Sự ân sung riêng của hoàng gia dành cho họ càng khiến người khác cực kỳ hâm mộ.
Kim Lăng Hầu cũng được thơm lây, dù sau họ cũng là dưỡng phụ, dưỡng mẫu của nữ nhi ông ta, thân với nữ nhi hơn cả người cha ruột như ông, sau này A Dung cũng sẽ sống rất tốt.
Giữa buổi tiệc, Kim Lăng Hầu và Mạnh Thế Đức đi theo Lý Nguyên Thanh tiếp đãi Lương Bảo. Mọi người đều thân nhau, không khí cũng hòa hợp, trò chuyện rất vui vẻ.
Liễu Phán Nhi sau khi ôm đứa nhỏ trở về, liền nhìn đến trong phòng bày biện rất nhiều cái rương lớn lớn bé bé.
Đây đều là do bệ hạ cùng hoàng hậu nương nương, còn có Cửu công chúa, Cố lão phu nhân phái người đưa tới.
Lưu thị nhận lấy Lý Vi, chơi đùa với Lý Vi: " Tiểu Cát Tường của chúng ta đúng là may mắn, từ khi có cô bé trong nhà cái gì đều có."
"Cha mẹ đều thăng quan phát tài, người người thích, đây là phải tích góp bao nhiêu thế hệ công đức mới có thể có ngày lành như vậy đây!"
Liễu Phán Nhi nghe Lưu thị nói, cũng không khỏi mỉm cười: "Cả nhà trên dưới đều cưng chiều, luyến tiếc dạy dỗ cô bé, ngay cả A Nam yếu ớt nhất, cũng nuông chiều tiểu nha đầu này."
"Cứ như này thì không được, về sau ta liền làm người xấu, nghiêm khắc dạy dỗ cô bé, nếu không không biết đứa nhỏ này sẽ trở thành bộ dáng gì đâu!"
Lưu thị không cho là đúng: "Có thể có mệnh hưởng phúc cần gì phải tự tìm khổ ăn? Muội cùng Nguyên Thanh đều thông minh như vậy, đứa nhỏ cũng không thể kém được."
"Dạy bảo con cái nghiêm khắc một chút cũng được, nhưng cũng đừng nghiêm khắc quá mức, nếu không ta sẽ không thuận theo muội. Các ngươi sang năm liền phải đi kinh thành, lần này từ biệt không biết lần sau tới khi nào mới gặp lại?"
"Nếu như để ta biết muội khắt khe với Tiểu Cát Tường, người dì này khẳng định không đồng ý, ta phải đi kinh thành làm chỗ dựa cho Cát Tường nhà ta."
Liễu Phán Nhi ban đầu cho rằng sang năm chỉ cần đi kinh thành tham gia hôn lễ của Cửu công chúa cùng Cố đại nhân, sau đó liền có thể trở về, rốt cuộc Lý Nguyên Thanh còn làm quan ở Kim Lăng. Hiện tại ngay cả Lý Nguyên Thanh đều được điều đến kinh thành làm quan, rõ ràng sau này mọi người đều sẽ sinh hoạt ở kinh thành.
"Tiểu Hoa tỷ, nếu không tỷ cũng đi cùng chúng ta tới kinh thành đi? Đem A Phương A Lệ theo."
Lưu thị nghe được lời này, lắc lắc đầu: "Chờ đến đầu xuân sang năm các ngươi liền phải xuất phát, đứa bé đã hơn sáu tháng, lại có bà v.ú cùng nha hoàn ở cùng, cũng không cần tới ta."
""A Phương đã đính hôn với Đại Trụ, để con bé ở lại trấn Cát Tường sinh hoạt đi, để tránh đi đến địa phương lớn có thêm kiến thức rồi lại chướng mắt Đại Trụ, việc này liên không tốt."
"Đến nỗi A Lệ, ngược lại có thể theo muội đi kinh thành. Muội người này tới kinh thành rồi sẽ không chịu ngồi yên, để cho A Lệ với A Dung giúp muội chạy làm việc vặt, học thêm vài thứ đi.”
"Đến nỗi ta, ta thành thành thật thật lưu lại trấn Cát Tường, có chuyện gì, ta còn có thể một mình đảm đương một phía, thay các ngươi giải quyết nỗi lo về sau." Nếu đám người Lý lão nhân cùng Lý lão nhân không có xuất hiện, Lưu thị có lẽ sẽ đi theo Liễu Phán Nhi đi kinh thành. Nhưng hiện tại những kẻ ác đó vẫn còn ở đó như cũ, Lưu thị lưu lại một khi có chuyện gì nàng ấy có thể gánh vác.
Bất kể thế nào cũng không thể để những chuyện xấu bẩn thỉu này, liên lụy đến Liễu Phan Nhi cung Ly Nguyen Thanh.
Trong mắt Liễu Phán Nhi hơi giật mình, hiểu được dụng ý của Lưu thị, nàng có thể cảm nhận được sự giữ gìn của Lưu thị.
"Cảm ơn tiểu Hoa tỷ, quây hàng trong nhà này liền giao cho tỷ. Đây chính là đại bản doanh của chúng ta, là nhà của chúng ta. Chờ khi Nguyên Thanh cáo lão hồi hương, chúng ta sẽ trở lại nơi này dưỡng lão."
