Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 583: Đại Bảo Vẫn Còn Là Trẻ Con Mà




Lý thái nãi nãi nói với nhi tử: "Đóng gói một ít đồ ở nhà đi, rôi làm một sọt bánh hỷ, đưa qua cho nhà của Nguyên Thanh." "Đời người có vài chuyện lớn, đều phải đãi cho lớn. Tuy nói hiện tại Nguyên Thanh đã làm quan, có lẽ sẽ không thèm để ý đến mấy cái này, nhưng chúng ta cũng phải tận tâm." Thôn trưởng Lý nghe được mẫu thân nói như vậy, cười hắc hắc.

"Nương, ta đang chuẩn bị nói với Thúy Hoa đi huyện thành thuê một chiếc xe ngựa, chúng ta đi một chuyến đến Kim Lăng."

"Tiệc đầy tháng này, người trong thôn chúng ta cũng không thể đi hết cả được, nhưng ta làm thôn trưởng, có thể đại diện cho mọi người đi qua một chuyến."

"Thúy Hoa với Đức Thụy phu nhân có quan hệ rất tốt, còn có thể trò chuyện, cũng nên qua đó."

"Bánh hỷ này cũng phải làm, nhưng lúc mới vừa làm xong, ăn mới ngon. Hiện tại nếu mà làm, thì ba ngày sau mới có thể tới Kim Lăng, đến lúc đó bánh bột ngô cũng không thể ăn được nữa."

"Chờ sau khi chúng ta tới Kim Lăng rồi, lại nghĩ cách làm. Nương, người cảm thấy như vậy được không?”

Lý thái nãi nãi sau khi nghe xong, gật gật đầu cười, lộ ra răng sún.

"Được đó, qua bên kia làm cũng được, dù sao đều là tấm lòng của chúng ta. Thu dọn một ít đồ đạc, ngày mai các con đi đi."

"Giang Nam này sống yên ổn, ngày tháng đều rất tốt, trên đường không còn thổ phi, thuê xe ngựa xong, có thể thuận lợi nhanh chóng tới nơi."

Có lời bà bà dặn dò, Chu Thúy Hoa đóng gói những quần áo đã làm cho hài tử để mang theo, bên trong quần áo đều là dùng loại vải bông tốt nhất để làm ra. Giặt sạch vài lần, lại dùng búa đập, vải bông vốn dĩ mềm mại lại càng thêm mềm mại hơn.

Đồ vật không quá quý trọng, nhưng tấm lòng trong đó lại là thật.

Không riêng gì thôn trưởng Lý nghĩ như vậy, ngay cả hai phu thê Đường Vân Sơn và Đường nương tử cũng đang thương lượng với nhau.

Đường Vân Sơn đi không được, nhưng Đường nương tử lại có thể đi được.

Vì thế Đường nương tử và Đường Đại Trụ đã chuẩn bị đồ đạc đầy đủ, sau đó đi đến huyện thành để thuê xe ngựa.

Cũng vừa lúc gặp thôn trưởng Lý và Chu Thúy Hoa, vì thế hai nhà thương lượng sẽ cùng kết bạn mà đi.

Không chỉ vừa an toàn, lại còn có thể tiết kiệm chỉ phí đi lại.

Không chỉ có thế, thôn trưởng Lý và Đường Đại Trụ đều có thể đánh xe ngựa, bởi vậy bọn họ chỉ thuê xe, không cần thuê người đánh xe. Thật ra trong nhà thôn trưởng Lý cũng có xe ngựa, nhưng do trong nhà làm buôn bán cũng cần phải dùng đến, hơn nữa xe ngựa trong nhà lại không thích hợp để đi đường dài.

Đường Đại Trụ và thôn trưởng Lý thay phiên nhau đánh xe ngựa, cũng xem như là nhẹ nhàng.

Ngựa quen đường cũ, ba ngày sau đã đến thành Kim Lăng.

Cửa thành Kim Lăng cực kỳ cao lớn, đường phố thật sự phồn hoa, làm cho đám người thôn trưởng Lý nhìn mãi không hết.

Phải hỏi đường người đi lại, mới biết được phủ Lý chỉ huy sứ ở đâu.

