"Lão tướng quân tuổi tác đã cao, hơn nữa cơ thể mang bệnh nặng, trẫm đã cho ông ấy cáo lão hồi hương rồi. Gánh nặng của đại tướng quân phương Bắc, sẽ rơi vào người ngươi. Lý ái khanh, ngươi có thể bảo đảm phương Bắc không loạn không? Lý Nguyên Thanh nghe nói như thế, hắn gật đầu: "Đa tạ bệ hạ tin tưởng, vi thần dốc hết toàn lực có thể bảo đảm phương bắc vô sự." Nghe nói như thế, Chu Bình Đế hơi an tâm, hôm nay có thể ngủ được giấc yên ổn: "Được, quả nhiên Lý ái khanh là trụ cột Đại Chu. Ái khanh có yêu cầu gì, trẫm chắc chắn sẽ đồng ý với ngươi." Lý Nguyên Thanh cười: "Giữ nhà giữ nước là bổn phận của Lý mỗ, không dám nói yêu cầy với bệ hạ. Chỉ là núi cao đường xa, chi viện tương đối khó khăn, nhất là lương thực phương bắc đều điều phối đi qua phương nam và trung nguyên." "Nếu như có thể trồng lương thực ngay tại địa phương có thể tự cung tự cấp, không những có thể nâng cao sức chiến đấu còn có thể tiết kiệm quốc khố. Nương tử của vi thần giỏi việc đồng áng, Lí mỗ chuẩn bị dẫn nương tử đi thành Tang."
Chu Bình Đế nghe nói như thế càng vui mừng hơn.
Nếu như địa phương có thể giải quyết vấn đề lương thảo, đúng là quốc khố có thể bớt xuất tiền, hơn nữa còn có thể tiết kiệm khoảng cách vật phẩm hao tổn trên đường dài.
Đồng thời, Lý Nguyên Thanh dám dẫn gia quyến đi thành Tang phương bắc thì có thể thấy rất có tự tin với cả phương bắc. Đây là điều Chu Bình Đế muốn nhìn nhất. "Đức Thụy phu nhân sở trường việc đồng áng, hơn nữa giỏi gây giống. Nếu như có thể phát triển việc đồng áng ở phương bắc, tự cung tự cấp, vậy thì thật là một công lớn." Chu Bình Đế khen ngợi, đồng thời trong lòng cũng rất mong đợi. Lý Nguyên Thanh cẩn thận giảng giải thế cục của phương bắc bên kia và dự định tương lai với Chu Bình Đế.
Có rất nhiều phương pháp mà Chu Bình Đế mới nghe lần đầu nhưng hắn ta cảm thấy rất đáng tin.
"Lý ái khanh, ngươi xắn tay đi làm. Chỉ cần có thể giữ vững phương bắc ổn định, chống cự được sự xâm lược của Bắc Nhung, những thứ khác có thể tiến hành dựa theo ngươi."
Có những lời này của Chu Bình Đế, Lý Nguyên Thanh yên tâm: "Vâng, bệ hạ!" Cửu công chúa biết Liễu Phán Nhi đã vào kinh nên vội vàng muốn để Liễu Phán Nhi tiến cung.
Lệ Thái phi ngăn lại: “Chạy từ phương nam tới kinh thành, dọc đường ngồi xe rất mệt mỏi. Đức Thụy phu nhân còn dẫn theo con cái, nghỉ ngơi mấy ngày, ngươi hãng tuyên bà ta vào cung."
Cửu công chúa suy nghĩ một lúc: "Mẫu phi nói rất đúng, Phán Nhi tỷ tỷ đúng là mệt chết. Nếu nàng không tiện tiến cung, ta đây đi ra ngoài."
Lệ thái phi nhanh chóng kéo con gái lại: “Ngươi suy nghĩ một chút, mười ngày nữa ngươi thành hôn rồi, bây giờ nghiêm túc ở trong cung, không cho phép ra ngoài!" Cửu công chúa cười ha hả: "Ta giả trang một chút, không ai biết!"
Mặt Lệ Thái phi đen lại: "Ta biết. Ngươi sắp xuất giá, không thể trong cung với ta được nhiều nữa?"
Cửu công chúa gãi đầu thấy mẫu phi tức giận, nhanh chóng lên tiếng an ủi.
"Mẫu phi, ta thành thân rồi cũng ở kinh thành, muốn vào cung cũng có thể vào bất cứ lúc nào, giống như trước kia."
DTV
Lệ thái phi nghe nói như thế thì lắc đầu: "Thành thân rồi sẽ phải ra dáng của thành hôn. Phủ công chúa của ngươi rất gần với nhà của Cố gia, bên trong mở cửa là có thể tự do ra vào, cũng là để ngươi có thể thuận tiện lui tới nhà chồng."
"Tuy nói Cố gia chỉ có một lão tổ mẫu nhưng đó không phải là người đơn giản. Ngươi ở bên lão nhân gia nhiều chút, hơn nữa tuổi ngươi không nhỏ, cũng nên sớm mang thai mới được."
Trên mặt Cửu công chúa ửng đỏ, thấy mẫu phi kiên trì: "Nương, người chỉ có một đứa con như ta, ta nghe lời của nương. Nghiêm túc đợi trong cung chờ xuất giá."
"Đợi sau khi ta thành thân, kính trọng Cố lão phu nhân, sớm ngày mang thai, sinh thêm mấy đứa con, đời này ta viên mãn rôi."
