Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 578: Chàng Ghét Bỏ Ta?




Sau khi về nhà, hai người không tùy tiện đi vào. Sau khi tắm rửa xong thay một bộ y phục sạch sẽ mới đến thỉnh an Liễu Phán Nhi. Lý Đại Bảo, Lý Tiểu Bảo, còn có cả Lý Nam đứng vây quanh Lý Dung và Lý Lệ. "A Dung, lần này đi chơi vui không?” Lý Dung gật đầu: "Đại ca, ra ngoài chơi đúng là rất vui. Sau này, muội sẽ thường xuyên dẫn ca ra ngoài chơi." Lý Đại Bảo cười: "Được! Đến lúc đó ta sẽ đi nhiều xem nhiều hơn." "A Lệ tỷ, hiểu lâm giữa tỷ và Cố Thất Lang đã được giải quyết chưa, là chúng ta đã hiểu lầm huynh ấy!" "Đợi huynh ấy trở về, ta cùng với đệ đệ muội muội đi nhận lỗi với huynh ấy, sau này huynh ấy vẫn là tỷ phu tốt của chúng ta." Nghe thấy lời này, mặt Lý Lệ hơi đỏ.

"Tuy là diễn kịch nhưng hành động của mọi người cũng là vì muốn tốt cho ta." "Lời xin lỗi các đệ đã nói rồi, thật sự không cần xin lỗi lại đâu."

"Nhưng đợi huynh ấy trở về, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm cũng được rồi."

Lý Nam cười hi hi: "Ta thấy A Lệ tỷ ngày càng xinh đẹp rồi!"

Lý Lệ càng ngại ngùng, giơ tay véo má Lý Nam.

"Đứa trẻ lanh lợi này, miệng ngọt thật đấy. Lần này trở vê ta có mang quà vê cho mọi người, sau khi đến thỉnh an dì Liễu sẽ phân phát cho các muội."

Lý Nam kéo tay Lý Lệ đi ra ngoài: "Vậy còn đợi gì chứ? Chúng ta đi mau đi!"

Một đoàn người hoành tráng đi đến phòng Liễu Phán Nhi ở cữ.

Lúc này Liễu Phán Nhi đang ăn cơm, Lý Nguyên Thanh đang đút từng thìa một. "Tuy đây là do đầu bếp làm nhưng rất nhạt, không có vị gì cả."

Lý Nguyên Thanh kiên nhẫn khuyên bảo: "Vừa sinh xong không được ăn đồ mặn, không thể bỏ nhiều muối được."

"Hay là nàng đừng cho con b.ú nữa? Dù sao cũng có bà vúI"

DTV

Liễu Phán Nhi lập tức từ chối: "Như thế không được, tuy nuôi bằng sữa mẹ sẽ có chút cực khổ."

"Nhưng đứa trẻ uống sữa mẹ mới tốt, nhất là sữa của mẹ ruột."

"Ta đã sinh ra nó thì phải cho nó thứ tốt nhất. Ngược lại thì chàng đang đau lòng cho ta hay là lo lắng nuôi bằng sữa mẹ sẽ làm thay đổi dáng người hả?"

Nghe thấy thế, Lý Nguyên Thanh lập tức lườm Liễu Phán Nhi.

"Ta cảm thấy nàng thật là khó hiểu, ta ghét bỏ sự thay đổi dáng người của nàng lúc nào?”

Liễu Phán Nhi cười ha ha: "Ta chỉ nói thế thôi, chàng không biết sản phụ rất nhạy cảm hay sao? Rất dễ mắc bệnh trâm cảm Sau sinh."

Nghe thấy vậy, Lý Nguyên Thanh càng căng thẳng, dịu dàng nói: "Có việc gì nàng cứ nói, cho dù là lời gì cũng đừng giữ trong lòng.

"Chỉ hi vọng kiếp này chúng ta có thể ở bên nhau đến già, bình an khỏe mạnh." Liễu Phán Nhi nắm lấy tay chồng mình, cười ngọt ngào: "Nguyên Thanh, chàng đừng lo lắng cho ta, thật ra ta vẫn rất tốt." "Trước kia ta còn không buông bỏ được rất nhiều lợi danh, nhưng bây giờ ta có chàng và các con là đủ rồi."

"Cho con b.ú sáu tháng, đến lúc đó là có thể ăn đồ bổ sung chất rồi, hơn nữa còn có thể uống chút sữa bò sữa dê, có nhiều chất dinh dưỡng."

Lý Nguyên Thanh gãi đầu: "Dù sao ta cũng không cho con ăn, nàng thấy tốt thì †a sẽ làm, ta tin nàng.

"Được, vậy quyết định thế nhé." Liễu Phán Nhi cười, dựa vào lòng phu quân, con gái bu bam ngủ ở bên cạnh, trong lòng đã thấy rất vui mừng rồi.

Nghe thấy âm thanh cố đè nén ở bên ngoài, Liễu Phán Nhi biết bọn trẻ đến. "Miêu Nhi tỷ, ta có thể ngủ được chưa?" Lý Tiểu Bảo nhỏ giọng hỏi, không muốn làm ồn lúc cha mẹ nghỉ ngơi.

