Chu Bình đế nghe được lời này, lại nhìn tấu chương ở trên bàn, cảm thấy những tấu chương ca tụng đức hạnh thật sự nhàm chán: "Lương Bảo, cải trang xuất cung, đến nhà Đại Bảo xem thử." Lương công công đồng ý: "Vâng, thưa bệ hạ." Lúc này, Chu Bình đế lại nói: "Đúng rồi, ngươi đi nói với phu tử, để Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử cũng đi theo, cùng nhau đi xem thử." Cả ngày nhốt ở trong cung thì làm sao có thể nâng cao kiến thức khi mà không biết những chuyện đang xảy ra ở bên ngoài? Trước đây các con còn nhỏ, Chu Bình đế bận rộn công việc, không có thời gian đưa các con ra khỏi cung. Bây giờ có được cơ hội thực tiễn như vậy, Chu Bình đế đương nhiên không muốn con mình bỏ lỡ. Lương công công cười: "Vâng, thưa bệ hạ.
Lý Đại Bảo biết Chu Bình đế có thể sẽ chọn cái thời gian để đến xem, nhưng không ngờ tới lại còn mang theo hai vị hoàng tử lớn hơn một chút đi cùng.
Triệu Hoàng Hậu cũng vô cùng tò mò khi nghe nói bệ hạ muốn mang theo hai hoàng tử đến nhà Lý Đại Bảo để cùng nhau mở mang kiến thức, xem thử Lý Đại Bảo vừa làm ra món đồ mới gì.
Triệu Hoàng Hậu rất thông minh, hiểu được mục đích của bệ hạ khi làm như vậy nên lập tức sai người chuẩn bị một số đồ vật, tiện đường mang đến Lý gia.
Nửa canh giờ sau, Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử không cân học cũng đã ngồi trên xe ngựa cùng phụ hoàng ra khỏi cung.
Vốn dĩ Lý Đại Bảo muốn ngồi ở phía sau xe ngựa, nhưng bị Chu Bình đế đưa vào trong xe ngựa.
Nhìn bề ngoài thì chiếc xe ngựa này trông hơi bình thường, cũng không có đặc biệt, nhưng không gian bên trong rất lớn, hơn nữa trang trí cổ kính mà lại thiết thực, hiệu quả giảm xóc cũng rất tốt.
Khi đặt tách trà ở trên tay, nước trà ở bên trong cũng sẽ không bị đổ ra ngoài.
Tất nhiên là nước trong ly chỉ có nửa ly. Đại hoàng tử nhìn về phía Lý Đại Bảo, rồi lại nhìn Chu Bình đế: "Phụ hoàng, Thiên Công Hậu lại làm ra thứ gì mới lạ tốt đẹp sao?"
Chu Bình đế gật đầu cười nói: "Đúng vậy, hôm nay ta dẫn hai con đến đây để mở mang tầm mắt."
"Thứ gì vậy ạ?" Nhị hoàng tử nóng lòng hỏi, sau khi hắn ta biết ngôi vị hoàng đế không liên quan gì đến mình, hắn ta tập trung vào việc học, đặc biệt rất hứng thú với truy tìm dấu vết.
Lý Đại Bảo trả lời: "Một loại vật chất ngẫu nhiên có được, có thể dùng để sửa đường."
"Sửa đường? Cục đá sao? Gạch xanh sao?" Nhị hoàng tử hỏi, hắn ta không thể tưởng tượng được, khi bột gặp nước sẽ biến thành mặt đường cứng.
DTV
Lý Đại Bảo nghĩ một lúc, sau đó giải thích: "Dù sao có một số chỗ đặc biệt, bệ hạ và hai vị hoàng tử xem xong sẽ biết. Có điều bây giờ có một số khuyết điểm nhỏ, còn cần cải thiện."
"Chỉ là trong quá trình cải thiện cần phải tốn sức người và sức của, hơn nữa phải rời khỏi kinh thành để đi đến nơi thích hợp, tìm kiếm vật liệu thích hợp. Tóm lại, vi thần cảm thấy vẫn còn có chỗ cần phải cải thiện."
Chu Bình đế không nói gì, hắn ta đang Suy Xét.
Lý Đại Bảo nói: "Đi đến nơi thích hợp", vậy thì cân phải rời khỏi kinh thành sao?
Đây là những vướng mắc trong lòng của hắn ta, không yên tâm về việc Lý Đại Bảo sẽ rời đi.
Không phải lo lắng Lý Đại Bảo sẽ bán đơn thuốc cho người khác, mà lo lắng người khác sẽ bắt cóc Lý Đại Bảo.
Có điều những lời này, Chu Bình đế để ở trong lòng mà không nói ra.
Nếu những thứ đó có thể làm ra với số lượng lớn, hơn nữa thật sự có thể sửa đường thì đương nhiên Chu Bình đế sẵn lòng đế Lý Đại Bảo thử.
Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử trò chuyện với Lý Đại Bảo, bởi vì tuổi tác không hơn nhau bao nhiêu nên giữa bọn họ có thể trò chuyện được với nhau.
Nhà của Lý gia ở rất gần Bình Khang phường.
Chỉ chốc lát sau đã đến nơi.
Sau khi Lý Đại Bảo xuống xe ngựa thì ra
lệnh cho người gác cổng mở cổng lớn ra,
cung nghênh bệ hạ.
