Lúc đầu hai lão già Lý gia đó cho dù bán nàng và nữ nhi vào gia đình giàu có, thì cũng tốt hơn là bán vào thanh lâu.
Nhưng vì bán được nhiều hơn ba ngân lượng, mà bán các nàng vào thanh lâu, nhảy vào trong hố lửa như thế, toàn thân đều bị bẩn hết.
Nếu như không phải vì nữ nhi, nàng đã tự sát ngay từ đầu rồi.
Nhưng mà nàng nghĩ đến nữ nhi còn nhỏ, nàng c.h.ế.t rồi, sau này nữ nhi càng thảm hơn, nàng nuốt xuống tất cả nhục nhã, kiên trì sống tiếp.
Cũng may ông trời có mắt, Liêu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh có bản lĩnh, cứu mẫu nữ các nàng khi nước sôi lửa bỏng.
Đời này nàng ta nhất định sẽ trông cửa hàng thật tốt cho Liễu Phán Nhi để báo đáp nàng, kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh.
Ăn cái bánh, nước mắt của Diêm thị rơi xuống, nhưng trong lòng có nhiệt huyết, cũng có hy vọng.
Từ sau cái ngày bị người của Lý phủ nhìn thấy đó, nữ nhi Tiểu Mai vẫn luôn trốn ở trong nhà, sợ bị nhận ra.
Buôn bán trong cửa hàng, do một người làm thuê nhỏ tuổi trông coi giúp.
Sau khi Diêm thị quay trở về, đi thẳng đến hậu viện.
Nhìn thấy cửa phòng của nữ nhi đóng chặt, trong lòng khó chịu,"Tiểu Mai, đừng sợ, tam thẩm và tam thúc của con đều sẽ nghĩ cách giúp chúng ta."
Tiểu muội từ sau cái rèm ló cái đầu ra,Nương, thật sao?"
Diêm thị gật đầu,Thật, đương nhiên là thật rồi, nương đưa con rời khỏi chỗ này, đi đến một nơi không có ai nhận ra chúng ta.
Nữ nhi lớn rồi, đã hiểu được cách đối nhân xử thế, càng hiểu rõ những điều từng trải qua, tổn thương lớn như thế nào.
Bây giờ đã vượt qua những ngày tháng tốt đẹp, sau khi lo lắng đi hết, những ngày tháng tốt như bây giờ đều biến mất giống như những bong bóng.
DTV
Tiểu Mai cười,/"Quá tốt rồi, cũng may có tam thẩm và tam thúc."
Hai ngày sau, Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh nhân lúc sáng sớm trời còn sương mù, trực tiếp cưỡi ngựa đến trấn Hắc Sa.
Sau khi đến trấn Hắc Sa, trời chỉ vừa mới sáng lên.
Diêm thị nhìn thấy Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh đến, vội vàng mời họ vào trong nhà.
uc Thuy phu nhân, Nguyên Thanh, hai người cho người truyền lời, ta sẽ qua đó, không dám làm phiền hai người đi một chuyến."
Tiểu Mai bước vào, khấu đầu với Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh,"Tam thẩm, tam thúc."
Lý Nguyên Thanh gật đầu,/Đứng lên đi, hiện tại qua đây là để chuẩn bị cho ngươi một cách khổ một lần, sướng cả đời, các bước cụ thể, thì nghe phu nhân nói."
Diêm thị và Tiểu Mai nghe thấy lời này, nhìn về phía Liễu Phán Nhi.
Liễu Phán Nhi trầm giọng nói: "Thật ra rất đơn giản, thay tên đổi họ, thay thành thân phận khác, cho dù sau này gặp người của thôn Lý gia, chỉ cân các ngươi không thừa nhận, ai cũng không thể nói cái gì, dù sao trong thiên hạ này có rất nhiêu người giống nhau."
Diêm thị gật đầu,/Đổi, Tiểu Mai cũng đừng gọi là Tiểu Mai nữa."
Liễu Phán Nhi lại nói: "Còn về thân phận, lúc trước ta sống ở thành Tây Bắc, nhà di phụ ta họ Chu, cả nhà đều c.h.ế.t trong một trận đồ thành. Ta muốn Tiểu Mai đổi thành họ Chu, là hài tử của đại biểu ca ta. Còn ngươi, là nữ nhân bên ngoài của đại biểu ca ta." Nghe thấy lời này, Diêm thị lập tức quỳ xuống, Liệt tổ liệt tông của Chu thị ở trên, Tiểu Mai nhận làm con thừa tự cho Chu gia, ta chính là thiếp thất của Chu gia, sau này Tiểu Mai kén rể, hài tử đều họ Chu." Liễu Phán Nhi nghe thấy lời này, chỉ cười nhẹ: "Thực ra cũng không cần thiết, chỉ là một thân phận, ngươi họ Thái. Ngươi là thiếp thất, mặc dù thân phận không cao, nhưng cũng chỉ là một thân phận. Sau này Tiểu Mai chính là biểu điệt nữ của ta." "Các ngươi cảm thấy ở lại chỗ này, sống không yên tâm lắm, vậy thì đi kinh thành với ta. Chỗ đó ở dưới chân thiên tử, sẽ luôn có chỗ cho các ngươi ổn định."
Diêm Thị và Tiểu Mai vô cùng cảm kích Liễu Phán Nhi, quỳ ở trên đất, liên tục khấu đầu với Liễu Phán Nhi.
