"Không có bọn ta dẫn đường, các ngươi không thoát khỏi cái sơn trại này đâu. Cho dù vận khí của các người không tồi, có thể thoát ra ngoài, nhưng ta có thể đảm bảo, các ngươi không thoát nổi khỏi khu rừng này, sẽ bị sài lang thú dữ ăn thịt." "Nếu không tin, các ngươi cứ thử xem sao, xem xem ta có nói đùa hay không?” Lý lão gia cười theo: " Vị đại ca này, bọn ta thực sự là thân quyến của quan gia, nhi tử của ta là quan to đó, ở Kim Lăng." "Bọn ta muốn đi Kim Lăng cùng nhau đón tết, trước Tết mà chúng ta còn chưa đến Kim Lăng, nó nhất định sẽ biết bọn ta gặp chuyện chẳng lành." "Bọn ta chỉ muốn được sống, tuyệt đối sẽ không kết thù với ngài, cho nên chúng ta chia tay trong vui vẻ đi, hơn nữa bọn ta còn cho ngài một ngàn lượng bạc, có được không?”
Ông lão Hoắc xua tay: "Không được."
Lý lão gia lại giơ thêm một ngón tay nữa: " Hai ngàn lượng bạc, ta biết các ngài không tin bọn ta, nhưng bọn ta còn có thể để lại một người làm con tin nữa." "Phu nhân ta thương các con, tự nguyện ở lại làm con tin. Đợi các ngài lấy được tiền, sau đó thả nàng ta ra là được, bọn ta tuyệt đối sẽ không trở lại báo thù."
Lý lão gia đường đường chính chính nói, nhưng lọt vào tai ông lão Hoắc lại là mười phần châm chọc.
Thê tử sinh con dưỡng tử cho ông ta, sống cùng ông ta mấy chục năm trời, vậy mà nói từ bỏ là từ bỏ được.
"Đừng phí nước bọt nữa!" Ông lão Hoắc vừa nghe bọn họ là thân quyến của quan gia triều đình ở Kim Lăng thì lại càng không thể thả người.
Một khi bị quan phủ biết được, hắn không chỉ chỉ có một con đường chết, mà các nhi tử cũng đừng mơ được làm dân lành nữa.
Thấy ông lão Hoắc muốn rời đi, Lý Nguyên Công vội xông ra ngoài: ˆ Tam đệ của ta là Chỉ huy sứ Giang Nam - Lý Nguyên Thanh, ngươi không thả bọn ta ra, đợi đến khi bọn họ biết bọn ta mất tích rồi, chắc chắn sẽ điều tra."
"Nơi này cách huyện Thôi Dương không xa lắm, muốn tra tới nơi này của ngươi cũng là chuyện không phí sức gì nhiều, tới lúc đó tất cả các ngươi đều phải chết." Lý Nguyên Lượng cũng gấp gáp nói: "Đúng vậy, Tam đệ ta là quan lớn, quản lý tất cả binh lực ở vùng Giang Nam, ngươi chỉ là một tên thổ phỉ sơn tặc nho nhỏ, cuối cùng sẽ không thoát được đâu, ngươi mau chóng thả bọn ta ra, bọn ta có thể cho qua chuyện này..."
Ông lão Hoắc ngạc nhiên, Chỉ huy sứ Giang Nam, quả đúng là quan lớn, nhưng mà hắn không tin.
Lý lão gia thấy ông lão Hoắc nghi ngờ: "Bọn ta nói thật đấy, nếu ngươi không tin thì các ngươi tự kiểm tra đi, cả nhà bọn ta có phải người nhà của Lý Nguyên Thanh hay không?”
"Bọn ta mất tích rồi, nhi tử ta nhất định sẽ không bỏ qua đâu, nếu ngươi không tin, ta lấy hộ tịch của ta ra cho ngươi xem." "Mấy thứ đó đều ở trong tay nải, ngươi có thể cẩn thận mà xem, ta có lừa ngươi hay không, cứ xem cho kỹ đi."
DTV
"Chỉ cần ngươi thả bọn ta ra, bọn ta đã thể hiện thành ý rất lớn rồi, để phu nhân ta ở lại làm con tin cho các ngươi."
Ông lão Hoắc tuy trong lòng có căng thẳng, nhưng cũng dần bình tĩnh trở lại, sau đó cười cười.
"Vậy được, ta đi xem xem chứng minh thư của các ngươi. Nếu như dám lừa gạt ta, ta sẽ trực tiếp vứt các ngươi cho sói ăn.”
"Lão già ngươi cũng xấu xa thật, cho dù là giữ người lại làm tin, ta cũng sẽ không lưu lại kẻ vô dụng như vậy, lão thái bà bị ngươi tuỳ ý vứt bỏ, không có tác dụng gì lớn, muốn giữ thì cũng phải giữ cái lão già xảo quyệt nhà ngươi, lão già bạc tình bạc nghĩa."
Nói rồi, ông lão Hoắc mới quay người bước lớn rời đi.
Sau khi trở về, ông lão Hoắc quả thật có tìm thấy mấy quyển bản đồ và chứng minh thân phận.
Nhưng những chữ ở trên đó, hắn lại không biết chữ nào.
Vừa nay mấy người đó ăn nói lưu loát, không giống như là giả.
