Địa thế của Thành Bắc Vân rất nguy hiểm, dễ phòng thủ, khó tấn công, nhiều năm như vậy, Đại Chu chỉ phòng thủ ở Tang Thành, chưa từng xâm chiếm Thành Bắc Vân Tam hoàng tử chỉ để lại 2 vạn người, trong lòng cảm thấy chỉ cần bảo vệ thành là quá đủ, nên đã yên tâm lên đường đi tranh giành hoàng vị Nhưng những người này không ngờ tới Đại Chu sẽ xuất binh Binh lính ở Thành Bắc Vân không thể tin được, Đại Chu dùng quân như một con cừu, liệu chúng ta có thể vượt qua ranh giới mà tấn công Thành Bắc Vân không? Nhưng Đại Chu vừa phát động chiến tranhI Mọi người đã vội vàng đứng dậy nghênh địch, nhưng khi nhìn thấy đại quân đông nghìn nghịt ở phía dưới, họ đã bị dọa đến phat run
Lý Nguyên Thanh không tiến công, mà chọn cách bao vây, chỉ cử một nhóm nhỏ đi tấn công
Mục đích hắn làm thế này một mặt là để giảm bớt thương vong, một mặt khác là để hấp dẫn sự chú ý của binh sĩ thành Bắc Vân, thu hút hết toàn bộ binh lực qua đây
Cho nên là người của thủ hạ Lạp Mạc Nhĩ mới có thể nhân cơ hội mà mở cửa thành Tây
Còn thêm ba mươi nghìn đại quân có thể tiến thẳng vào từ cửa thành Tây, đến lúc đó trước sau đều bị tấn công, thành Bắc Vân có khả năng không thể tấn công lại mà sẽ tự phá thành
Trên thực tế cũng giống với dự đoán của Lý Nguyên Thanh, bao vây ở cổng chính từ sáng cho tới tối không hề ngừng nghỉ Tướng quân thủ thành bên trên không dám thờ ơ, chuẩn bị sẵn sàng để chào đón quân dịch, phản kích lại tấn công nhóm nhỏ của Lý Nguyên Thanh
Tuy đại quân của Đại Chu không tấn công thẳng lên, để bớt lại chút áp lực cho thành Bắc Vân, nhưng trong lòng của tướng quân thủ thành lại có cảm giác không ổn lắm
Rõ ràng là có thể cho toàn quân tấn công một lượt, tại sao lại phải chia thành nhiều nhóm nhỏ để tấn công cơ chứ?
Những người này câm khiên nhẹ bước lên trước, có thể chắn được tên b.ắ.n từ trên thành lâu, hạn chế tối đa được rất nhiều sự thương vong
Đến khu vực không xa cổng thành thì mấy cái khiên chắn dàn thành một hàng, một máy b.ắ.n đá loại nhỏ được thả xuống Một người còn lại đốt than cho cháy rực lên rồi bỏ trên máy b.ắ.n đá, lúc thì ném lên thành lâu, lúc thì ném thẳng xuống đất
DTV
Các viên than đỏ rực bay tán loạn, rơi vào cơ thể người nóng đến nổi la oai oái
Có người mang giày đạp lên, cả giày, ủng đều bị cháy
"Mau giội nước." Tướng quân thủ thành lập tức ra lệnh cho mọi người dập lửa Chờ tới khi xách lên mấy thùng nước để dập lửa rồi thì trận tiếp theo cũng tới
Các binh sĩ thủ thành cứ lặp đi lặp lại xách lên rất nhiều nước
Nhìn thấy cục đỏ rực kia ném lên cổng thành rồi lập tức tránh đi sau đó lại giội nước lên
Tuy giảm bớt được thương vong nhưng lại làm cho mọi người trông vô cùng nhếch nhác
Cứ tiếp tục kéo dài như thế sẽ vô cùng mệt mỏi
Đêm khuya người thủ thành bên trên nâng cao tinh thân để ứng chiến, bên dưới vẫn không ngừng sự tấn công
Ngoài cổng thành Tây, lúc này phụ tá Lưu Khuê của Lý Nguyên Thanh dẫn theo ba mươi nghìn binh mã đến ngoài thành
Ở đây chỉ còn rất ít người để bảo vệ thành trì, vả lại lại không hề phát hiện ra ngoài thành đã có đội quân của Đại Chu đang mai phục
Người của Lạp Mạc Nhĩ thầm lặng leo lên trên thành lâu dẫn tới sự hỗn loạn chỗ đó Sau khi Lưu Khuê nhận được quân lệnh, lại nhìn thấy được sự vội vàng trên cổng thành thì đã biết thời cơ tới rồi
Vừa hạ lệnh là bắt đầu tấn công
Dựa vào càng ngày càng có nhiều binh sĩ Bắc Nhung bị g.i.ế.c c.h.ế.t cổng thành cũng được mở ra
Người ở cổng Tây thành Bắc Vân đa số đều đến chi viện cho cổng Nam, người còn ở lại không nhiều lắm mà giờ còn bị bất ngờ tập kích. Trên cổng thành lập tức được đốt khói báo động cần được chi viện
Chờ người bên trên cảm nhận được thì cửa thành đã bị mở ra
