Ánh mắt của Lý Nguyên Thanh tràn ngập sự bi thương: "Cố lão tướng quân bị gian tế bán đứng, quân ta c.h.ế.t hơn một nửa, Triệu tướng quân đã dẫn người đột phá vòng vây ra khỏi thành từ một hướng khác, nhưng hiện tại cần một chút thời gian để trở về."
"Bọn ta được lệnh làm tiên phong vào thành xem xét tình hình, hiện giờ khắp nơi trong thành đều bị tàn phá nặng nề. Hiện giờ cân phải chờ quân chủ lực trở lại, đến lúc đó chúng ta trong ứng ngoại hợp, giành lại thành Tây Bắc một lân nữa."
Mắt của Liễu Phán Nhi đỏ au, vẫn còn một cuộc chiến, nàng không biết sẽ có bao nhiêu người phải c.h.ế.t nữa đây.
"Ta cùng di phụ và đại biểu ca sang thành Lương để mua hàng, lúc thành bị chiếm đóng, bọn ta vẫn chưa trở về. Đến khi bọn ta biết tin, người dân trong thành hoặc là đã c.h.ế.t hoặc bỏ chạy. Cả nhà di mẫu của ta, chỉ còn lại di phụ và đại biểu ca."
Chu đại lang tràn đầy oán hận: "Lý Bách Hộ, ta muốn tham gia g.i.ế.c những tên man di đó cùng ngài, cả nhà ta đều đã c.h.ế.t hết rồi, ta cũng không sợ c.h.ế.t nữa." Chu Tự Thanh cũng vội vàng nói: "Ta cũng không sợ chết, ta muốn g.i.ế.c hết đám người man di đó."
Làm sao Lý Nguyên Thanh lại không muốn g.i.ế.c c.h.ế.t hết bọn man di đó chứ? Thế nhưng, từ trước đến nay chuyện đánh giặc chưa bao giờ dễ dàng, cần phải có chiến lược mới được.
"Quân chủ lực sắp đến rồi, lúc đó chúng ta sẽ tấn công lên từ bên trong, phối hợp với quân đội ở bên ngoài." Mặc dù Lý Nguyên Thanh không muốn chết, nhưng hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết: "Phan Nhi, đến lúc đó nàng hãy trốn xuống hầm, đừng di ra ngoài."
Liễu Phán Nhi lắc đầu: "Không, ta muốn cùng mọi người trả thù. Tính từ lúc cả thành bị giặc tàn sát đến nay cũng đã được mười ngày rồi, mặc dù thời tiết lúc này rất lạnh, nhưng trong thành có quá nhiều t.h.i t.h.ể như vậy để lâu cũng không phải là chuyện tốt, chi bằng chúng ta an táng hết bọn họ được không?"
Lý Nguyên Thanh thở dài: "Tạm thời vẫn chưa được, làm vậy sẽ gây ra động tính rất lớn lỡ như bị phát hiện, tất cả chúng ta đều phải chết."
Liễu Phán Nhi vò đầu: "Liệu có cách nào đầu độc hết tất cả bọn chúng trong một lân hay không?"
Lúc này, Chu Tự Thành chợt giật nảy lên: "Ta nhớ là ở tiệm thuốc có thạch tín, phải rồi, nghe nói y quán của Tống gia cũng có một loại kỳ dược chuyên chữa táo bón, chỉ cần uống một chút thôi, chân cẳng đều mềm nhữn ra hết."
Ánh mắt của Lý Nguyên Thanh sáng lên: "Ta sẽ đi kiểm tra thử, nếu thật sự có thuốc sổ, chúng ta có thể trộn trực tiếp vào nước uống của bọn chúng. Dù không thể khiến tất cả chúng bị tiêu chảy nhưng ít nhất cũng làm giảm đáng kể sức chiến đấu của chúng."
Không chỉ vậy, Lý Nguyên Thanh còn nảy ra thêm cách mới, hắn định tìm thêm các loại thuốc khác, chỉ cần là thuốc uống vào làm giảm sức lực đều có thể tận dụng được.
