Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 61: Chỉ Chia Sẻ Với Người Có Nhân Phẩm Người Tốt




Nếu mọi người bằng lòng dọn lại đây, phần lớn người thôn Lý đều có thể dọn lại đây.

Lúc trước vừa tới sao không tìm được nơi tốt như vậy cơ chứ?

Liễu Phán Nhi trở về, đi vào sơn động lớn nhất bên cạnh, tiếp tục bên đốt cành khô bên trong, rắn chuột con kiến sôi nổi chạy mất.

Đợi lát nữa lại lấy chút bột Hùng Hoàng rải ra là có thể ở chỗ này rồi.

Trong lúc Liễu Phán Nhi nghĩ cách sử dụng sơn động như thế nào, thôn trưởng Lý và Chu Thúy Hoa đã lại đây rồi.

"Thôn trưởng, người xem, đó chính là sơn động con tìm được đó. Mẹ con nói, nhà con ở chỗ này, đó là sơn động ở hậu viện chúng ta, làm được kho hàng lớn đó." Lý Đại Bảo hưng phấn giới thiệu: "Thôn trưởng, bên trong lớn lắm đó."

Thôn trưởng Lý sửng sốt, chạy tới nhìn, tuy bên trong tối nhưng ông miễn cưỡng có thể thấy rõ: "Ai ôi, cái sơn động thật lớn, lớn bằng mấy cái phòng liên, có thể đựng được không ít đồ đâu!"

"Đúng vậy, cũng thật lớn." Chu Thúy Hoa khen ngợi: "Nguyên Thanh gia, nhà ngươi kiếm lời lớn rồi."

"Ta đi nói cho vài người trong thôn, bảo bọn họ nhanh chóng đem đồ đến đây, chiếm nơi này làm của mình." Thôn trưởng Lý đã suy nghĩ kỹ xem gọi ai lại đây, tổng cộng có tám sơn động có thể dàn xếp ít nhất tám hộ người.

Lúc này, thôn trưởng Lý sửng sốt: "Bên kia vẫn còn sao?"

Tuy rằng sơn động này không phải lớn nhất, nhưng nơi bằng phẳng xung quanh rất nhiều, có thể làm nhiều phòng ở, tương lai ba nhi tử ra ở riêng cũng đủ dùng.

Thôn trưởng Lý và Chu Thúy Hoa không cần Liễu Phán Nhi và Lý Đại Bảo dẫn đường, chạy vọt về phía Tây, so sánh một chút rồi lựa chọn sơn động thứ hai.

Lý Đại Bảo gật đầu: "Có, không ít đâu, thôn trưởng, người nhanh chọn một cái lớn đi."

Chu Thúy Hoa mặt mày hớn hở, có nơi đặt chân không sợ gió mưa làm ướt: "Ta trở về dọn đồ lại đây, thu dọn một chút rồi đêm nay ở nơi này."

"Đại thúc đại thẩm, đi ra ngoài rồi nói bên trong tối quá." Liễu Phán Nhi chỉ vào bên ngoài, cùng nhau đi ra ngoài: "Bên kia còn có bảy cái sơn động nữa kìa, tuy rằng không lớn bằng cái này, nhưng nhỏ nhất cũng bằng hai căn phòng. Ta kiến nghị nói cho người thành thật trong thôn, bảo bọn họ dọn lại đây cùng nhau ở. Chúng ta không nói những người gian dối dùng thủ đoạn, tính toán chỉ li." "Ca của con tìm được mấy cái sơn động lớn, nhà chúng ta chọn một cái lớn nhất, con đưa đệ đệ muội muội đi theo ta, mang theo bột Hùng Hoàng nhà chúng ta theo. Liễu Phán Nhi trả lơi vừa lấy đồ vật, vừa dặn dò Lý Dung.

Lý Đại Bảo và Liễu Phán Nhi cũng nhanh chóng trở về, mang đệm chăn và cây chổi nhà mình đến hất.

Lý Dung hỏi: "Nương, chúng ta phải dọn đến nơi nào vậy ạ?"

