Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 647: Chủ Động Xin Đi




"Gia sản sẽ không thiếu, muốn phân gia là vì hi vọng vợ chồng son chúng có thể sống thật tốt, bản thân có thể tự làm chủ, có thương có lượng với nhau. Không có bà bà là ta chèn ép, Thục Viện với Đại Bảo, cũng có thể tự do hơn chút." Tê tam phu nhân nghe vậy thì vội phản bác: "Phan Nhi muội muội, muội không thể làm như vậy. Tuy phía trên có bà bà thì tức phụ có thể khó chịu, nhưng cách cư xử của một gia đình lớn không thể bị xáo trộn được." "Cuộc sống không đơn giản như vậy, muội là trưởng bối, phải làm chủ cho chúng, không thể phân gia tùy tiện được. Nếu muội nhất quyết muốn phân gia, ta sẽ coi như muội không chào đón Thục Viện nhà ta." Nghe vậy thì Liễu Phán Nhi sững sờ trong giây lát, coi hiện tại như kiếp trước, không muốn sống chung với công bà. Nàng vội vàng giải thích, thấy dở khóc dở cười: "Tỷ tỷ, ta rất thích Thục Viện, con bé là một cô nương tốt. Ta chưa từng làm bà bà, ta chỉ biết lúc trước ta bị công bà bắt nạt nên ta không muốn ở cùng chúng thôi."

Tê tam phu nhân che miệng mà cười: "Vậy muội sẽ làm khó Thục Viện ư?” "Đương nhiên là không rồi, đều là tiểu bối, nếu làm sai thì ta chỉ nói hai câu, làm đúng thì ta khích lệ. Sao lại vô duyên vô cớ mà gây khó dễ chứ?" Liễu Phán Nhi lắc đầu, cũng cảm thấy vừa rồi hơi qua loa.

Tê tam phu nhân gật đầu,"Đúng vậy, muội hiểu đúng rồi, Thục Viện nhà ta thật may mắn khi có một bà bà như muội. Tuy Đại Bảo hiện tại đã là Hầu gia, còn đang làm việc trong công bộ, nhưng dù sao thì nó vẫn còn nhỏ, vẫn can muội với Lý tướng quân chiếu cố."

Liễu Phán Nhi suýt chút nữa có ý tốt làm chuyện xấu, cười nói: "Là ta nghĩ xấu rồi, tỷ tỷ à, sau này nếu ta làm sai chuyện gì, tỷ phải nhắc nhở ta nhiều hơn. Chớ khách khí với ta! Biết ta sai mà không nói cho ta biết, đó là hại ta."

Tê tam phu nhân gật đầu: "Được, ta nhớ rồi. Nhân tiện, lân này muội có ở lại kinh thành lâu không?”

Liễu Phán Nhi lắc đầu thở dài: "Bệ hạ có sự sắp xếp khác cho phu quân của ta, nên cả nhà phải cùng nhau đi. Bây giờ Đại Bảo đã trở thành quan viên của công bộ, có việc phải làm, không thể đi cùng bọn ta. Đại Bảo, vẫn cần các người chăm sóc.

Tê tam phu nhân sửng sốt một lúc rồi nói với giọng tiếc nuối: "Vốn ta còn nghĩ rằng ngươi có thể ở lại kinh thành lâu lâu, chúng tôi ta thể thường xuyên gặp nhau, ta sẽ dẫn ngươi đi nghe hí kịch."

Liễu Phán Nhi cũng khá tiếc nuối: "Bây giờ không có cơ hội, phu quân ta vừa mới tới kinh thành, được bệ hạ truyền vào cung, nói chuyện suốt một ngày. Có thể thấy sự việc khá gấp, ta không yên tâm phu quân ra ngoài một mình nên phải đi theo."

Trước đây phải tách rời, là bất đắc dĩ.

Bây giờ họ có thể ở bên nhau, Liễu Phán Nhi không muốn xa rời Lý Nguyên Thanh chút nào.

DTV

Tê tam phu nhân hé môi cười, hơi nghiêng người về phía trước, hạ giọng nói vào tai Liễu Phán Nhi: "Đương nhiên là phải đi theo. Lý tướng quân còn trẻ, khỏe mạnh cường tráng, lại còn đẹp trai, sẽ có rất nhiều nữ nhân muốn nhào lên. Phu quân nhà ta ra ngoài làm việc, ta sẽ đi theo, nếu không sẽ có tiểu yêu tinh."

Liễu Phán Nhi nhướng mày, rất tán thành: "Tỷ tỷ nói đúng lắm, phu quân nhà ta tốt như vậy. Dù ta với phu quân có quan hệ tốt nhưng ta luôn đánh giá quá cao năng lực của mình."

Tê tam phu nhân gật đầu đồng tình: "Vốn phải vậy, chúng ta phải cẩn thận một chút. Mặc dù Đại Bảo là nữ tế tương lai của ta, nhưng ta phải nói với muội rằng dù sao Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng là con nuôi của muội." "Ngươi với Lý tướng quân phải sinh nhi tử thì mới ổn định được. Khi còn trẻ, nam nhân vẫn còn nghĩ cho ngươi, nhưng khi về già, nam nhân sẽ nghĩ tới ba tội bất hiếu, không con nối dõi là tội lớn nhất."

