Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 69: Dạy Thêm Phép Trừ




Nữ nhi Lý Nam chạy tới, rúc vào bên người Liễu Phán Nhi: "Nương, có phải người không vui vẻ hay không ạ?”

Liễu Phán Nhi lắc lắc đầu, nhoẻn miệng cười: "Không phải không vui vẻ, chỉ là ta đang lo lắng bão quá lớn, hỏng hoa màu của chúng ta."

Mặt của Lưu thị lộ vẻ lo lắng nhìn vê phía bên ngoài: “Ai, hy vọng ông trời có mắt, nhất định đừng làm hỏng hoa màu chúng ta. Đó chính là tiền vốn để chúng ta an cư lạc nghiệp ở lại nơi này đói”

Nghe thấy lời này, Lý Nam cũng cau mày, cô bé là trẻ con, càng không có cách nào cả.

Cảm xúc ưu sầu lan tràn, truyền từ trên người người lớn đến trên người đứa nhỏ, tất cả mọi người rầu rĩ không vui.

Nhìn thấy mọi người mặt ủ mày chau, Liễu Phán Nhi vỗ cái trán của chính mình: "Sầu lo cũng vô dụng, đừng lo nữa, thuận theo tự nhiên đi. Vừa hay hôm nay không có việc gì, ta kiểm tra tình hình các con đọc chín bảng cửu chương. Nếu biết đọc rồi ta sẽ dạy các con phép tính trừ.

Đứa nhỏ đều biết tâm quan trọng của việc học tập, lập tức bắt đầu người trước người sau đọc chín bảng cửu chương cho Liễu Phán Nhi nghe.

Bọn nhỏ đọc cực kỳ lưu loát, cho dù Lý Nam nhỏ nhất cũng thuộc hết rồi.

"Hai số chín, chính là 992" Lý Dung hỏi, cực kỳ tò mò, thì ra còn có thể đếm như vậy saol

Liễu Phán Nhi cầm một cây nhành cây viết lên trên bàn con số Ả Rập không một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín: "Tới đây, đây là ta học với người ngoại bang ở Tây Bắc, cách đếm đơn giản nhất. Đây là một, hai, rất đơn giản, cái này chỉ ký hiệu. Nhớ kỹ đây là cái con số, có thể tạo thành con số mà con có thể nói ra."

"Vậy 59, có phải do số một đứng cùng số năm không ạ?" Lý Tiểu Bảo trực tiếp hỏi, hình như cậu bé hiểu ra cái gì đó rồi.

Liễu Phán Nhi viết số một lên bàn, đằng sau viết thêm hai số không: "Đây là một trăm, do một trăm số một, hoặc là mười số mười tạo thành."

Lý Nam sửng sốt, vội vàng nhấc tay: "Người ơi, một trăm là bao nhiêu?"

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đúng vậy, đây chính là số 59" Lý Dung và Lý Đại Bảo lớn hơn một chút và Lưu thị, hai nữ nhi Lý Phương với Lý Lệ cũng có thể đọc lưu loát.

Liễu Phán Nhi thấy mọi người đều học xong rồi thì cười nói: "Hôm nay ta dạy thêm cho các con phép cộng trừ...

"Dạ!" Mọi người đồng ý, viết con số lên mặt bàn.

Lưu thị ở cách đó không xa, kinh ngạc với việc con số đơn giản như vậy, nàng ấy cũng học được, cực kỳ vui vẻ, sau này nàng ấy cũng có thể đếm rồi.

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đúng vậy, A Dung rất giỏi. Tới đây luyện tập trước, nhớ kỹ những con số này, nhớ xong ta lại dạy các con tiếp!"

"Vậy được, các con tiếp tục học đi, ta xuống ruộng nhìn xem, nhìn xem hoa màu nhà ta có khỏe không?" Lưu thị cười cười, khoác áo tơi đội mũ trúc đi ra khỏi sơn động.

Lưu thị thấy bọn nhỏ học rất nhanh, nàng ấy cũng đã học xong thì cực kỳ vui vẻ, chờ đến sau khi bên ngoài tạnh mưa, cười nói: "Tam đệ muội, muội dạy thật đơn giản, ta học xong rồi này."

Liễu Phán Nhi cười cười: "Học được tốt lắm đó, sau này cũng có thể có chỗ dùng. Không cần những người khác biết chúng ta biết tính toán, chỉ cân không bị lừa, có thể tính sổ, sau này có thể dùng trong sinh hoạt."

Liệt kê theo chiều học, nói cách giải toán. Cho dù con số lớn đến đâu đều có thể cộng trừ được.

Liễu Phán Nhi không yên tâm, đóng cửa sơn động lại, nói với đám người Lý Đại Bảo: "Các con ở trong nhà, ta cũng muốn đi ra ngoài nhìn xem. Ra ngoài thì phải đóng cửa lại, không nhỡ đâu có thứ gì tiến vào đó."

"Biết rồi ạ, nương, ngài yên tâm." Lý Đại Bảo đồng ý, không để cho mẫu thân phải lo lắng.

Liễu Phán Nhi đi vào ruộng khoai lang đỏ cách sân không xa, bên trong có không ít nước, nàng dùng xẻng đào chỗ thoát nước.

Khoai lang đỏ thích khô, quá nhiêu nước sẽ ảnh hưởng đến sự sinh trưởng của khoai lang đỏ.

Thoát xong nước ruộng khoai lang đỏ ở cửa nhà mình, Liễu Phán Nhi và Lưu thị cùng ra ngoài ruộng.

