"Khỉ cũng không ăn nhiều bằng muội và cũng không có nhiều thịt như muội phải không?” Lý Nam trèo được một nửa, nghe thấy lời của Tiểu Bảo ca ca thì liền không vui, bé phản bác: "Ca như vậy là không được. Ta là muội muội của ca còn con khỉ thì không phải. Sao ca lại quan tâm đến con khỉ chứ không phải là muội muội của mình vậy?" "Nương nói ở bên ngoài thì giúp lý không giúp thân nhưng ở trong nhà thì phải giúp thân không giúp lý. Ca nói ta như vậy, sau này ca sẽ không còn muội muội yêu thương ca như ta nữa.” "Ca cũng đừng quên lúc mình sinh bệnh, là ta bưng trà đổ nước, ở bên cạnh chăm sóc ca chứ không phải con khỉ, còn nữa, khi ca mệt cũng chính là ta bóp vai đ.ấ.m lưng cho chứ không phải con khỉ." Lý Tiểu Bảo đương nhiên biết muội muội tốt hơn khỉ, vừa rồi cậu chỉ tùy tiện châm chọc một câu đã bị muội muội phản bác lại nên cũng chẳng nói được gì.
Khi đối mặt với muội muội, dù Lý Tiểu Bảo cực kỳ thông minh, ăn nói sắc bén thì cũng chỉ có thể đầu hàng nhận thua. "Được rồi, ca ca sai rồi, muội đi xuống nhé? Muội trèo cây làm gì? Trên đó cũng không có tổ chim."
Lý Nam lắc đầu,"Ta không tìm tổ chim, ta có việc phải làm. Ta muốn tiếp tục trèo cây, nếu ca lo lắng cho ta liền làm cái đệm cho ta đi, thế mới là ca ca tốt của ta.
Lý Tiểu Bảo cẩn thận chờ đợi, nếu muội muội rơi từ trên cây xuống thì cậu sẽ làm miếng đệm hình người.
Cuộc trò chuyện giữa hai huynh muội đã bị mọi người ở ngoài bức tường nghe thấy rõ ràng.
Lý Nguyên Thanh muốn lên tiếng nhưng bị Chu Bình đế ngăn lại. Cặp song sinh long phụng của Lý ái khanh thật thú vị.
Lương Bảo cũng dở khóc dở cười, con gái nuôi của hắn ta đúng là vừa ngốc vừa đáng yêu.
Nhưng mà hắn ta cũng lo lắng cho Lý Nam, đừng có ngã đấy. Hắn ta nháy mắt với thị vệ bên cạnh, nếu bị rơi xuống thì phải tiếp được kịp thời.
Thị vệ hiểu được ánh mắt của Lương công công nên lặng lẽ vượt tường rồi núp đi.
Lý Nam tiếp tục trèo cây nhưng không ngờ sau khi trèo đến đỉnh thì phát hiện có người ở trên cây nhà bé, bé vội hét lên: "Có trộm! Ca, nhà chúng ta có trộm.”
Sắc mặt của ám vệ Chu Bình liên đen lại....
Nếu không phải biết con bé là con gái của Lý Nguyên Thanh thì bé đã bị bóp gấy cổ từ lâu rồi.
Lý Nam vội vàng co rúm người lại và sợ bị tên trộm bắt được: "Cha, nương, có người muốn g.i.ế.c ta!"
Mọi người nhìn qua thì thấy ám vệ đen mặt xách quần áo sau lưng Lý Nam rồi nhảy từ trên cây xuống.
DTV
Trên tóc của Lý Nam còn có lá cây, lúc bị xách rất khó chịu.
Lý Nguyên Thanh bước tới ôm lấy con gái: "Be hạ, thật sự xin lỗi, con gái nhỏ của thần không hiểu chuyện, kính xin được chuộc tội."
Chu Bình đế chưa kịp nói chuyện thì Lý Nam đã không vui, Cha, nam nhân kia đang trèo lên cây của chúng ta phải không? Cha có định dạy cho nam nhân đen mặt này một bài học không?”
Lý Nguyên Thanh bịt miệng Lý Nam lại,"Đó là thị vệ của Be hạ."
Lý Nam cảm thấy khó hiểu,Sao lại thế? Thị vệ sao không ở trên mặt đất mà lại bò trên cây ở nhà chúng ta thì bảo vệ Bệ hạ như thế nào?"
Lý Nguyên Thanh không muốn tiếp tục trả lời con gái và nói với cô bé: "Cây cao như vậy, con leo cây làm gì? Không sợ té ngã à?"
Khi Lý Nam tiến cung đã gặp qua Triệu Hoàng hậu và Lệ thái phi nhưng chưa từng thấy Chu Bình đế.
Cho dù gặp được hoàng đế thì Lý Nam cũng không sợ hãi, hắn ta không cao bằng cha bé và cũng không đẹp trai bằng cha bé.
Nhưng mà hoàng đế có quyền lực, mọi người nhìn thấy hoàng đế đều phải quỳ lạy.
Lý Nam suy nghĩ rồi trả lời: "Cha nói Bệ hạ là chân long thiên tử. A Nam đến xem Bệ hạ có phải là rồng thật không? Có phải Be hạ có thể cưỡi gió đạp mây không? Trên đầu có sừng không?"