Vôi bột mà Liễu Phán Nhi từng sử dụng cũng có công dụng rất lớn.
Thế là cả nhóm bắt đầu tìm kiếm mọi nơi ở trong thành, kết quả cũng tìm được khá nhiều thứ hữu ích.
Tất cả những chuyện này đều được tiến hành vào ban đêm, ban ngày trong thành có rất nhiều lính man di của Tây Vân Quốc đi lại.
Đến khi chuẩn bị đâu vào đó xong xuôi, Lý Nguyên Thanh cũng nhận được tin quân chủ lực của Triệu tướng quân dẫn đi phá vòng vây ngày đó đã về tới nơi.
Liễu Phán Nhi đã tìm thấy rất nhiều dâu trong các tiệm dầu và lương thực, sau đó nàng nói với Lý Nguyên Thanh: "Lý đại ca, loại dầu này có thể dùng để phóng hỏa." Lý Nguyên Thanh gật đầu mỉm cười: "Có thể sử dụng được."
Nhưng nhân lúc Liễu Phán Nhi còn đang nói chuyện, tay của Lý Nguyên Thanh đã mạnh mẽ đánh vào phía sau gáy của nàng.
Liễu Phán Nhi không thể tin nổi, rồi hôn mê bất tỉnh
Chu đại lang tiến lại gần: "Lý Bách Hộ, tại sao huynh lại đánh ngất Phán Nhi?"
Chu Tự Thành cũng thắc mắc: "Phán Nhi rất thông minh, đã giúp ngươi rất nhiều chuyện."
Trên khuôn mặt ngăm đen của Lý Nguyên Thanh hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng: "Chúng ta sắp sửa cùng đại quân chiến đấu, phải đối mặt với muôn vàn nguy hiểm. Ta không muốn Phán Nhi c.h.ế.t đi như vậy, ta định để nàng ấy ẩn náu dưới tầng hầm”
"Đến lúc nàng ấy tỉnh lại, có lẽ quân ta đã giành được chiến thắng. Dù cho chúng ta sống hay chết, thì Phán Nhi vẫn có thể sống tiếp."
Chu Đại Lang và Chu Tự Thành nhìn nhau, gật đầu: "Lý Bách Hộ, huynh nói đúng, chúng ta phải giữ lại Phán Nhi. Cả nhà ta đều c.h.ế.t hết rồi, lân này bọn ta sẽ theo huynh, nếu chết, thì mọi chuyện coi như xong." Ke từ khi mất đi người nhà, bọn họ đã sống như những cái xác không hồn, chỉ có thể dựa vào thù hận để gắng gượng cho đến giờ.
Miễn là có thể đánh đuổi được bọn man di kia của Tây Vân quốc, dù phải c.h.ế.t bọn họ cũng cam lòng.
DTV
Lý Bách Hộ gật đầu: "Vậy ta sẽ đưa Phán Nhi xuống hầm, ngoài ra... ta sẽ viết một lá thư để lại cho nàng ấy. Nếu như ta chết, nhờ nàng ấy giúp ta thu xếp chuyện hậu sự.”
"Hai người có điều gì muốn nói, thì nói trước với Phán Nhi đi, để tại tâm nguyện gì đó cho nàng ấy, cũng nói cho nàng ấy biết sau này phải sống như thế nào."
Lý Nguyên Thanh đưa Liễu Phán Nhi đặt vào trong hầm, bên trong có lương thực, đủ để nàng ấy không bị đói cho đến khi cuộc chiến kết thúc.
Liễu Phán Nhi có võ công, cho dù họ có c.h.ế.t đi, cũng không ai dám bắt nạt nàng. Chu đại lang mang giấy, bút lại, sau đó viết một lá thư cho Liễu Phán Nhi.
Chu đại lang viết rằng, hy vọng sau khi chết, hắn ta được chôn cất cùng với người nhà. Tốt nhất là tìm một nơi có phong thủy tốt, sau khi mang cả nhà hắn ta hỏa táng xong thì chôn cả nhà họ cùng nhau, coi như người một nhà được đoàn tụ.
