Đám người Lý lão gia tham sống sợ chết, tự cho là thông minh không công khai thân phận, bị bắt lại trong trại khai hoang. Lại nói ông cụ Chu dẫn theo Hoắc lão đại cùng Hoac lão nhị từ trên núi xuống, hai huynh đệ này ở trên núi sinh sống săn thú, vô cùng lợi hại. Đã từng đi theo phụ thân xuống dưới chân núi đổi muối ăn, cũng từng liều mạng, trên người có một hơi thở hiếm lạ. Người cũng khôn khéo, cho nên mới bị Hoắc lão đại phái đi.
Bọn họ đi theo ông cụ Chu cùng nhau đi vào huyện Thôi Dương, ông cụ Chu còn có một con lừa, sau đó thuê một chiếc xe ngựa, trực tiếp đi tới trấn Cát Tường.
Nhìn thấy huyện Thôi Dương phồn hoa, hai huynh đệ vô cùng hưng phấn, thật sự không muốn tiếp tục sinh sống ở trên núi nữa. ong cu Chu la nguoi bao dam, noi bon ho là lưu dân, bỏ ra ít ngân lượng, làm giấy xác nhận thân phận, sau đó nhập tịch ở trấn Cát Tường.
Hoắc lão đại cùng Hoắc lão nhị nhìn thấy giấy xác nhận thân phận của mình, vô cùng kích động.
"Chu thúc, hiện tại huynh đệ chúng ta đều là lương dân. Có thể tùy ý ra vào đúng không?”
DTV
Hoác lão đại không dám tin tưởng, không nghĩ tới trong tình huống có người bảo đảm, lại có thể dễ dàng lấy được thân phận lương dân như vậy.
Ông cụ Chu cười cười, khá đắc ý, tự hào,"Cũng bởi vì các ngươi trước kia là thân phận lương dân, hơn nữa hiện tại còn có ta đứng ra bảo đảm cho các ngươi, cho nên mới thuận lợi như vậy."
"Đi, ta đã đồng ý với phụ thân các ngươi, mua cho các ngươi một viện tử làm thù lao, ở tại trấn Cát Tường. Trong thị trấn có rất nhiều việc làm, chỉ cần các ngươi nguyện ý, là có thể làm việc." "Đợi các ngươi quen thuộc rồi, sẽ đưa vợ và con của các ngươi xuống cùng. Nữ nhân dệt vải xe chỉ, hoặc nhuộm vải ở xưởng thủ công, một tháng cũng có thể kiếm được ít ngân lượng."
Nghe được lời giới thiệu của ông cụ Chu, Hoắc lão đại cùng Hoắc lão nhị càng thêm giật mình,"Chu thúc, cảm ơn ngài, đợi cả nhà chúng ta thu xếp ổn thỏa xong, chúng ta nhất định sẽ cảm tạ ngài”
Ông cụ Chu cười cười,"Không cần, năm đó cha ngươi cứu ta một mạng, hiện tại lại giúp ta một việc khác, đây là việc ta nên làm.”
"Trấn Cát Tường của chúng ta địa linh nhân kiệt, ngươi đến rồi sẽ biết, làm việc thật tốt, là có thể có một cuộc sống như ý.
Trên đường đi, ông cụ giới thiệu cho hai huynh đệ về tình hình trấn Cát Tường, tới trấn Cát Tường, liền đi thẳng đến nơi làm việc của thị trấn.
Ở đó có người phụ trách đăng ký nhập tịch, nhìn thấy ông cụ Chu là người bảo đảm, lại còn có công văn bên huyện nha, liền làm xong thủ tục.
Làm xong thủ tục bên này, ông cụ Chu lấy ra một trăm lượng bạc, mua một viện tử, hơn nữa còn là chính phòng bốn gian, hai bên có bốn gian phòng.
Đưa thêm ngân lượng xử lí chứng thư, tổng cộng thêm lên 102 lượng bạc, viện tử đã được đứng trên danh nghĩa của Hoắc lão đại và Hoắc lão nhị
Cầm trên tay khế ước nhà, Hoắc lão đại kích động, Chu thúc, bây giờ chúng ta có nhà ở đây rồi sao?"
"Đúng vậy, ta dẫn các ngươi đi xem." Ông cụ Chu đồng ý, cười cười"Xem xong phòng ở, huynh đệ các ngươi đi đến nhà tắm đầu ngõ tắm rửa, cắt tóc, sau đó đến nhà ta ăn cơm.”
"Buổi tối, ta sẽ sai lão tam nhà ta đem đệm chăn cho các ngươi, là có thể ở tại viện tử. Ai ya, xem đầu óc của ta này, trong phòng không có gia cụ, dù như thế nào, còn phải mua thêm hai cái giường nữal" "Đi, đi xem phòng, ta dẫn các ngươi đi mua gia cụ. Tuy nhiên tiên mua gia cụ, các ngươi phải tự mình trả. Đúng rồi, trên người các ngươi có tiền không?"
Hoắc lão đại cười cười, từ trong lòng n.g.ự.c móc ra một cái túi, Trong này ta có nhân sâm, ta nhìn thấy có hiệu thuốc, đợi lát nữa bán đi sẽ có tiền."