Đối với việc đám người thôn trưởng Lý đến đây, Liễu Phán Nhi đương nhiên rất vui mừng, hương thân ở quê quán vẫn còn nhớ đến bọn họ.

Liễu Phán Nhi tự mình đến đây sắp xếp chỗ ở: "Thím Thúy Hoa, tẩu tử Đường gia, mọi người ở trong viện này nha." "Vài phòng này, vừa đủ để mọi người ở lại. Trong viện còn có nha hoàn bà tử, nếu mọi người cần cái gì thì cứ việc nói."

Đây chính là nhà cao cửa rộng ở thành Kim Lăng, Chu Thúy Hoa và Đường nương tử cũng chưa bao giờ thấy qua. "Phán Nhi, thấy được sắc mặt con rất tốt, cũng đã phục hồi như cũ, chúng ta cũng an tâm rồi."

"Vốn dĩ lần trước ta với Tiểu Hoa định đến đây, nhưng trong nhà lại đang thu hoạch vụ thu, cho nên chỉ có thể đợi đến lúc hài tử đầy tháng mới đến được."

Liễu Phán Nhi cười cười: "Thím, Đường tẩu tử, mọi người có thể tới đây thì lòng ta cũng rất cảm kích rồi."

"Đường xá xa xôi, việc làm của mọi người cũng nhiều, lại phải đến đây một chuyến, thực sự quá vất vả rồi."

"Không có báo với mọi người ở quê, chính là không muốn làm phiên mọi người. Chờ đến khi hài tử sắp trăm ngày, cũng vừa lúc sắp ăn Tết." "Ta với Nguyên Thanh thương lượng, đến lúc đó sẽ vê quê làm tiệc, mời mọi người đến chung vui." Ánh mắt Chu Thúy Hoa sáng lên: "Phán Nhi, con sẽ trở về làm tiệc trăm ngày vào trước Tết sao?" "Đúng vậy, thím, đến lúc đó ta còn phải nhờ mọi người giúp đỡ nữa." Liễu Phán Nhi cười nói, nàng nói đến việc nhà, để giảm bớt sự câu nệ của các nàng ấy. Ở thôn Cát Tường sẽ không cảm thấy gì, nhưng ở thành Kim Lăng, sẽ cảm thấy sự chênh lệch.

Lý chỉ huy sứ, là người cầm quyền thực sự ở Kim Lăng. Trong tay khống chế quân đội, không chỉ bao gồm thuỷ quân mới được huấn luyện, mà còn có quân lính địa phương.

Chu Thúy Hoa và Đường nương tử nhìn thấy nhà cao cửa rộng, trong lòng sẽ có chút nhút nhát. Vốn đang lo Liễu Phán Nhi sẽ ghét bỏ các nàng, hiện giờ thấy nàng đối xử vẫn giống như trước kia, nên cũng dần dần yên tâm.

"Giúp, đương nhiên sẽ giúp rồi, đó là chuyện nên làm ma Chu Thúy Hoa cười cười, tiếp tục kể việc nhà với Liễu Phán Nhi.

Chờ đến khi ăn xong cơm trưa, mới rời đi. Lý Nguyên Thanh không ở nhà, nên Lý Đại Bảo sẽ tiếp đón thôn trưởng Lý và Đường Đại Trụ.

Sau khi ra ngoài mua xong đồ để làm bánh hỷ, thì lúc trở về liền bắt đầu ủ bột. Ngày hôm sau sẽ bắt đầu làm bánh hỷ, được dùng để biểu đạt sự yêu thích của mọi người đối với hài tử ở thôn Cát Tường, hy vọng hài tử có thể khỏe mạnh và bình an lớn lên. Ngày tổ chức tiệc đầy tháng này, toàn bộ trong phủ đều trở nên bận rộn.

Tê lão phu nhân mang theo Te Thục Viện, còn có Tê lão gia tử và Lan Lăng hầu cũng đã sớm đến đây.

Cố Thiệu làm bằng hữu tốt nhất của Lý Nguyên Thanh, đương nhiên cũng không thể lười nhác, đã sớm lại đây giúp đỡ tiếp đón khách khứa.