Sau khi nhi tử viết xong, Chu Tự Thành cũng viết thêm rằng, ông ấy đã chôn một hũ bạc dưới gầm giường của ông ấy và nương tử.
Chờ khi thành Tây Bắc khôi phục được bình yên, Liễu Phán Nhi tỉnh lại, nàng đã được an toàn, cũng có tiền để lo cho cuộc sống.
Lý Nguyên Thanh cũng sợ chết, nhưng hắn muốn bảo vệ tòa thành này, muốn bảo vệ cô nương lương thiện này.
Trong bức thư, Lý Nguyên Thanh viết rằng, nếu hắn c.h.ế.t mà quân đội có đưa bạc bồi thường, hãy gửi tất cả cho phụ mẫu của hắn, coi như trả lại công sinh thành. Còn vê ơn dưỡng dục, thì quên đi, phụ mẫu đối xử với hắn cũng chẳng tốt. Hắn đã mang quân hưởng trong suốt mấy năm nay của mình cùng với những thứ mà hắn chiếm được từ chỗ quân địch, chôn dưới một gốc liễu già mấy trăm năm tuổi nằm cách miếu Thành Hoàng ở ngoại thành năm trăm thước về phía nam.
Tất cả những thứ này hắn để lại cho Liễu Phán Nhi
Còn nếu hắn không chết, hắn nhất định sẽ trở về cưới nàng.
Những lời này tuy đơn giản nhưng chứa đựng tình cảm sâu đậm.
Lý Nguyên Thanh mang theo phụ tử chu Gia và nhóm người của mình rời khỏi quán trọ Cát Tường.
Lý Nguyên Thanh sai vài người trong đội mặc y phục của bọn man di, cải trang thành người của bọn chúng lén đi đến giếng nước ở gân nơi bọn Tây Vân quốc đóng quân, bỏ thuốc sổ vào giếng nước đó. Chờ đến khi thấy một vài tên man di bắt đầu ôm bụng chạy toán loạn, Lý Nguyên Thanh dẫn người mang từng thùng dầu đổ vào doanh trướng của bọn chúng.
Rất nhanh sau đó bọn họ đã bị phát hiện, Lý Nguyên Thanh ném đuốc lửa đang cháy trên tay về phía doanh trướng. Những tiếng "phần phật" vang lên, ngọn lửa hừng hực bốc cháy thật lớn.
Trong phút chốc, doanh trại của bọn man di trở nên hỗn độn, bọn chúng bỏ chạy tán loạn, có tên thì không mặc y phục, có tên thì không có vũ khí...
Nhưng Lý Nguyên Thanh không xông lên ngay lập tức, chờ khi quân ta ở ngoài thành nhìn thấy ánh lửa bùng lên, rồi bắt đầu công thành, hắn mới dẫn người xông lên chiến đấu.
Đại quân nhanh chóng phá được cổng thành, tất cả binh sĩ của Đại Chu đều biết tin cả nhà họ đã c.h.ế.t trong lần đồ thành kia, ai nấy đều vô cùng phân nộ, quyết tâm phải chiến đấu đến cùng với đám man di Tây Vân quốc này.
Sau khi Chu Tự Thành g.i.ế.c được ba tên man di Tây Vân, thì bị một cây đao lớn của trong số chúng c.h.é.m chết, nhưng khi ông ấy chết, vẫn không có một sự sợ hãi nào, trái lại, trên gương mặt còn nở một nụ cười, bởi vì ông ấy đã sắp được đoàn tụ với người nhà của mình rồi.
“Phụ thân!" Chu đại lang gào lên, nhưng phụ thân hắn ta đã nằm bất động trên đất, khi hắn ta nhận ra rằng phụ thân của mình đã chết, hắn mạnh mẽ lau khô nước mắt rồi lao về phía trước tiếp tục chiến đấu.
Trong tâm trí hắn ta hiện giờ là cảnh tượng bi thảm của mẫu thân, phụ thân, thê tử, đệ đệ, nhi tử...
Đôi mắt Chu đại lang đỏ ngầu, lần này hắn ta hoàn toàn bất chấp những vết thương trên người, dồn hết sức để chiến đấu, mặc dù những tên man di Tây Vân quốc có thế đánh bại Chu đại lang nhưng chúng lại không dám xông lên cả đám cứ thế xoay người bỏ chạy.