Chu Bình đế nghe vậy thì cười lớn, vốn dĩ hắn ta rất tò mò cô bé nghịch ngợm biết leo trèo này mà giờ nghe thấy lời nói ngây thơ của Lý Nam thì cuối cùng cũng không nhịn được nữa. "Lý tướng quân, đúng là cha giỏi sẽ không sinh con chẳng ra gì, con gái của ngươi rất dũng cảm, nếu là con trai nhất định sẽ trò giỏi hơn thầy, trở thành Đại tướng quân.” Lý Nguyên Thanh khiêm tốn,"Đứa nhỏ này rất nghịch ngợm, khi còn nhỏ phải chịu khổ, lớn lên liên không câu nệ, y như con khỉ vậy." Lý Nam không vui,Cha, A Nam không phải là khỉ, hơn nữa Bệ hạ nói sai rồi. Cho dù A Nam là con gái thì tương lai cũng sẽ trở thành người lợi hại và có thể ra trận g.i.ế.c địch." Lý Nguyên Thanh nghe con gái khoe khoang thì nhéo mũi bé: "Ra trận g.i.ế.c địch thì phải luyện võ rất vất vả, con cả thèm chóng chán và còn không học binh pháp thì làm sao có thể ra trận g.i.ế.c địch được?"
Lý Nam gãi đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đúng là rất vất vả. Vậy con sẽ trồng trọt, làm ăn tốt cùng nương để dân chúng có đủ ăn. Có sức mạnh thì rất nhiều người có thể bảo vệ lãnh thổ mà không bị c.h.ế.t đói."
Gương mặt Lý Nam mũm mm, vừa nhìn đã biết là tạng người có thể ăn được.
Chu Bình đế cười nói và duỗi tay nhéo mặt của Lý Nam/Lý ái khanh, con gái của ngươi có phước lành."
Lý Nam gật đầu liên tục,"Đúng vậy, Be hạ nói đúng, A Nam đúng là có phước lành. Lúc này, Lý Tiểu Bảo chạy từ hậu viện tới, vừa thở hổn hển vừa nói: "A Nam, mau hành lễ với Bệ hạ, đừng không biết lớn nhỏ."
Lý Nam cười cười: "Cha, cha thả con xuống, con sẽ lay Be hạ."
Chu Bình đế cuoi"Mien lễ, không cần hành lễ. Trâm không thể bay, có phải A Nam rất thất vọng không?”
Lý Nam ngẫm lại liền gật đầu,"Đúng là có chút thất vọng nhưng cha và nương ta đã nói Bệ hạ là một vị hoàng đế anh minh và tốt bụng, nhất định sẽ được lưu truyên từ đời này sang đời khác.
Nếu lời này do người lớn nói thì Chu Bình đế cảm thấy nó có thể là lời nịnh nọt nhưng nếu do một cô bé nói thì Chu Bình đế cảm thấy rất hài lòng.
Xem ra Lý ái khanh và Đức Thụy phu nhân đã khen ngợi hắn ta rất nhiều khi ở nhà, điều này càng làm cho tâm tình của Chu Bình đế dễ chịu hơn.
"Vậy tram sẽ tiếp tục cố gắng, phấn đấu trở thành một vị hoàng đế anh minh để được lưu truyền qua các thời đại." Chu Bình đế mỉm cười nói: "A Nam và Tiểu Bảo, nếu các ngươi cũng nỗ lực thì tương lai sẽ lợi hại giống như cha nương và các ca ca." Lý Nam liên tục gật đầu,"Được, A Nam nhất định sẽ cố gắng."
Lý Tiểu Bảo cũng rất phấn khích, Bệ hạ đã đích thân động viên, cậu càng phải học tập chăm chỉ hơn trong tương lai.
Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử cảm thấy hứng thú với Lý Nam có đôi mắt to tròn, họ cảm thấy cô bé này rất dũng cảm.
Ở trước mặt hoàng đế mà cô bé cũng có thể nói chuyện đĩnh đạc.
Bé không giống như mấy muội muội trong cung, tất cả đều rụt rè, sau khi gặp phụ hoàng thì cũng chẳng nói được gì. Ngoài ra họ cũng cảm thấy Lý Nam đặc biệt thú vị, cô bé là người trèo cây giỏi nhất thôn Cát Tường sao?
Vừa nghe liền biết đây là một đứa trẻ ham chơi.
Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử rất hâm mộ, từ khi còn nhỏ bọn họ đã học chữ, đọc sách và luyện võ, thậm chí chơi một lúc cũng không được chứ đừng nói gì đến trèo cây. Họ đột nhiên cảm thấy làm đứa trẻ của Đức Thụy phu nhân cũng khá tốt, cuộc sống chắc chăn rất thú vị, bằng không sẽ không nuôi dưỡng được một đứa nhỏ nghịch ngợm, ngây thơ lại táo bạo như Lý Nam.
Lý Tiểu Bảo kia tuy còn nhỏ nhưng vẫn có thể trả lời trôi chảy những câu hỏi về học hành của phụ hoàng.
Chỉ cần không phát triển quanh co, tương lai nhất định sẽ trở thành trụ cột...