Tê lão phu nhân tới rất sớm, nhìn thấy Lý Đại Bảo giống như những người lớn mà bận rộn trong ngoài, nên không ngừng khen ngợi.

Thế cho nên, khi Lý Dung nghe xong, cũng có chút ghen ghét.

"Tổ mẫu, A Dung cũng giúp mẫu thân rất nhiều việc, tại sao người lại không khen con chút nào vậy?”

Tê lão phu nhân duai tay nhéo khuôn mặt nhỏ của ngoại tôn nữ: "Con cũng giỏi lắm đó, như vậy có được không?”

Tê Thục Viện ở bên cạnh cũng biết sao lại thế này, trên mặt có chút ửng đỏ: "Dung Nhi muội muội, muội dẫn ta đi xem sân đi, đợi lát nữa cũng thuận tiện cho ta và Thư Nhã muội muội giúp muội tiếp đón những bạn nhỏ khác."

Lý Dung nghĩ nghĩ: "Được đó, cảm ơn biểu tỷ. Thư Nhã tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau qua đó đi."

Lý Phương cùng với Lý Lệ và Lý Nam đều có nhiệm vụ, chính là phụ trách chiêu đãi nữ hài tử trong nhà.

Lý Đại Bảo và Lý Tiểu Bảo phụ trách tiếp đón nam hài tử, phân công hợp tác, đều có chỗ cố định.

Khách tới thì dẫn qua, cũng rất là thuận tiện.

Trương phu nhân giúp đỡ kiểm tra đối chiếu các chuyện khác, trong phòng khách chỉ còn có Tề lão phu nhân và Liễu Phán Nhi.

Te lão phu nhân cũng không đợi tiệc đầy tháng kết thúc, nhịn không được mà hỏi: "Phán Nhi, Đại Bảo nhà ngươi thật sự không tồi, tuổi cũng không nhỏ, có xem xét đến việc hôn nhân chưa?"

"Hả?" Liễu Phán Nhi sửng sốt, không thể tin được: "Đại Bảo à? Xem xét việc hôn nhân gì chứ, hắn ta vẫn là một đứa nhỏ mài!"

Tê lão phu nhân nghe được lời này, thì nhoẻn miệng cười,"Xem xét hôn sự, cũng không phải làm hôn sự, cũng không cần trưởng bối phải xem xét, cứ để đứa nhỏ tự mình xem thử được không?”

"Cả đời người chỉ có vài chuyện lớn thôi, trong đó là thành gia, là chuyện cực kỳ quan trong. Tìm cho đứa nhỏ một người thê tử tốt, một vị hôn phu giỏi, cũng là chuyện mà trưởng bối chúng ta nên làm." "Nếu không xem trước từ nhỏ, mà chờ tới tuổi ngươi mới cân nhắc, thì lúc đó cũng đã muộn rồi. Đến lúc đó những cô nương tốt đều bị chọn đi rồi, chẳng phải là rất đáng tiếc sao?"

Nghe được lời này, Liễu Phán Nhi hơi hơi sửng sốt, nhớ tới chuyện trước đó Tiểu Hoa tỷ thu xếp hôn sự cho Lý Phương và Lý Lệ.

Lý Phương năm nay mười bốn, cũng bởi vì tìm được người quen, cho nên hiểu biết rất nhiều, nhưng quá trình tìm hiểu lẫn nhau cũng khá phức tạp. Sau khi hai nhà xem thử, xác định hai bên đều có ý nghĩ ve chuyện này, mới nước chảy thành sông mà cầu hôn, đính hôn, sau đó dựa theo lục lễ để tổ chức hôn sự mà tiến hành. Đến bước cuối cùng, mới là thành thân bái đường. Chuyện này yêu cầu ít nhất hai ba năm, mới có thể hoàn thành.

Kể từ đó, chờ đến khi Lý Lệ mười sáu mười bảy tuổi, mới có thể thành thân. Có khi là đợi đến mười tám cũng nên. Tiên đề là phải đính hôn từ trước đó, mới không cần gấp gáp.