Ông lão Hoắc trong lòng lo lắng, lo lắng nhi tử và những người khác bị ông cụ Chu lừa gạt. Sáng sớm ngày hôm sau hắn ta đưa tới một ít lương thực, vứt ở bên đó xong bèn khoá chặt nơi giam giữ đám người Lý lão gia, chuẩn bị đích thân xuống núi xem Sao. Còn chưa đợi ông lão Hoắc xuống núi, ông cụ Chu đã tìm đến Hoắc lão đại, nói có chuyện muốn tìm ông lão Hoắc. Bây giờ một nhà Hoắc gia mấy chục nhân khẩu có thể được sống yên ổn cũng đều nhờ có ông cụ Chu. Nghe thấy ông cụ Chu nói như vậy còn tưởng ông ta muốn mua đồ gì từ trên núi, thế là Hoắc lão đại bàn bạc với thê tử ở nhà xong thì thuê một con lừa cùng ông cụ Chu trở về. Tuy rằng đã rất quen thuộc rồi, nhưng sơn trại là gốc rễ của Hoắc gia, vẫn cần phải bịt mắt ông cụ Chu như trước.
Khi đến nơi, ông lão Hoắc vẫy vẫy tay, nói với nhi tử phía sau: "Đại Lang, con lui xuống trước, ta muốn nói chuyện với Chu lão đệ một chút."
Hoáắc lão đại không dám kháng lệnh ông lão Hoắc: " Vâng, cha, ta đi thăm mẫu thân."
Đợi người rời đi, trong phòng chỉ còn lại ông lão Hoắc và Chu lão đệ.
“Chu lão đệ, đám người kia nói bọn họ là người nhà với phụ mẫu của Lý chỉ huy sứ Giang Nam Lý Nguyên Thanh, điều này có phải thật không?”
Ông cụ Chu nghe thấy vậy liền gật đầu, không phải bác: "Phải."
Ông lão Hoắc nghe thế tức xì khói, nắm tay thành quyền muốn đánh ông cụ Chu: "Họ Chu kia, lúc trước ta cứu ngươi, vậy mà bây giờ ngươi lại hại ta!"
Ông cụ chu vội vàng trốn ra sau bàn, không thể để ông lão Hoắc đánh trúng that.
"Hoắc đại ca, ngươi đừng vội, nghe ta giải thích đã. Sự tình không như ngươi nghĩ đâu, lần này ta đích thân đến đây chính là vì để giải thích cho ngươi đó."
Ông lão Hoắc nghe vậy hơi ngạc nhiên, chỉ vào ông cụ Chu: " Giờ ta đây ngược lại muốn nghe xem ngươi còn muốn nói thế nào!"
"Nếu như các nhi tử người thân của ta phải chịu thương tổn gì, ta nhất định sẽ liều cái mạng già này cũng phải g.i.ế.c cả nhà ngươi!"
"Năm đó lão tử không phải chưa từng g.i.ế.c người, tuy đã nhiều năm qua rồi nhưng ta vẫn đủ bản lĩnh cầm d.a.o g.i.ế.c lợn động thủ đấy!"
Ông lão Hoắc đã tính đến tình huống xấu nhất, tuyệt dối sẽ không bỏ qua cho ai dám làm tổn thương người nhà hắn.
Ông cụ Chu thấy ông lão Hoắc hơi bình tĩnh lại, mới cười ngại ngùng đáp: "Hoắc đại ca, ta thực sự không có ác ý! Bây giờ mấy huynh đệ nhi tử ngươi đều đã được sắp xếp định cư tại trấn Cát Tường rồi!" "Không chỉ như vậy, ta còn tìm cho bọn họ công ăn việc làm, bọn họ bây giờ đang khai hoang, chuẩn bị sau này sẽ trồng hương liệu, một mẫu đất có thể kiếm được rất nhiều tiền!"
"Tôn tử tôn nữ nhà ngươi cũng đều được đưa đến học đường đọc sách rồi, sau này còn rất có triển vọng đó."
Ông lão Hoắc nói bằng giọng ác ý: "Đừng có nói mấy thứ linh tinh đó với lão tử, nói cho ta biết ngươi làm vậy là vì sao trước?" "Trước kia ta còn nghĩ ngươi là người biết chừng mực, biết việc gì có thể làm, việc gì không thể làm chứ."
"Không ngờ già đầu rồi mà ngươi lại phát bệnh hồ đồ, vậy mà dám bắt cóc phụ mẫu của quan to."
Vừa nghĩ tới sẽ bị đại quân vây quét, ông lão Hoắc ruột gan ứa máu.
Ông cụ Chu thấy ông lão Hoắc lại kích động, lại vội vàng giải thích: " Bọn họ đúng thật là phụ mẫu của Lý Nguyên Thanh, cũng là người nhà của ta."
"Ngươi nghĩ xem ta là người thông minh như thế, bây giờ quan hệ với Lý Nguyên Thanh cùng Đức Thuy phu nhân lại rất tốt, nhưng ta lại không cân mối quan hệ thân thích này là ngươi sẽ biết nguyên nhân trong đó liền."
Ông lão Hoắc vội vã: "Rốt cuộc là nguyên nhân gì, ngươi nói rõ ràng cho ta! Ngươi mà không nói cho rõ ràng, ta không làm nữa.”
"Đến lúc ta bị bắt rồi, ta nhất định sẽ khai ngươi ra, tuyệt đối sẽ không bao che cho ngươi, hơn nữa còn phải nói là ngươi ra chỉ thị cho ta làm.