Mặc dù Liễu Phán Nhi biết Lý Nguyên Thanh không thèm để ý những chuyện này, nhưng suy nghĩ của Tê tam phu nhân cũng đại diện cho suy nghĩ của rất nhiều người khác." Có lẽ có người thấy nàng không có nhi tử nên muốn nào tới sinh cho Lý Nguyên Thanh một nhi tử. Lòng tốt của Te tam phu nhân, Liễu Phán Nhi xin nhận lấy. "Tỷ tỷ yên tâm, ta biết rõ mài" Liễu Phán Nhi cười nói, về phần hài tử này, chờ Lý Vi được hai tuổi, cơ thể bình phục, sẽ không cần biện pháp tránh thai nữa. Mang thai được thì sinh, không có thai thì không sinh. Liễu Phán Nhi đi thăm những người khác, Cố lão phu nhân và Tê tam phu nhân cũng lần lượt đến thăm hỏi, trong niềm hân hoan thì đó là ngày cưới của Cửu công chúa và Cố Thiệu.

Liễu Phán Nhi giao Lý Vị cho Lý Dung và Lý Lệ, còn nàng sẽ đến Cố gia để giúp đỡ lo liệu.

Tuổi tác Cố lão phu nhân đã cao, có một số vị khách, cần đích thân tiếp đón, nhưng phân lượng của Cố Tấn không đủ, sức khỏe của lão nhân gia bà không thể chịu nổi.

Vì vậy, trước khi Cố lão phu nhân kịp mở lời, Liễu Phán Nhi đã chủ đọng đề nghị giúp chào đón tân khách.

Tuy nàng là bà mối nhưng cũng không cần nàng lắm, Lễ Bộ có một nhóm chuyên môn, phụ trách mọi thủ tục của đám cưới.

Khi Cố lão phu nhân nhìn thấy Liễu Phán Nhi đến thì nắm c.h.ặ.t t.a.y Liễu Phán Nhi và nói: "Phán Nhi, ngày hôm nay thật vất vả cho con."

Liễu Phán Nhi cười nhẹ và vỗ nhẹ vào tay Cố lão phu nhân: "Lão phu nhân, đừng nói vậy. Nếu như lúc trước không gặp được kham sai Cố đại nhân, có lẽ cả thôn Lý gia bọn ta đã c.h.ế.t rồi, căn bản là không thể ở lại trấn Cát Tường được, chứ đừng nói đến những chuyện xảy ra sau đó." "Hai nhà chúng ta quan hệ không tệ, tuổi tác người đã cao, ta còn trẻ khỏe, cho nên chúng ta có quan hệ thân thiết nhất. Cố đại nhân là ân nhân cứu mạng của thôn chúng ta, còn Cửu công chúa là muội muội đã kết nghĩa kim lan với ta. Không cần người mở lời, ta cũng chủ động tới, tổ chức một hôn lễ thật hoành tráng cho Cố đại nhân với Cửu công chúa."

Cố lão phu nhân nhìn Liễu Phán Nhi bằng ánh mắt ân cần, không nói gì, chỉ im lặng mà thôi.

Liễu Phán Nhi ở đây để giúp chào đón các nữ khách, trong khi Lý Nguyên Thanh và Lý Đại Bảo thì giúp chào đón các nam khách.

Cửu công chúa sắp thành thân, mọi người không thể vào cung uống rượu mừng, nhưng có thể đến Cố gia. Vì vậy, có rất nhiều người đến, cũng may Lễ Bộ đã nghĩ đến rồi và có sắp xếp từ trước.

Tóm lại, hôn lễ giữa Cố Thiếu và Cửu công chúa rất phù hợp từ trong ra ngoài. Liễu Phán Nhi bận rộn ngược xuôi, đón khách tiễn khách, đúng là một sự giúp đỡ lớn.

Mặt khác Tê tam phu nhân cũng được Liễu Phán Nhi gọi đến hỗ trợ, dù sao thì cũng có người mà Liễu Phán Nhi không nhận ra được.

Te tam phu nhân là một người giỏi xã giao, tức thì có đất dụng võ.

Tiệc tàn người đi, sau khi Liễu Phán Nhi với Tê tam phu nhân tiễn hết khách về mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, những thứ còn lại thì giao cho quản gia chỉnh lý, còn nàng đi báo cho Cố lão phu nhân.

Cố lão phu nhân thấy Liễu Phán Nhi với Tê tam phu nhân tới, thì nhanh chóng bảo nha hoàn châm trà: "Phán Nhi, mẫu thân Thục Viện, hôm nay các ngươi đã vất vả rồi, ngày khác lão thân chắc chắn sẽ đến nhà cảm ơn."

Liễu Phán Nhi cười: "Lão phu nhân khách khí rồi, tân khách đến đây ôm nay đều rất ổn thỏa, có thể thấy được Lễ Bộ bên kia đã dụng tâm rồi. Ta với tỷ tỷ chỉ nói thêm mấy câu thôi, không tốt đến mức được lão nhân gia người cảm tạ."

Te tam phu nhân cũng cười: "Chuyện tốt như vậy, ta nào dám ước. Chỉ là hài tử nhà ta còn nhỏ, muốn thành thân thì cũng phải đợi thêm nhiêu năm nữa, cứ coi như là ta có thêm chút kiến thức."