Phần lớn lao động tráng niên đều ở đây, đủ để bảo đảm an toàn.

Liễu Phán Nhi chỉ cười cười, nói tìm được sơn động rồi, có nơi đặt chân tốt hơn.

Liễu Phán Nhi dựng xe bò, đeo hành lý, nôi chén gáo chậu lên, đặt toàn bộ ở trên xe bò. Cuối cùng bế Lý Nam và Lý Tiểu Bảo lên xe bò: "Đi, tí quay lại kéo giường tre sau."

Những người khác nhìn thấy Liễu Phán Nhi như thế cũng sôi nổi dò hỏi.

Ánh mắt Lý Dung sáng lên: "Sơn động lớn thật tốt quá, đến lúc đó làm nhiều thêm mấy cái giường tre, không cần chật chội ở bên nhau."

Thôn trưởng Lý chọn lựa sáu hộ khác có nhân phẩm không tôi, chăm chỉ.

Những người này vừa nghe nói có sơn động, đương nhiên cảm thấy hứng thú, ít nhất gió thổi trời mưa không cần lo lắng lều trúc bị ngập nước vào nữa.

Lý Đại Tráng không quá thông minh, tính cách tương đối thẳng, nhưng hắn nhớ rõ những gì lão mẫu thân nói, thôn trưởng làm gì thì bọn họ làm cái đó. Vì thế Lý Đại Tráng nhanh chóng chạy về nhà cõng mẫu thân yếu đuối, đi theo phía sau xe bò của Liễu Phán Nhi.

Lý Dung xuống khỏi xe bò, vẫy vẫy tay: "Đại Tráng thúc, thúc đặt Lý nãi nãi ở trên xe bò đi.

Lý Đại Trán nhân hậu cười cười: "Không cần đâu, A Dung, ta có thể cõng được mà."

Liễu Phán Nhi nhìn Lý Đại Tráng hiếu thuận như thế thì thúc giục: "Đại Tráng, còn rất xa đó, nhanh chóng đặt lão nương của ngươi ở trên xe đi. Ngươi nhẹ nhàng mà lão nương ngươi cũng có thể thoải mái chút."

"Đại Tráng, nghe tẩu tử ngươi đi." Lý đại nương cười cười, nhìn về phía Liễu Phán Nhi: "Nguyên Thanh gia, Đại Tráng nhà ta hiếu thuận, dọc theo đường đi này nếu không phải do ta, Đại Tráng nhà ta cũng không phải khổ như vậy rồi."

Lý đại nương thở dài, dọc theo đường đi này, hoặc là nhi tử Đại Tráng cống bà, hoặc là ngồi xe bò nhà thôn trưởng, liên lụy người khác.

Liễu Phán Nhi cười nói: "Đại nương, Đại Tráng hiếu thuận như thế. Ngài ấy à, ngài phải vô cùng vui vẻ, Đại Tráng mới vui vẻ chứ! Có phải hay không Đại Tráng?"

Thật ra Liễu Phán Nhi rất thưởng thức tên tiểu tử Lý Đại Tráng này, cực kỳ ngay thẳng, cũng cực kỳ hiếu thuận. Mặc kệ vừa khổ vừa cực cũng tuyệt đối không bỏ lại mẫu thân già.

"Không nhọc lòng sao được, con cũng đến tuổi rồi, sinh còn còn có thể mua nước tương kìa." Lý đại nương phản bác, trong lòng lo lắng, sợ hãi nhi tử không lấy được ai.

Cơ thể bà suy yếu, không thể làm việc nặng, ngay cả nấu cơm đi vài bước thôi cũng đều thở hổn hển, chỉ có thể nhặt rau dại. Mẫu tử không được chia nổi bốn mẫu đất. So sánh với mười mấy mẫu đất của người ta, nhà bọn họ thiếu đất sau này sẽ càng ngày càng nghèo.