Lưu thị cười: "Đúng vậy, lúc còn trẻ nên ra ngoài dốc sức mà làm, đến khi già rồi lại quay về đây dưỡng lão. Đến lúc đó ta cũng đã già rồi, chúng ta cắn hạt dưa, ở trong sân phơi nắng, nhìn con cháu đầy đàn chạy nhảy chơi đùa."
"Ha ha, đúng vậy, cắn hạt dưa phơi nắng, cuộc sống dưỡng lão đầy vui sướng tốt đẹp."Liễu Phán Nhi khẽ cười, trong lòng vui vẻ.
Tiệc sinh nhật hôm nay thu được rất nhiều quà còn có không ít tiền lễ từ người dân trong thôn.
Chờ đến khi bài hát kết thúc người đều tản đi, Lý Phương đem sổ sách đưa tới:
"Dì Liễu, thu nhập cùng chỉ tiêu đều ở chỗ này, người xem qua đi."
Liễu Phán Nhi cười nhạt: "A Phương vất vả rồi!"
Lý Phương thần thái bình tĩnh, thoải mái phóng khoáng: "Đều do dì Liễu dạy tốt." "Cái miệng này nhỏ thật ngọt."Liễu Phán Nhi một bên cười nói, một bên lật xem sổ sách: “A Phương, sang năm ta và tam thúc con liền phải rời trấn Cát Tường đi kinh thành, ta có một số việc muốn sắp xếp trong hai ngày này."
Lý Phương nghe được lời này, tram tư một lát: "Dì Liễu, người có thể đem A Lệ mang qua đi sao?”
"Cố Thất Lang đọc sách rất giỏi, sau này tất nhiên có thể thi đậu tiến sĩ, làm quan. Thân là vị hôn thê của A Lệ, vê sau phần lớn tiếp xúc đều là nữ tử quan lại, đi theo bên cạnh người nàng cũng có thể học tập được."
Lý Phương nghĩ tới trước nay đều không phải là chính mình, mà là muội muội.
Liễu Phán Nhi cười: "Ừm, việc này mẹ con đã nói qua, ta cũng đồng ý."
"Kế tiếp ta muốn nói về việc học đường Cát Tường của chúng ta. Tiệc trăm ngày lân này, ngoại trừ ban thưởng của bệ hạ cùng hoàng hậu nương nương, Cửu công chúa, ta sẽ đổi tất cả lễ vật của những người khác và tiền người dân trong thôn thành bạc, ghi tạc trên sổ sách của học đường Cát Tường."
"Đến lúc đó những sổ sách cùng bạc này sẽ do con quản lý. Dưới sự giám sát của thôn trưởng và phu tử học đường, cùng nhau lợi dụng thật tốt số tiền này."
Lý Phương nghe được lời này, hơi sửng sốt: "Dì Liễu, không trừ đi tiền tiệc rượu sao?"
Đây là một số tiền rất lớn!
Liễu Phán Nhi lắc đầu: "Ta tổ chức tiệc trăm ngày cho nữ nhi của ta, là muốn cầu phúc cho nữ nhi, không phải vì để lấy tiền. Nếu như đã thu tiền, liền nên dùng ở nơi thật sự cần đến."
"Hơn nữa nhà chúng ta mấy năm nay kiếm được rất nhiều tiền từ những cửa hàng hương liệu và xưởng nhuộm vải. Bạc tích góp được cũng càng ngày càng nhiều, quả thật không cần phải làm... thân giữa của." Lý Phương cười, tiếp nhận tới sổ sách: "Di Liễu con nhớ kỹ, cái này Từ phu tử thường xuyên nói qua, người làm việc tốt sẽ luôn được hạnh phúc."
Lời dì Liễu nói, Lý Phương đều nhớ kỹ. Bên ngoài tuy rằng rất tốt, nhưng Lý Phương càng thích trấn Cát Tường.
Ở chỗ này, nàng thực an tâm, ngay cả ngủ đều có thể ngủ đến càng thêm an ổn. Huynh đệ tỷ muội trong nhà, về sau tất nhiên sẽ có tương lai của riêng mình, sẽ rời đi trấn Cát Tường.
Lựa chọn của Lý Phương giống như mẫu thân Lưu thị, nàng muốn lưu lại bảo hộ tốt gia đình này.
DTV
Đệ đệ muội muội ở bên ngoài vinh hoa phú quý, có thể vinh quy vê quê cũ, cẩm y còn hương.
Nếu như gặp được trắc trở, gặp được khó khăn, ở bên ngoài chịu ủy khuất, có thể trở về.
Nơi này có đất, nơi này có nhà, còn có thể sống một cuộc sống an ổn đầy đủ sung túc.
Nàng là trưởng tỷ, đây là việc nàng nên làm.
Mấy năm nay sinh hoạt cùng dì Liễu, Lý Phương không chỉ có biết chữ, lại còn có hiểu lý lẽ.
Ở trong lòng nàng, có trách nhiệm, có khái niệm về nhà.
"Đúng vậy!"Liễu Phán Nhi nhẹ nhàng võ bả vai Lý Phương, đứa nhỏ này hiểu chuyện, làm Liễu Phán Nhi càng thêm đau lòng.
Mạnh Thế Đức ở lại một đêm, cùng Kim Lăng hầu trở lại Kim Lăng.
Lý Nguyên Thanh phải chờ tới sang năm, đầu tháng sáu mới đi qua kết giao cùng Mạnh Thế Đức.
Thuỷ quân đã huấn luyện tuy rằng đã thành quân đội, nhưng vẫn cần huấn luyện như cũ.