Nếu như vẫn không chọn được đối tượng, Tiểu Hoa tỷ tuyệt đối sẽ không an tâm giống như bây giờ.

Nhưng Liễu Phán Nhi cũng không phải là một cổ nhân, ở trong lòng nàng, Lý Đại Bảo mới mười một tuổi, vẫn chỉ là một đứa nhỏ chưa tốt nghiệp tiểu học mà thôi.

Đột nhiên nói đến chuyện làm mai, khiến cho nàng không tiếp thu ngay được. Nhưng mà, hôm nay là tiệc đây tháng của hài tử nhà nàng, Te lão phu nhân tới sớm như vậy, lại còn có liên tục khen Lý Đại Bảo, đây là có mục đích gì khác sao?

Liễu Phán Nhi nghe được Te lão phu nhân nói, chỉ là vỗ vỗ đầu mình.

Hiện giờ nàng là người cổ đại, không thể lấy tư duy của người hiện đại để tự hỏi, có một số việc, nàng cũng cần phải làm theo ý của người xưa.

"Lão phu nhân nhắc nhở rất đúng, Đại Bảo ở trong mắt của ta, lúc nào cũng là đứa nhỏ, không nghĩ tới hiện giờ cũng đã mười một rồi."

"Ôi, hài tử lớn lên nhanh quá, bất tri bất giác đã trưởng thành."

Nghe được Liễu Phán Nhi nói như vậy, Te lão phu nhân cũng cười: “Đúng vậy, đừng nhìn ta hiện tại tóc bạc đã đầy đầu, có đôi khi ta vẫn cảm thấy chính mình vẫn còn là một tiểu cô nương đấy!"

"Cả một đời người, chỉ chớp mắt một cái là đã trôi qua rồi. Phiên muộn là vậy nhưng đồng thời, nhìn lại một đống hài tử tôn tử thậm chí chắt trai ở bên người, lại cảm thấy mình đến nhân gian một lần cũng không uổng phí."

Liễu Phán Nhi cũng cảm thấy như vậy, nàng theo lời nói của Tề lão phu nhân mà trả lời.

"Lão phu nhân, ngài nói rất đúng. Ta sẽ dành ra thời gian để xem xét, đợi đến khi nào rảnh rỗi, ta cũng sẽ nói một chút với Đại Bảo, hỏi xem hắn ta thích cô nương như thế nào." Ngày nào Lý Đại Bảo cũng bận giống như con quay, vừa đọc sách học tập luyện võ, lại còn làm phát minh.

Nhưng nếu có một chút thời gian rảnh thì Đại Bảo sẽ đưa đệ đệ muội muội đi chơi đùa, hiếu kính nàng và Lý Nguyên Thanh, phỏng chừng cậu nhóc còn không có nghĩ tới chuyện thành thân trong tương lai đâu.

Tê lão phu nhân nghe được lời này, cũng biết trước đó Liễu Phán Nhi hoàn toàn không nghĩ tới việc hôn nhân của Lý Đại Bảo chút nào.

DTV

Nhưng mà cũng không thể trách nàng được, Lý Đại Bảo năm nay mới mười một, kể cả nam tử hai mươi mới thành thân, cũng không phải là không có.

Hiện tại Cố tổng đốc cũng đã hơn hai mươi, vậy mà mới vừa đính hôn thôi. Nhưng mà nữ tử thì không được, nếu đã qua mười lăm mà còn chưa có người hỏi thăm thì sẽ bị người ta phê bình, hơn nữa cũng chưa chắc có thể xem xét đến người trong sạch. Ke cả người có thân phận tôn quý như Cửu công chúa, đến mười tám còn chưa có đính hôn thành thân cũng bị người ta nghị luận.

Tóm lại, chuyện gì đối với nữ tử cũng càng thêm hà khắc hơn.

"Ngươi vẫn nên hỏi Đại Bảo một chút, giữa phụ mẫu và con cái nên nói chuyện với nhau nhiều hơn, không thể có ngăn cách trong lòng được."

"Năm đó, lúc ta xem xét hôn sự cho ba nhi tử và nữ nhi cũng rất là hao tổn tâm huyết."