Vừa nghe lời này, mặt mày của Lý đại nương hớn hở, ánh mắt nhìn về phía Lý Dung rất là hiên từ, cũng rất buồn phiền: "Lúc trước anh Đại Tráng con đã đính hôn ở quê, nhưng hiện tại chạy nạn khắp nơi cũng không có tin tức. Đáng tiếc ta cho ra ngoài hai lượng bạc sính lễ, chúng ta còn không có hoàn toàn dàn xếp xong kìa. Nơi chúng ta ở trước không có thôn nào, sau cũng chẳng có tiệm nào, muốn làm mai cũng thật khó khăn. Lý Dung rất thích Lý đại nương, Lý đại nương đã từng cho cô bé quả dại ăn: "Lý nãi nãi, ngài nhưng đừng nghĩ như vậy. Nếu không có người, chú Đại Tráng của con tương lai cưới vợ sinh đứa nhỏ sẽ không có ai trông đứa nhỏ nấu cơm đâu. Chú Đại Tráng và thím con sẽ chỉ có thể một người trông đứa nhỏ, một người làm việc ở bên ngoài, vậy thì mệt biết bao!"

Hơn nữa mẫu thân già là bà này liên lụy nhi tử Lý Đại Tráng không được sống cuộc sống tốt đẹp.

Lý Đại Tráng nghe thấy mẫu thân nhắc tới việc hôn nhân, trên mặt ửng đỏ: "Nương, ngài cũng đừng nhọc lòng nữa."

Lý đại nương nghe thấy Liễu Phán Nhi khen ngợi, mặt mày hớn hở, trong lòng giống như được uống mật ngọt: "Đại Tráng càng hiểu chuyện, ta càng khó chịu. Ai, nếu không có ta, Đại Tráng còn có thể nhẹ nhàng hơn. Chung quy là ta liên lụy Đại Tráng rồi."

Liễu Phán Nhi cười cười: "Đại Tráng cứ làm việc đi, chờ đến khi thu lương thực chúng ta có tiền, có thể xây nhà, có thể mai mối, mọi thứ sẽ nước chảy thành sông."

"Chỉ hy vọng như thế" Lý đại nương cảm khái: "Chỉ là nhà ta không có đủ bốn mẫu đất, cộng thêm ba mẫu đất hoang do Đại Tráng tự mình khai khẩn được, cộng lại là bảy mẫu đất. Cũng không biết khi nào mới có thể tích cóp đủ bạc xây nhà cưới vợ."

Liễu Phán Nhi nghĩ đến vài mẫu đất trồng cà chua, dưa gang, bí xanh cần leo dàn của nàng. Chỉ dựa vào sức lực của nàng và đại tẩu Lưu thị, đứa nhỏ thì thật là tốn sức.

Hơn nữa vườn quả của nàng đều là thứ lạ, lỡ như có người cảm thấy tốt quá, muốn tới trộm. Nàng cũng không thể trông chúng mỗi ngày!

Liễu Phán Nhi cảm thấy Đại Tráng thành thật, đến lúc đó thuê Lý Đại Tráng hỗ trợ trông dưa, sau khi bán thì lại chia tiền công.

Nghĩ vậy, Liễu Phán Nhi chậm rãi nói: "Đại nương, Đại Tráng này hàm hậu thành thật, vài mẫu đất ta khai khẩn thêm kia, đến lúc đó có việc ta sẽ thuê Đại Tráng giúp nhà ta làm việc. Nhà ngươi thiếu đất cũng không quan trọng, trông lương thực đủ ăn, tích góp tiền công cuộc sống sau này có thể càng ngày càng tốt mà."

Lý Đại Tráng cảm thấy Liễu Phán Nhi có bản lĩnh: "Tẩu tử, tẩu thật sự thuê ta làm việc sao?”

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đúng vậy, ta mua những cái đó hạt giống trong huyện thành, họ nói là hạt giống ngoại bang, nói không chừng mọc ra thứ mới lạ là có thể bán tiền."