Chu đại lang vô cùng dũng cảm, trong đêm đó, hắn ta g.i.ế.c c.h.ế.t hơn mười tên man di của Tây Vân quốc, cuối cùng, dưới sự vây hãm quá nhiều kẻ địch, hắn ta đã anh dũng hy sinh.
Còn Lý Nguyên Thanh, vẫn không ngừng c.h.é.m giết, hắn không thèm để ý đến những thương tích trên người, liên tục vung đao về phía địch, đám man di đó từng người rồi từng người đều bị hắn g.i.ế.c chết, những vết thương trên người hắn cũng nhiều không đếm xuể, m.á.u chảy ra mỗi lúc một nhiều.
Hắn g.i.ế.c được nhiều địch nhất, thương tích trên người thì càng lúc càng nặng, động tác của hắn cũng chậm chạp lại, cho đến một khắc hắn bị đối thủ đ.â.m trúng một đao, rồi cứ thế ngã sấp xuống đất, không đứng lên được nữa.
Trận chiến này kéo dài đến tận trưa ngày hôm sau, những binh sĩ của Đại Chu sau khi vào được thành, nhìn thấy kẻ nào mặc trang phục của bọn man di Tây Vân quốc thì lập tức vung đao lên g.i.ế.c chết.
Quân ta còn lục soát mọi nơi trong thành Tây Bắc, quyết không bỏ sót một tên man di nào.
Mãi đến hừng đông ngày hôm sau, Liễu Phán Nhi mới tỉnh lại, nhưng chỉ cảm giác đầu óc đau nhức quay cuồng, đứng dậy một hồi, mà nàng vẫn còn lảo đảo.
Nghe thấy tiếng la hét, tiếng c.h.é.m g.i.ế.c ồn ào ở bên ngoài.
Nàng thắp đèn dầu trong hầm lên thì nhìn thấy ba lá thư đặt ở phía trên nắp hũ dưa muối.
Liễu Phán Nhi nhanh chóng cầm chúng lên đọc, đợi đến khi đọc xong, mặt đã lã chã nước mắt. Nàng rất muốn xông ra ngoài, kết thúc hết tất cả mọi chuyện, dù sao thì cuộc sống của nàng đã có quá nhiều đau khổ, sống tiếp còn ý nghĩa gì đâu. Thế nhưng, sau khi đọc xong cả ba lá thư, nàng cảm thấy mình phải hoàn thành tâm nguyện cuối cùng cho Lý Nguyên Thanh cho di phụ và biểu ca của mình.
Còn về chuyện tương lai, để sau này hẳn tính.
Lúc này Liễu Phán Nhi bắt đầu thấy đói bụng, nàng ăn hai cái bánh bột ngô nướng, món này do Lý Nguyên Thanh cẩn thận chuẩn bị, đủ cho nàng ăn trong hai ngày.
Đợi đến khi Liễu Phán Nhi đã hồi phục lại sức lực, nàng châm chậm bò ra khỏi tâng hâm.
Vào ngay lúc này, nàng nhìn thấy hai tên man di Tây Vân quốc đang hớt hãi chạy vào trong quán trọ Cát Tường.
Những tên man di trong thành bị truy đuổi phải chạy trốn khắp nơi, giống như bọn ruồi mất đầu bay tán loạn. Chúng cũng nhìn thấy Liễu Phán Nhị, định cầm đao xông vê nàng, chúng không thể để nàng la lên, thu hút binh sĩ của Đại Chu đến đây được.
Tất nhiên, Liễu Phán Nhi không thể đứng yên chờ chết, nàng cam đao xông lên nghênh địch.
Liễu Phán Nhi không muốn chết, nàng muốn sống, nếu Lý Nguyên Thanh cùng với di phụ, biểu ca của nàng vẫn còn sống thì lại càng tốt.
Nhưng nếu như họ chết, nàng sẽ giúp họ nhặt xác trở về, rồi án táng đàng hoàng.