Liễu Phán Nhi dặn dò đám trẻ phải mặc thêm quần áo để tránh bị lạnh. Lý Dung đang thoa son dưỡng lên môi: "Mẫu thân, phương bắc khô hanh khiến miệng ta nứt nẻ và tróc da." Lý Lệ cũng không tốt hơn bao nhiêu, con bé chỉ mặt mình: "Không chỉ có môi bong tróc mà mặt con cũng nứt nẻ. Dì Liễu, lúc trước chúng ta dùng hoa trà làm dầu thì bây giờ có thể dùng tới." Sau đó, Lý Dung cũng nhỏ một ít dầu trà dưỡng ẩm lên mặt và quả nhiên dễ chịu hơn nhiều: "Cuối cùng thì mặt ta cũng không khô nữa. Thời tiết phía bắc khô hanh thật." Liễu Phán Nhi cười nói: "Quê ta trước kia cũng được coi là phương bắc nhưng khi đó không có điều kiện để chăm sóc. Sau khi đến phía nam mấy năm, ta đã quen với khí hậu ẩm ở đó. Bây giờ càng đi xa hon ve phia bac thi cang khong quen được."
"Hiện giờ chúng ta có thể dùng đồ chăm sóc da trước, chờ tới khi đến đó ta sẽ nghĩ cách làm một số đồ chăm sóc da phù hợp ở phía bắc."
"Được rồi, chờ tới khi có thời gian thì chúng ta hãy làm."
Sau khi an ủi hai cô bé xinh đẹp rồi Liễu Phán Nhi cũng nhìn ra ngoài cửa sổ. Nàng lại về rồi.
Giấc mộng kia đã khiến Liễu Phán Nhi biết rằng đó có thể là kiếp trước của nàng.
Dù là vì nguyên chủ hay bản thân ở kiếp trước thì Liễu Phán Nhi đều muốn báo thù.
Nàng mua hàng chục nghìn mẫu đất can cỗi bên ngoài thành Tang để phát triển thử nghiệm.
Trước đó, Lý Nguyên Thanh và Liễu Phán Nhi đã phái người tới đây mua đất ở thành Tang và phát hiện toàn bộ đất nông nghiệp tốt đều nằm trong tay Từ gia.
Liễu gia đã từng tồn tại đã không còn nữa.
Vì không có đất đai màu mỡ nên Liễu Phán Nhi đã dùng mảnh đất can cỗi để biến rác thải thành báu vật và từng bước đánh bại Từ gia.
Lý Đại Bảo nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc và lạnh băng của mẫu thân liền cẩn thận hỏi: "Mẫu thân, mẫu thân có kẻ thù nào ở thành Tang sao?"
Liễu Phán Nhi lấy lại bình tĩnh và cười nói: "Đây là chuyện của ta, con còn trẻ, cứ sống cuộc sống của mình là được, ta sẽ tự mình báo thù."
Mấy người còn đang bàn luận sôi nổi nghe thấy lời này đều nhìn Liễu Phán Nhi với đôi mắt sáng quắc.
"Nương, kẻ thù của nương là ai?"
"Mẫu thân, mẫu thân nói nhanh lên, kẻ thù của mẫu thân cũng chính là kẻ thù mà cả kiếp này không đợi trời chung của chúng ta.
"Di Liễu hãy nói cho bọn ta biết đi, tuy bọn ta còn nhỏ nhưng cũng không phải đồ ngốc và càng không làm bậy."
Lý Nam trực tiếp lắc cánh tay của Liễu Phán Nhi: "Nương, lúc chúng ta đến thành Tang thì sẽ phải đi ra ngoài. Nếu nương không nói cho bọn ta biết, không may bọn ta bị kẻ xấu nhắm tới thì phải làm sao? Nếu bọn ta không biết kẻ xấu và còn kết bạn với kẻ xấu thì phải làm sao?"
Lý Dung lắc cánh tay còn lại của Liễu Phán Nhi: "Mẫu thân, người nói cho bọn ta biết đi. Ta hứa với người, sau này bọn ta sẽ không quan tâm đến chuyện này nữa. Dù bọn ta có làm gì thì đều sẽ báo cáo với người. Nếu người không đồng thì bọn ta chắc chắn sẽ không làm."
Liễu Phán Nhi suy nghĩ và cảm thấy giấu diếm đám trẻ cũng không đúng.
Nói cho bọn trẻ cũng được, hay coi đó là một chuyện để rèn luyện ở thành Tang. Liễu Phán Nhi nhìn về phía cổng thành rồi từ từ nói: "Ta họ Liễu, vốn dĩ là đại gia tộc về tơ lụa ở thành Tang, chính là Liễu gia trông dâu nuôi tằm đầu tiên."
Lý Dung sửng sốt: "Mẫu thân, người họ Liễu, xuất thân từ Liễu gia ở thành Tang sao?"
DTV
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đúng vậy nhưng mà hiện tại Liễu gia đã không còn, mà là Từ gia. Gia chủ bây giờ của Từ gia, Từ Gia Thịnh vốn là người ở rể của Liễu gia, ta chính là nữ nhi duy nhất của cô nương Liễu gia với người ở rể này."
"Hả?"
Tất cả mọi người đều c.h.ế.t lặng: "Mẫu thân, chẳng trách người biết chữ, hóa ra người là nữ nhi phú hội! Vậy tại sao mẫu thân lại tới thành Tây Bắc? Làm sao mà mẫu thân gặp được phụ thân?”