Nhưng lại bị Chu Bình đế ngăn cản:
"Đừng hưng sư động chúng*, lần này
trãm đến đây là cải trang vi hành, đi cửa
bên hông là được."
兴师动众: Thành ngữ, nghĩa là triệu tập
lực lượng, ở đẩy ý chỉ việc nhỏ cũng
không cần phải kêu gọi mọi người làm gì.
Dưới sự kiên trì của Chu Bình đế, mà
nghiêng người bước vào trong.
Hôm nay Lý Nguyên Thanh không có ở
nhà, Liễu Phán Nhi nhận được thông báo
của Lý Đại Bảo thông báo, lập tức kính
cẩn nghênh tiếp.
Đồng thời, Liễu Phán Nhi còn sai người đi
thông báo cho Lý Nguyên Thanh, để hắn
nhanh chóng trở vê nhà.
Nhưng Chu Bình đế bảo Lý Đại Bảo đưa hắn ta đến tiểu viện tử - nơi làm thử nghiệm.
Viện tử này, có một nửa không gian trên mặt đất được phủ lên một lớp vật liệu màu trắng xanh, phía trên còn có vết nứt. Chu Bình đế hỏi: "Chính là những thứ này sao?"
Lý Đại Bảo gật đầu rồi đi đến mặt đất cân bằng này: "Bẩm bệ hạ, là ở nơi này. Nơi này được trộn lẫn cát và đá nên rất cứng, nhưng bởi vì tỉ lệ không đúng nên khi phơi nắng sẽ có vết nứt. Tuy nhiên, hãy cho vi thân thời gian để thực nghiệm, điều chỉnh lại công thức để có thể giải quyết vấn đề này."
Chu Bình đế đứng lên lớp xi măng trên mặt đất, dậm chân vài cái, ngoại trừ hai vết chân nông ra thì cũng không có hư hỏng.
Bên cạnh có một lu nước to, Chu Bình đế còn tự mình làm, cầm lấy gáo múc nước ở bên trong đổ xuống nền xi măng trên mặt đất. Trên mặt đất ẩm ướt, nước chỉ đọng lại trên mặt đất chứ không hề thấm xuống. Đương nhiên là nơi nào có vết nứt thì nơi đó sẽ bị thấm nước.
Hai chân Chu Bình đế đi ngang qua nơi bị nước hắt lên, trên mặt đất ngoài ẩm ướt ra thì cũng không có thay đổi gì.
Chu Bình đế không nói gì, hắn ta nhíu mày rồi lặng im suy nghĩ.
Chỉ một lát sau, nước trên nên xi măng ở trên mặt đất dan dần bốc hơi, có nơi ít nước nên đã khô rồi.
Nhị hoàng tử hoạt bát, chớp mắt rồi hai chân cũng nhảy lên trên mặt đất: "Phụ hoàng, nếu dùng cái này lót lên mặt đường thì không còn lo lắng xe ngựa bị dính bùn rồi, hơn nữa tốc độ của xe ngựa cũng có thể tăng lên."
Lúc này Đại hoàng tử cũng cau mày giống như Chu Bình đế rồi nhìn vê phía Lý Đại Bảo: "Nếu có thể tránh được vết nứt, dùng cái này để thi công đập nước và mương máng, chẳng phải sẽ bền hơn sao?"
Lúc này, Chu Bình đế bỗng nhiên mở to đôi mắt, vẻ mặt kinh ngạc giống như là vừa nghĩ ra chuyện gì đó rất tốt: "Đúng vậy, thứ này không những có thể dùng để sửa đường mà còn có thể xây dựng công trình thuỷ lợi. Cái này còn cứng hơn cả đất trồng."
Lý Đại Bảo cũng gật đầu theo: "Quả thực có thể, chỉ là ở kinh thành có thể thiếu nguyên vật liệu, vi thân phải tìm những vật liệu khác."
Chu Bình đế nhìn về phía Lý Đại Bảo với ánh mắt rất hiền từ: "Đại Bảo, chỉ cần ngươi có thể cải tiến xi măng, dùng nó sửa đường và xây dựng công trình thuỷ lợi thì trẫm nhất định sẽ trọng thưởng cho ngươi."
"Đúng rồi, ngươi định tìm vật liệu ở đâu? Cho dù là ở bất cứ nơi nào thì tram đều sẽ đồng ý."
So với những thứ có thể bán lấy tiền, những thứ đồ tốt có thể cải thiện tình hình đường xá và thủy lợi của Đại Chu thì càng có lợi hơn đối với giang sơn xã tắc. Lý Đại Bảo cười, đã đạt được mục đích, như thế thì có thể cùng cha mẹ đi về phương bắc được rồi: "Thật ra cũng không cần phải đi nơi quá xa, chỉ cần đi về phương bắc là được. Nơi đó không chỉ có đá và cát, còn có than đá để đốt và các loại quặng nữa.”
Chu Bình đế nghe được lời này, cười như không cười mà nhìn về phía Lý Đại Bảo, hỏi: "Ở những nơi khác không thể sao?" Lý Đại Bảo ngượng ngùng cười: "Những nơi khác có lẽ cũng có thể, nhưng vi thần còn nhỏ, muốn đi theo bên cạnh cha mẹ, lắng nghe lời dạy dỗ của họ."