Ngày càng nhiều binh sĩ Đại Chu tiến vào từ cổng thành, đồng thời tức tốc leo lên thành lâu để khống chế cổng thành Tây Lưu Khuê mau chóng dẫn người đi đánh chiếm những con đường quan trọng của thành Bắc Vân rồi phát tín hiệu ra Ngoài ra cổng thành Đông cũng vậy, bị một tướng quân dẫn người vào công chiếm rồi phát tín hiệu Sau đó hai nhóm người g.i.ế.c hết các binh sĩ Bắc Nhung từ cổng thành Nam đến các cổng thành đông tây để chỉ viện Người dân ở thành Bắc Vân ồ ạt trốn xuống hầm dưới đất để ẩn náu Hiện tại mà ló ra ngoài sẽ bị g.i.ế.c c.h.ế.t ngay Nha môn ở thành Bắc Vân bị Lưu Khuê chiếm lĩnh, các đường giao thông quan trọng đều bị phong tỏa hết tất cả. Quan viên và phú thương ở địa phương đó tất cả đều bị bao vây
Còn có một số người nhát gan, trời sáng đã ra khỏi thành đi từ cổng bắc để quay vê Bắc Nhung rồi
Toà thành này vào thời tiền triều Đại Tề đã là một thành trì nằm ở cực bắc thuộc vê Trung Nguyên vương triều
Sau này bởi vì quốc gia suy yếu cộng thêm việc triều đình rối loạn cho nên dân chúng lầm than, đã bị Bắc Nhung thừa cơ hội đánh chiếm
Dù cho sau này dựng lên Đại Chu nhưng mãi vẫn không lấy vê được
Trên bảy mươi phần trăm người ở thành Bắc Vân đều là người Hán, cũng nói tiếng Hán
Tuy ở đó cũng phổ biến nói tiếng Bắc Nhung nhưng mọi người ở trước mặt thì nói tiếng Bắc Nhung, tối về nhà lại dùng tiếng Hán nói chuyện
Lúc này người dân nghe được câu ra lệnh bằng tiếng Hán "Tất cả mọi người ở yên trong nhà, không được cho phép thì không ra ngoài, nếu có trái lệnh thì g.i.ế.c không tha
Phía nhà sau của cửa hàng ngọc bích nhà họ Tống, các chủ tử chen chúc bên trong phòng bí mật cũng có thể nghe được đại khái tiếng hét ở bên ngoài
"Cha, Đại Chu đã chiếm được thành Bắc Vân rồi, con nghe thấy có người đang ra lệnh bằng tiếng Hán." Tống đại lang hơi kích động, nóng lòng muốn được ra ngoài ngay bây giờ
Ông Tống dùng sức vỗ vào đầu con trai: "Gấp cái gì! Bên ngoài bây giờ loạn lạc vô cùng, bây giờ ngươi chạy ra ngoài bị người ta tưởng là người Bắc Nhung rồi c.h.é.m chết, vậy chẳng phải oan uổng hay sao?"
Tống đại lang gật đầu liên tục: "Cha nói đúng. Bên ngoài loạn cào cào lên rồi, thật sự không thể nào ra ngoài được."
Tống nhị lang lại hỏi: "Cha, người Đại Chu đã khống chế được Thành Bắc Vân, không biết là có ảnh hưởng gì đến chuyện làm ăn của chúng ta hay không?” Ông Tống suy nghĩ một lúc: "Thời gian trước ta có đi thương trường một chuyến, được biết là bên kia toàn là người tài tướng giỏi mà bệ hạ đích thân phái tới, cả Đức Thụy phu nhân cũng tới."
Tống đại lang ngẩn người: "Là người phụ nữ đã mở rộng thị trường khoai lang và bắp kia hả?"
Ông Tống gật đầu: "Đúng vậy, với lại cả thương trường không còn giống trước đây. Dân chúng đi đường người nào người nấy đầu tươi rói sức sống bừng bừng, trên mặt còn luôn tươi cười."
"Do đó có thể thấy được, dân chúng ở thành Tang sống rất tốt. Ngược lại chúng ta ở thành Bắc Vân, đặc biệt là những người Hán mở cửa tiệm như chúng ta, nộp thuế phải nộp gấp đôi so với người Bắc Nhung."
"Không chỉ mở tiệm không thôi, người Hán làm ruộng cày cấy ở xung quanh cũng nộp rất nhiều thuế. Rõ ràng chúng ta làm lụng cực khổ hơn mà tiền kiếm được lại ít hơn." "Bây giờ thì rốt cuộc Đại Chu cũng đã thu phục thành Bắc Vân rồi, chắc hẳn phải giảm nhẹ thuế má lại. Chúng ra vốn dĩ là người Trung Nguyên nên dù có ảnh hưởng cũng không ảnh hưởng quá nhiều." Tống đại lang và Tống nhị lang nghe xong cũng thở nhẹ ra một hơi: "Nếu có thể giảm nhẹ được thuế má vậy thì thật sự quá tốt."
Cuộc nói chuyện như thế này, không chỉ ở mỗi gia đình người Hán là nhà họ Tống mà tất cả những gia đình người Hán khác ở thành Bắc Vân cũng đều là thế này
Tuy bọn họ phải chịu sự thống trị của người Bắc Nhung nhưng họ cũng là đối tượng bị bóc lột rất tàn nhẫn