Liễu Phán Nhi thấy bọn trẻ vậy quanh lại và nhìn chằm chằm nàng để nghe về quá khứ của nàng. Trí nhớ của nàng rất tốt, nàng gật đầu: "Đây là một câu chuyện rất dài." Lý Đại Bảo nhanh chóng bưng trà cho mẫu thân: "Mẫu thân, người cứ từ từ nói, bọn ta không vội." Liễu Phán Nhi tỏ vẻ thở ơ: "Nếu các con muốn biết thì ta sẽ nói, sau khi Từ gia chủ hiện tại trở thành người ở rể thì tổ phụ và tổ mẫu của ta, cũng chính là hai trưởng lão của Liễu gia lần lượt qua đời..." Lúc này mọi người cũng không tò mò về hoàn cảnh xung quanh và đều lắng nghe Liễu Phán Nhi kể chuyện trước kia. Cho dù tới cổng thành thì cũng chỉ kể đến chỗ Liễu Phán Nhi học võ từ mã phu. Lý Nguyên Thanh ở phía trước xe đi xuống vẫn chưa thấy thê tử và đám trẻ đi xuống liền đi tới xem: "Về đến nhà rồi, vẫn còn ngủ sao?"
Lúc này thì mọi người trong xe mới nhận ra xe đã dừng lại và họ đã vê đến nhà.
Hai mắt Lý Đại Bảo đỏ hoe: "Mẫu thân khi còn nhỏ thật khổ sở, sau này nhi tử nhất định sẽ hiếu thảo với người."
"Mẫu thân khổ quá, ăn không đủ no lại không có ai bảo vệ." Lý Dung cũng nghẹn ngào.
Lý Tiểu Bảo nhỏ giọng khóc lóc và không ngừng lau nước mắt, cậu nhóc tức giận không nói thành lời.
Lý Nam thậm chí còn ôm Liễu Phán Nhi khóc lớn.
Lý Vi thấy tỷ tỷ và ca ca khóc thì cũng khóc theo nhưng chỉ là gào lên mà không có nước mắt.
Con bé không hiểu vì sao lại khóc?
Lý Lệ cũng rất đau lòng, con bé lau nước mắt: "Đừng khóc nữa, hiện tại chúng ta đã mạnh mẽ hơn, chúng ta phải báo thù cho dì Liễu." Mọi người nghe xong đều cảm thấy hận thù như cùng chung kẻ địch: "Đúng vậy, phải báo thù!"
Lý Nguyên Thanh nghe thấy tiếng nói bên trong thì dở khóc dở cười rồi vén rèm xe lên: "Chúng ta về đến nhà rồi, nhanh vào nhà thôi. Nếu còn gì muốn nói thì vào nhà lại nói tiếp."
Lời nói của Lý Nguyên Thanh lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Lý Đại Bảo trầm giọng nói: "Phụ thân, phụ thân có biết thân thế của mẫu thân không?”
Lý Nguyên Thanh gật đầu: "Biết." "Biết?"âm thanh của lũ trẻ đột nhiên cất cao: "Biết thì tại sao phụ thân không báo thù cho mẫu thân? Làm quan lớn như vậy để làm gì?"
Lời của Lý Dung khiến Lý Nguyên Thanh không nói được gì.
Những người khác lại gật đầu phụ họa và cho rằng Lý Nguyên Thanh đã sai, hắn không báo thù cho Liễu Phán Nhi thì không phải là trượng phu tốt.
"Ta..." Không phải đã tới thành Tang rồi sao?
Liễu Phán Nhi thấy bọn nhỏ chèn ép Lý Nguyên Thanh thì dở khóc dở cười: "Đừng trách cha con, trước đó chúng ta đều là dân thường thì sao có thể báo thù được? Dù sau này cha con dần được thăng chức thì cũng không phải là đối thủ của gia tộc lớn như Từ gia."
"Hiện giờ đã đến lúc nên chúng ta tới đây. Lần này không được hấp tấp, phải bàn bạc tốt tìm ra biện pháp để trừng phạt đám người đó trong phạm vi của luật lệ." Lý Đại Bảo gật đầu: "Mau thân, bọn ta nghe lời người. Mau về nhà thôi."
Liễu Phán Nhi bị lũ trẻ vây quanh xuống xe, bà v.ú ôm Lý Vi đi theo phía sau.
Lúc trước họ đã phái người tới dọn dẹp thống phủ cho nên bây giờ trong ngoài đều có người của Lý Nguyên Thanh và Liễu Phán Nhi.
Đương nhiên nơi này cũng còn có người của Be hạ hoặc của người khác phái tới. Nhưng mà những người này đều ở bên ngoài, chuyện quan trọng thì đều được giao cho người của họ.
Hoắc Thành Đạt vội vàng chạy tới: "Chào mừng phu nhân, tướng quân và các thiếu gia, tiểu thư."
Lý Nguyên Thanh mỉm cười: "Thành Đạt, ngươi vất vả rồi."
Hoắc Thành Đạt cười cười: "Tướng quân đừng nói vậy, đây là việc thuộc hạ nên làm. Phu nhân, hậu viện đã được thu dọn, sau khi kiểm tra cũng không có vấn đề gì.
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Được rồi, vậy ta tới hậu viện trước, tức phụ của ngươi cũng tới đây, hãy bố trí cho họ nhé.
Hai mắt Hoắc Thành Đạt sáng lên rồi vội vàng cảm tạ: "Đa tạ phu nhân."