Diêm thị suy nghĩ rồi nói với Liễu Phán Nhi: "Phu nhân, nếu đã là con nuôi, ta phải đi một chuyến đến Tây Bắc với Tiểu Mai, khấu đầu trước mặt liệt tổ liệt tông của Chu gia." "Người có lòng tốt giúp chúng ta, nhưng ta và Tiểu Mai không thể không hiểu chuyện. Đây không chỉ đơn giản là thân phận dòng họ, mà là cơ hội sống lại một lần nữa của bọn ta." Nghe thấy Diêm thị nói thế, Liễu Phán Nhi nhìn vê phía Nguyên Thanh. Lý Nguyên Thanh nghĩ nghĩ, cuối cùng gật đầu,"Được, như vậy cũng tốt, đúng lúc bên đó đang làm giấy tờ tuỳ thân, nếu như còn có thể học theo cách nói của người bản địa, thì giả cũng thành thật." Mắt Diêm thị sáng lên, cũng cho thế là đúng,"Đúng, Tiểu Mai, chúng ta thu dọn đồ đạc, cùng đi theo thương đội của huyện thành đến thành Tây Bắc. Ở đó một thời gian, rồi chúng ta đi kinh thành, đoàn tụ cùng biểu di của con."
Tiểu Mai nhỏ giọng nói: "Đổi họ rồi, biểu cô, biểu cô phụ, hai người đổi tên cho ta đi?"
Liễu Phán Nhi nghĩ nghĩ, nghĩ đến tôn nữ Chu Ngọc Hồng của di mẫu, bình thường gọi là Tiểu Hồng,Vậy ngươi tên là Chu Ngọc Lan đi, chữ Ngọc tốt đó, trên ngươi còn có ca ca Chu Ngọc Thanh, Chu Ngọc Hồng, ngươi thì tên là Chu Ngọc Lan." Tiểu muội nghe thấy lời này, khuôn mặt lộ ra nụ cười, liên tục gật đầu,"Biểu di, sau này ta tên là Chu Ngọc Lan.”
Diêm thị cười, Vậy sau này ta là Thái thị, Thái nương tử,
Lý Nguyên Thanh gật đầu: "Lát nữa ta sai người sắp xếp các ngươi đi theo thương đội của huyện thành, đồng thời cũng phái người bảo vệ các ngươi. Ở phía thành Tây Bắc, cách xa nơi này ngàn dặm, phải đi một thời gian rất dài, các ngươi chuẩn bị cho tốt." "Hai ngày sau, ta sẽ sắp xếp cho các ngươi rời đi. Còn về cửa hàng ở đây, lát nữa Phán Nhi sẽ cho người khác quản lý." Mẫu nữ hai người cảm tạ một hồi, không ngừng kích động.
Sắp xếp xong cho một đôi mẫu nữ này, Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh cũng có thể yên tâm trên phía Bắc.
Trước khi đi, Liễu Phán Nhi gọi Lý Phương đến, đưa cho Lý Phương một cái hộp/A Phương, ngươi lớn nhất trong mấy hài tử, cũng là đứa hiểu chuyện nhất. Có cái gì tốt, ngươi đều nhường cho các đệ đệ, muội muội bên dưới."
"Hiểu chuyện, càng làm ta đau lòng hơn, ta đều nhìn thấy tất cả. Hôn sự của ngươi và Đại Trụ, nếu như ta và tam thúc ngươi bận quá thì không thể quay về được, ta đưa cho ngươi thêm nữ trang trước, nhận lấy đi."
Lý Phương nhận lấy, trong mắt toàn là vẻ không muốn/"Cảm ơn. Nơi này là nhà của chúng ta, đời này ta không đi đâu hết, ta chỉ ở huyện Thôi Dương để kinh doanh một mẫu ba phần đất này thôi."
"Ta trông coi thật tốt gia nghiệp của chúng ta, học đường của chúng ta, còn có cả đất và xưởng của chúng ra. Đợi người và tam thúc ta đến tuổi già, lúc muốn lá rụng về cội, vẫn còn ta cung nghênh trưởng bối."
"Đệ đệ, muội muội ở bên ngoài sống tốt, vinh hoa phú quý, lên như diều gặp gió, trong lòng ta cũng vui; nếu như ở bên ngoài chịu khổ, sống không tốt, thì về nhà, chúng ta cũng có đất, có xưởng, có thể có những ngày tháng yên ổn."
Những lời này, làm trong lòng Liễu Phán Nhi thấy vừa ấm áp vừa chua xót.
Liễu Phán Nhi xoa xoa đầu Lý Phương, Hài tử tốt, tâm ý này của ngươi, đệ đệ, muội muội đều biết hết. Mặc dù ngươi hiểu chuyện, nhưng dù sao cũng là hài tử, có chuyện vẫn cần phải thương lượng với nương của ngươi."
"Nếu như ý kiến của mẫu nữ hai người các ngươi không đồng thuận, các ngươi có thể viết thư cho ta, chúng ta cùng nhau thương luong.…
Lý Phương gật đầu, "Ta đã nhớ rồi, di mẫu, yên tâm đi."
Tam quả phụ dẫn theo Lý Anh Nương mang theo quà tặng, đích thân đến tiễn đưa.
Lý Anh Nương vén tấm vải trên giỏ ra,"Tam tẩu, đây là giày ta làm cho người và tam ca, xin hãy nhận lấy."
Liễu Phán Nhi thấy đế giày chắc chắn, dùng vật liệu không tệ, có thể thấy làm rất có tam,Anh Nương, đa tạ ngươi. Ngày mai bọn ta sẽ lên đường, sau này có thể sẽ không thể trở vê trong một khoảng thời gian rất dài. Ngươi có chuyện, thì nói với bà bà của ngươi, sẽ luôn có cách giải quyết."