"Được, tẩu tử, không trả tiền cũng không sao cả, nhưng phải lo việc ăn uống." Lý Đại Tráng cười cười nhân hậu, gãi đầu.

Nhà tẩu tử Nguyên Thanh thường xuyên ăn thịt, hắn thèm lắm rồi muốn được ăn.

Lý đại nương trừng mắt liếc nhìn nhi tử: "Chỉ biết ăn, tẩu tử Nguyên Thanh dọc theo đường đi giúp chúng ta không ít, có chuyện gì thì con đi hỗ trợt"

Sau khi Lý Đại Tráng chuẩn bị cho tốt xong, lại đây cõng mẫu thân già qua: "Nương, ngươi ngồi ở cửa sơn động nhìn, đây là nhà ta, ta đi khiêng giường tre của chúng ta lại đây."

Lý Đại Tráng đồng ý: "Tẩu tử, cứ như vậy nhé. Có việc tìm tai"

Nói xong, Lý Đại Tráng cõng bao lớn và cây chổi đi tìm kiếm sơn động thích hợp. Trùng hợp là nhìn trúng sơn động thứ ba, tuy rằng bên trong không quá lớn nhưng bằng phẳng, hơn nữa sạch sẽ, không có rắn trùng chuột kiến.

"Oa, chỗ này còn có nơi tốt vậy dao." Lý Đại Tráng kinh ngạc, đi theo Liễu Phán Nhi vào cửa của một cái sơn động, nhìn vào bên trong thấy rất lớn: "Nương, người nghỉ ngơi ở chỗ tẩu tử trước đi, ta đi tìm cái sơn động lớn hơn. Cho dù chúng ta không xây nhà thì mùa đông năm nay cũng có thể chịu đựng được."

Rẽ vào góc là tới sơn cốc rộng mở thông suốt.

Lý Đại Tráng đặt đồ ở cửa, bật chút lửa đốt lên, hoàn toàn sạch sẽ. Cầm cây chổi quét tước trong ngoài một lần. "Huynh đệ làm việc còn tính toán rõ ràng, Đại Tráng làm việc cho nhà ta, ta trả tiền công và cung cấp cơm. Cho dù hiện tại ta không có tiên thì ta có thể nợ, chờ khi có tiền rồi sẽ trả sau, ta tuyệt đối không quyt nợ." Liễu Phán Nhi cười nói, nói trước cho hai mẫu tử Lý đại nương và Lý Đại Tráng mẫu.

Chẳng qua mới một canh giờ, tám sơn động đã bị chiếm hết.

Lý Đại Tráng ha hả cười nói: "Biết rôi ạ, nương."

Có Lý Đại Tráng hỗ trợ kéo chiếc giường tre còn lại tới, Liễu Phán Nhi rất nhanh đã đã dọn dẹp sơn động sạch sẽ, rải bột Hùng Hoàng khắp nơi.

Lý đại nương nắm lấy vai nhi tử, nhỏ giọng nói: "Tiểu tử ngốc, đừng không có mắt nhìn như vậy. Nhà tẩu tử Nguyên Thanh của con có xe bò, đợi lát nữa cũng phải trở về kéo giường tre, con đi hỗ trợ, thuận tiện kéo giường tre nhà chúng ta tới, đừng có cố tự khiêng."

Thậm chí có người còn chửi âm lên, tức muốn hộc máu, ví dụ như cả nhà Lý Nhị Lăng Tử, nhìn thấy người khác cướp được sơn động, lập tức đau cả mắt.

Những người biết tin tức muộn, lúc chạy tới nhìn thấy sơn động đều bị chiếm rồi, trong lòng ảo não nhưng cũng không còn cách nào khác.

Rất nhiều người thâm oán trách trong lòng, Thôn trưởng Lý bất công, chỉ nói cho những người có quan hệ tốt trong thôn.

Tới trước thì được, có sơn động mọi người đều rất vui vẻ.

Chẳng qua quy định khi chạy nạn tới trước thì được.

Cho dù hắn ta có không phục, cũng không dám giành lấy sơn động người khác lấy được.