Ruộng bậc thang có nước sẽ tự động chảy ra, hơn nữa là lúa nước nên không cần lo lắng.

Trên đường gặp được Lý Đại Sơn đã bắt đầu xem xét ở ngoài ruộng, hắn để bụng hơn tất cả mọi người. Chỉ chốc lát sau, càng nhiêu người đi ra khỏi nhà xuống ruộng xem xét.

Liễu Phán Nhi thấy ruộng lúa nước không sao cả thì chạy nhanh đến hoa màu ở ruộng cạn nhìn xem.

Có nơi có nước, Liễu Phán Nhi và Lưu thị đào mương thoát nước, thoát nước ra ngoài ruộng. Phương Nam ngoại trừ lúa nước, những hoa màu khác không cần đặc biệt tưới nước.

Bởi vì khí hậu nơi này ướt át, mấy ngày sẽ có đợt mưa tiếp theo.

Liễu Phán Nhi nhìn thấy mấy cái giá dưa đều còn, thở phào một hơi: "May mắn giá chưa bị đổ, nếu hoa màu sắp kết quả mà bị hư thì quá đáng tiếc rồi."

Sau khi Liễu Phán Nhi trở về thì nhìn thấy Chu Thúy Hoa cũng đang dẫn nước ra ngoài, nhắc nhở: "Thím, những giá dưa ngoài ruộng bị đổ rồi, các người nhanh chóng đi nâng dậy đi. Cẩn thận một chút, chắc là không sao đâu."

Liễu Phán Nhi nhìn theo hướng ngón tay của Lưu thị, thấy cây dưa non ngoài ruộng bị đổ. Chẳng qua không nghiêm trọng lắm, nâng dậy sửa lại một chút là được.

Đây đều là giống cây mới, chống hạn chống lụt, lại còn có sản lượng cao, Liễu Phán Nhi chờ mong những hoa màu này có thể mọc ra nhiều trái cây.

Hơi nước trên mặt đất bị bốc hơi rất nhanh, hoa màu trên đồng ruộng lại bắt đầu trưởng thành khỏe mạnh.

Qua cơn mưa trời lại sáng, mặt trời chiếu trên cao, rất nhanh nhiệt độ không khí đã tăng lên, nướng cả mặt đất.

Có thể xây nhà không đây? Có thể sống tốt hay không? Đều phải dựa vào mấy cây này đói

Lưu thị gật đầu: "Tam đệ muội, vẫn là muội có tính toán trước. Trước kia muội làm giàn, muội nói với chúng ta phải cố gắng buộc chắc cái giá. Hiện tại bớt việc rồi, muội nhìn nhà thôn trưởng Lý kìa, bị đổ không ít đó."

Vợ của Nguyên Gia nhỏ giọng nói: "Nương, những thứ kia ta cũng chưa từng thấy, thật sự có thể kết ra trái sao?"

"Thím à, cũng không cần lo lắng, không nhiều lắm đâu." Liễu Phán Nhi cười nói, trấn an Chu Thúy Hoa.

Chỉ chốc lát sau, Chu Thúy Hoa mang theo công cụ và con dâu ra ngoài ruộng sửa lại hoa màu.

Chu Thúy Hoa nghe thấy lời này, vẻ mặt lộ vẻ đau lòng: "Vừa rồi trời mưa, ta cực kỳ lo lắng. Bọn họ đi che chở cho gạch đất không ở nhà. Lúc ta thoát xong nước sẽ xuống ruộng nhìn xem."

Trước kia chạy nạn, bụng ăn không đủ no, không có sức so sánh này kia. Nhưng hiện tại cuộc sống an ổi phong phú, tuy rằng mệt nhưng không phải lo lắng tính mạng, còn không cần chịu đói, vì thế lòng riêng của nàng ấy lại xuất hiện.

"Nương, ta chỉ nói mà thôi." Trước kia vợ của Nguyên Gia vẫn luôn được người trong thôn khen ngợi hiền huệ, nhưng hiện tại có Liễu Phán Nhi và Lưu thị còn hiên huệ hơn nàng ấy, nên mọi người không thấy nàng ấy hiền tuệ nữa.

Bởi vậy vợ của Nguyên Gia vẫn luôn ngầm thấy không phục.

Chu Thúy Hoa trợn trắng mắt, tức giận phản bác: "Thứ con chưa thấy nhiều lắm, trước kia chẳng phải con cũng chưa thấy lá cây khoai lang đỏ bao giờ sao. Không phải hiện tại vẫn ăn đến mức vui vẻ kìa?"

Chu Thúy Hoa hiểu rõ tức phụ nhà mình là người ra sao nên nàng ấy chỉ thở dài một tiếng, sau đó có ý tốt nhắc nhở: "Tức phụ Nguyên Gia, trong lòng ngươi nghĩ gì ta hiểu cả. Nhưng con người ta ấy mà, quý ở chỗ tự mình biết mình. Những gì con không hiểu, chúng ta cũng không rõ thì đừng sợ mất mặt, đi theo người ta học hỏi là được. Trước đây con là tức phụ hiền lành và đảm đang nhất trong thôn ta, nhưng nay lại bị chị em dâu chèn ép nên chắc trong lòng con cũng không dễ chịu gì mấy. Nhưng sao con không ngẫm nghĩ thử xem, suốt quãng đường này chúng ta đã kiếm lợi biết bao nhiêu từ chỗ người ta rồi chứ? Trong lòng chúng ta phải thấy biết ơn chứ đừng oán trách."