Khó nghe thấy con gái nghe lời như vậy, Lệ Thái phi hơi kinh ngạc: "Sao hôm nay lại nghe ta khuyên bảo vậy?” Cửu công chúa cười: "Người là mẹ ta, trên đời này người đối tốt với ta nhất chính là người, đời này người sống vì ta." "Những điều người nói là lời vàng ngọc, mặc dù ta ngạo mạn cuồng vọng nhưng ta biết người nào tốt với ta. Bây giờ ta tìm được lang quân như ý, tốt hơn so với những công chúa tỷ muội đã gả đi." "Sau khi thành thân chính là sống nửa đời còn lại bên một người khác, kế tiếp phải dựa vào chính mình. Ta không thể giống như nam tử ra trận g.i.ế.c địch, cũng không thể đủ kiến công lập nghiệp, càng không thể giống như đại thần thể hiện học vấn ở trên triều đình, thế nên trọng điểm kế tiếp của ta là kế thừa tốt gia đình của mình, dạy dỗ tốt con cái của ta." Lệ thái phi nghe nói như thế, trong đôi mắt bà ấy có thêm một tâng nước: "Trước kia ta cảm thấy ngươi không hiểu gì, bây giờ ta phát hiện ngươi gì cũng hiểu."
Cửu công chúa gật đầu, ngượng ngùng cười: "Trước kia là cái gì đều không hiểu, luôn cảm giác mình là công chúa, cao cao tại thượng, không gì không làm được. Đối với thứ mình có được, căn bản không thèm để ý nhưng kể từ sau khi ta quen biết Phán Nhi tỷ, sau khi ta hiểu cuộc đời của nàng khiến ta hiểu được một đạo lý rất quan trọng."
Lệ Thái phi sửng sốt: "Đạo lý gì? Nói cho ta nghe một chút."
Cửu công chúa dựa vào mẫu phi, nhẹ nói: "Quý trọng thứ mình có được, tất cả của tất cả đều không phải chuyện đương nhiên. Làm người phải trân trọng phúc lành, phải kiên cường, cũng phải biết ơn."
"Trước khi thành thân, đó là ta đầu thai tốt, trưởng bối người thân trong nhà cho ta dựa vào. Sau khi thành thân phải dựa vào chính mình. Cuộc sống sau này cần ta sắp xếp từng chút, không thể dựa toàn bộ vào người khác."
Nghe nói như thế, Lệ thái phi hoàn toàn yên tâm, bà ấy có thể hiểu được một khi con gái ở tuổi này, cả đời không làm sai được.
Trước kia bởi vì con gái chậm trễ không xong hôn sự, Lệ thái phi lo lắng cả ngày không thể bình yên.
Nhưng bây giờ nhìn lại, thành hôn muộn một chút cũng không phải chuyện xấu, ít nhất đã hiểu rất nhiều đạo lý mà không phải ngu ngơ thành hôn, bị ép học nhiều đạo lý, hơn nữa còn học được sau khi chịu thiệt thòi.
Lệ thái phi rất vui mừng, lúc này ban thưởng cho Liễu Phán Nhi.
Có một tỷ muội tốt, quả nhiên là thầy tốt bạn hiền.
Sau khi Liễu Phán Nhi nhận được ban thưởng của Lệ thái phi thì hơi kinh ngạc, không hiểu rõ lắm. Chỉ là nếu Thái phi ban thưởng, nàng sẽ nhận. Mặt khác, đã rất lâu nàng chưa gặp Cửu công chúa, bây giờ có lẽ tiến cung thỉnh an hoàng hậu, Cửu công chúa, Lệ thái phi, cho nên sai người lần lượt giao thẻ, đợi truyền vào.
Không chỉ như thế, Liễu Phán Nhi còn mang hậu lễ đi Cố gia, thỉnh an Cố lão phu nhân.
Lần đi này vừa hay nghỉ ngơi, Liễu Phán Nhi dẫn con trai, còn có cháu gái cùng đi Cố gia.
Biết được Liễu Phán Nhi sắp tới nhà, Cố lão phu nhân đặc biệt bảo Cố Tấn, Cố Thiệu ở nhà.
Cố Thiệu chiêu đãi Lý Nguyên Thanh, Cố Tấn chịu trách nhiệm chiêu đãi nhóm người Lý Đại Bảo, Lý Lệ, Lý Dung.
Trong đó Lý Lệ là vị hôn thê của Cố Tấn, mặc dù hai người gặp nhau không ít ở kinh thành, nhưng nam nữ trẻ tuổi, chỉ ngại gặp mặt ít mấy lần, sẽ không ngại gặp mặt thêm mấy lần.
Cố lão phu nhân thấy Lý Vi thì nhanh chóng duỗi tay muốn ôm một cái: "Cục thịt nhỏ của ta, đứa bé ngoan, cho thái thái ôm một cái."
Lý Vi không sợ dang hai cánh tay để ôm. Trên ngón tay bà ấy đeo chiếc nhẫn ngọc lục bảo, xanh mơn mởn, nhìn rất đẹp.
Lý Vi ôm tay bà ấy không buông, còn dùng ngón tay xoa.
Lúc này Cố lão phu nhân gỡ xuống đeo lên ngón tay Lý Vi: "Tặng cái này cho Tiểu Cát Tường."
Liễu Phán Nhi thấy thế thì nhanh chóng từ chối, chiếc nhẫn này là đồ yêu thích của bà ấy:
"Lão phu nhân, người đừng làm như vậy."