm mắt rồi."
Nghe thấy thế, Ngô Tam Tráng vội phản bác: "Cha, người đừng nói thế. Những ngày tốt đẹp còn ở phía sau cơ mà."
"Con đã lập được chiến công, bên trên cho con thêm sáu mươi lượng bạc, hai trăm mẫu đất. Lúa năng suất cao mà Đức Thụy phu nhân phổ biến gieo trông, mỗi mẫu đất thu hoạch được hai trăm năm mươi cân."
DTV
"Nếu hai trăm mẫu đất của con đều trồng lúa, vậy thì có thể thu hoạch được năm mươi tấn. Cho dù một năm trồng một mùa, nhà chúng ta đã có thể thu hoạch được năm mươi tấn lương thực."
"Không chỉ có thể ăn no còn có thể bán lấy tiên. Cuộc sống tốt như thế còn đợi người làm trụ cột trong nhà mà."
Ngô lão gia vốn đang ủ rũ mặt mày, sau khi nghe thấy lời của con trai lại ngẩn người không dám tin.
"Tam Tráng, con không lừa ta chứ? Con được cho hai trăm mẫu đất sao?" Ngô lão gia vội hỏi.
Ngô Tam Tráng liên tục gật đầu: "Đúng vậy, tuy bên đó hạn hán nhưng bây giờ Đức Thụy phu nhân tìm được cách trồng lúa, củ cải đường, ngô, khoai tây trên đất hạn rồi."
"Qua những tính toán trên có thể thấy sản lượng nhiều gấp năm mươi phần trăm so với trước kia, cho nên thu hoạch được rất nhiều."
Ngô lão gia nghe thấy thế đứng vụt dậy: "Nương nó mau thu dọn đồ đạc, chúng ta cùng Tam Tráng đến phía Bắc, không ở đây tranh giành khổ cực nữa."
Vốn dĩ trong nhà còn năm mẫu đất, sau đó vì nhiều việc mà bán đi liên tiếp hai mẫu ruộng.
Bây giờ trong nhà chỉ còn ba mẫu, sau khi nộp thuế khóa thì không còn đủ ăn trong nhà.
Ngô phu nhân cũng phục hồi tinh thân, trên khuôn mặt trải qua nhiều thăng tram toàn là nếp nhăn, nhưng lúc này lại tràn đầy ý cười.
"Được, ta đi thu dọn đồ đạc luôn. Đợi chúng trở về, ngày mai chúng ta sẽ đến phía bắc."
Ngô Tam Tráng vội ngăn lại, nhẹ giọng giải thích: "Cha, nương, bây giờ vừa trở về, người để con nghỉ ngơi chút đi."
"Hơn nữa, lạnh như thế này, vừa gió lớn vừa tuyết rơi, có mưa sẽ c.h.ế.t lạnh đó." "Còn mấy ngày nữa là đến năm mới rồi, chúng ta ở nhà đón năm mới. Đúng lúc chào tạm biệt người thân bạn bè."
"Phía Bắc đất rộng người ít, đánh xong được nhiều đất như thế, chia hết cho mấy người lập công chúng con, căn bản là không chia hết. Mỗi người ít nhất được ba mươi mẫu đất."
"Nếu dẫn người nhà đến đó, bất kể nam nữ già trẻ, tính theo đầu người thì mỗi người mười mẫu đất."
Ngô lão gia nghe thấy thế càng vui hơn, vươn ngón tay thô ráp ra bắt đầu tính toán.
Trong nhà chỉ có con trai cả và con trai thứ hai đã cưới vợ sinh con.
Nhà con trai lớn sinh ba đứa, nhà con trai thứ hai sinh hai đứa, thêm những người khác nữa thì tổng cộng có mười lăm người.
Ngô lão gia vui mừng không thôi, nhìn Ngô Đại Tráng: "Trời ơi, nếu cả nhà già trẻ chúng ta đều đến đó thì không phải là có thể có thêm hơn một trăm năm mươi mẫu đất sao?"
Ngô Tam Tráng cười ha ha: “Đúng vậy, trong thôn chúng ta nhiều người như thế, nhưng năm nào cũng ăn không no, ở lại đây cũng chỉ có thể c.h.ế.t đói, nghèo chết, không bằng cùng con đến phía Bắc!" "Nhân cơ hội đến chào tạm biệt người thân bằng hữu cũng nói với mọi người. Ai bằng lòng đi cùng chúng ta đến đó thì cùng nhau đi, một người mười mẫu đất." Ngô phu nhân nghe thấy thế mắt sáng lên: "Người nhà cữu cữu con cũng đông, đất cũng rất ít, lần này nói cho họ một tin tốt.
Ngô lão gia vỗ đùi: "Tam Tráng, mau cùng ta đến nhà tộc trưởng, nói với tộc trưởng tin tốt này."
Ngô phu nhân nói lớn: "Vậy hai người đến nhà tộc trưởng trước, ta ở nhà nấu cơm, đợi ăn cơm xong ta sẽ vê nhà mẹ đẻ." "Được, tin tốt như thế, tất nhiên phải nói với tộc trưởng. Con trai, cháu trai nhà tộc trưởng đông như thế, sống cũng rất khó khăn." Ngô lão gia trả lời, sau đó dẫn con trai ra ngoài.
Còn chưa qua thời gian một bữa cơm, dường như mọi người trong Ngô gia thôn đều biết Ngô Tam Tráng đã trở về, còn mang về một tin tốt.
Ở phía Bắc nhận người dân di cư tới đó, mỗi người giao cho mười mẫu đất.
Trong nhà đông người có thể lấy được hơn trăm mẫu đất.
Đối với những gia đình không đủ mười mẫu trong Ngô gia thôn mà nói thì đây đúng là một tin vô cùng tốt.
Nếu là người khác nói thì bọn họ có thể không tin, cũng như không dám đi đến đó.