"Còn nữa, ở quê chúng ta có da thú, chờ thu xếp ổn thỏa, chúng ta sẽ trở về lấy da ra đây bán, có lẽ có thể bán được giá tốt." Ông cụ Chu thấy thế, liên tục gật đầu, Được, vậy là tốt rồi. Có thân phận lương dân, các ngươi có thể tùy ý bán đồ vật."
Hoắc lão đại cảm tạ/Đêu nhờ vào chu thúc, quê ta bên đó còn có dương v*t hổ, đã bào chế xong, đến lúc đó ta sẽ đưa cho chu thúc."
Ông cụ Chu cười khà khà"Xem như tiểu tử ngươi có tâm, đi, đi xem nhà thôi."
Nhìn thấy từng hàng phòng ở chỉnh tề, Hoắc lão đại cùng Hoắc lão nhị xem đến trợn mắt há hốc mồm, liên tục kinh ngạc. Nhà ở nơi này, còn tốt hơn so với huyện thành.
Quan trọng là không cần tiêu tiền của mình, là chu thúc mua cho. Tuy không biết phụ thân giúp chu thúc việc gì, nhưng hiện tại có viện tử này, hai huynh đệ đều cảm thấy rất xứng đáng.
Tìm được số nhà trên khế ước nhà, dùng chìa khóa mở cửa, nhìn thấy viện tử rộng rãi, chính phòng và hiên phòng cũng vô cùng rộng.
Nhà rất tốt, chỉ là huynh đệ bọn họ có nhiều người, cũng không đủ để ở, hơn nữa ở cùng một chỗ, về sau sẽ có nhiều mâu thuẫn, vì thế hai huynh đệ bọn họ sau khi xem xong, lập tức đi bán nhân sâm.
Hai huynh đệ đi vào y quán, lấy ra nhân sâm, hơn nữa còn lấy ra giấy chứng nhận thân phận của mình.
Bán những thứ quý giá, đều phải có nguồn gốc xuất xứ, cũng không phải tùy ý là có thể mua bán.
Đại phu tiểu thành nhìn giấy chứng nhận, hóa ra là dân vừa nhập tịch vào trấn, vô cùng kinh ngạc, sau đó lại nhìn thấy ông cụ Chu đi theo phía sau, lúc này mới không hỏi nhiều. Can than kiem tra nhan sam, Dai phu tieu thành tấm tắc khen ngoi"Loai nhân sâm này của ngươi rất tốt, đoán chừng trăm năm, dựa theo giá cả hiện tại, giá trị hai trăm lượng bạc."
"Các ngươi nếu muốn bán, ta liền đi lấy tiền. Nếu chê giá thấp, các ngươi có thể đi nơi khác hỏi xem."
Hoắc lão đại vừa nghe thấy hai trăm lượng bạc, kinh ngạc đến nói không nên lời, trước kia bán cho những thương lái trên núi, có ba bốn mươi lượng bạc.
Trách không được lúc trước phụ thân vẫn luôn muốn xuống núi, cuộc sống dưới núi thật tốt.
đại phu tiểu thành thấy này hai huynh đệ không nói lời nào, Ta làm ăn buôn bán, trước nay không lừa già dối trẻ, giá bán này, ta không hề ép giá."
"trấn Cát Tường chúng ta không cho phép lừa gạt, nếu bị Đức Thụy phu nhân biết, y quán này của ta không thể mở tiếp."
Hoáắc lão đại thấy đại phu Tiểu thành hiểu lâm, vội vàng giải thích,"Không phải cảm thấy giá rẻ, mà là cảm thấy giá của đại phu Tiểu thành đưa ra rất tốt."
"Một nhà chúng ta còn ở trong núi rừng, trong nhà còn có nhân sâm, ngài còn mua không? Nếu còn mua, ngày mai ta bảo huynh đệ của ta quay về lấy".
đại phu Tiểu Thành sửng sốt, nhân sâm này, là đồ vật hiếm có, thời khắc quan trọng, có thể cứu mạng, là thứ rất khó gặp được.
"Nếu đều là những loại có kích thước như này, ta đều đưa cho ngươi hai trăm lượng bạc một cây. Đương nhiên nếu là loại tốt thì giá sẽ cao, nếu là loại kém hơn thì giá cũng sẽ thấp”.
Hoắc lão đại vô cùng vui vẻ," đại phu Tiểu Thành, chúng ta đồng ý bán, ngài đưa tiền đi. Tranh thủ trời còn sớm, chúng ta còn muốn dùng số bạc này để mua viện tử”
đại phu Tiểu Thành đồng ý,"Được, thang của các ngươi, vẫn là cần đến ngân phiếu." Hoac lão đại suy nghĩ, sợ bị lừa,"Ta muốn bạc, bọn ta dùng không quen ngân phiếu."
đại phu Tiểu Thành cười,"Được rồi, ta sẽ đưa cho các ngươi ngân lượng."
Nói xong, đại phu tiểu thành cam ngân phiếu, đi đến tiền trang Hằng Thông của trấn Cát Tường, sau đó đổi lấy bạc, một tay giao tiền, một tay giao hàng, lại còn ký khế thư.
Cầm bạc, hai huynh đệ nhanh chóng đi đến nơi mua nhà, thấy người còn ở đó, dùng toàn bộ hai trăm lượng bạc mua hai viện tử ở gần nhau.