Miêu Nhi tỷ cười: "Phu nhân đang thức, lão gia cũng ở đó. Nhưng em bé mới ngủ rồi, vẫn phải nhẹ tiếng chút."

Lúc này, Miêu Nhi tỷ nhìn thấy Lý Dung và Lý Lệ, mắt sáng lên, tiến lên hành lễ: "Thỉnh an Dung tiểu thu, Lệ tiểu thư."

Lý Dung cười nhẹ: "Thời gian này vất vả cho mọi người trong phủ chăm sóc cho nương của ta rồi, trong nhà có thêm một muội muội, việc tốt như thế phải ban thưởng."

"Truyền lời của ta, bổn cô nương thưởng cho mọi người một tháng tiền lương."

Miêu Nhi tỷ và mọi người nghe xong càng vui mừng hơn: “Đa tạ A Dung cô nương ban thưởng." Lý Lệ ở bên cạnh cũng cười: "Dì Liễu đối xử rất tốt với ta, tỷ tỷ và nương của ta. Ta cũng không thể keo kiệt được, ta cũng thưởng cho người làm trong phủ một tháng tiền." Lý Lệ bây giờ cũng không phải người bình thường nữa, có mười một vạn lạng bạc Cố Tấn cho, có thể dễ dàng bỏ ra hơn trăm lạng bạc để thưởng cho mọi người. "Chúng ta không ở bên cạnh chăm sóc cho dì Liễu được, hi vọng mọi người có thể chăm sóc chu đáo, bỏ ra nhiều tâm sức hơn nữa." Mọi người nghe thấy thế lại cảm ơn một lân nữa. Cộng thêm tiền thưởng của lão gia lần trước, tháng này có thể kiếm được tiên công của một năm rồi!

Mọi người không sợ mệt, còn hi vọng chuyện tốt như thế này xảy ra thường xuyên!

Miêu Nhi tỷ đi chuyển lời, đám trẻ mới nhẹ nhàng bước vào phòng.

Nhìn thấy tinh thần Lý Dung và Lý Lệ rất tốt, hơn nữa còn cao lên nhiều, Liễu Phán Nhi lập tức thấy yên tâm.

"Nghe nói hai người các con vội vã quay về, ta còn có chút lo lắng đó."

"Hiếm có cơ hội ra ngoài một chuyến thì yên tâm đi chơi. Bên cạnh ta còn có nhiều người chăm sóc như vậy, không cần lo lắng cho ta."

Lý Dung ngồi xuống bên cạnh Liễu Phán Nhi nhỏ giọng nói: "Nương, người chỉ biết đối xử tốt với bọn con, không nghĩ cho mình chút nào."

"Lần này là người sinh con, ta đã nghe qua rồi, nữ nhân sinh con được xem như đi một vòng qua quỷ môn quan."

"Việc gấp như thế, làm con gái sao có thể không ở bên cạnh mẫu thân được chứ?" "Nhưng đi nhanh vẫn chậm một bước, may mà mẫu thân và muội muội đều ổn." Lý Lệ gật đầu: "Tam thúc đem quân đi đánh trận, nuôi binh nghìn ngày dùng trong một khắc."

"Bình thường chúng con được dì Liễu chăm sóc và dạy dỗ, không có gì báo đáp."

"Nếu chúng con vẫn không bên cạnh người lúc người yếu đuối nhất, cần người chăm sóc nhất mới là bất hiếu!"

"Trời, sao không nhìn thấy nương của con vậy? Trước kia nương ta không phải nói đợi dì Liễu sinh sẽ đến Kim Lăng sao?" Liễu Phán nhi nghe lý Dung và Lý Lệ nói lời ân cần, giọng nói chân thành, khá vui mừng.

Đứa trẻ này đúng là không mất công nuôi dạy.

"Bây giờ không phải đang vào thời gian thu hoạch vụ thu sao? Chúng ta đều đến kinh thành, trong nhà chỉ còn nương và tỷ con lo mọi việc."

"Quy định thóc lúa của triều đình không thể lơ là chút nào, không nhìn đến thì không yên tâm, là ta để tỷ ấy ở lại thôn Cát Tường đó."

"Đợi hoàn thành xong nhiệm vụ triều đình giao cho sẽ đến Kim Lăng."

Nghe thấy vậy, Lý Dung gật đầu: "Sản lượng lúa của thôn chúng ta rất cao, vận chuyển đến địa phương khác, đó đều là giống lúa tốt nhất."

"Việc triêu đình quy định đúng là không thể lơ là chút nào, không thể phụ lòng hoàng ân."

Lần này ra ngoài, Lý Dung và Lý Lệ không chỉ hiểu biết nhiều hơn, mà còn trở nên thận trọng hơn.

Liễu Phán Nhi cười: "Te lão phu nhân và lão gia đều được sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?”

Lý Dung trả lời: "Ông ngoại và bà ngoại được sắp xếp ở Kim Lăng Hầu phủ. Phụ thân đích thân đến cửa thành đón tiếp, họ còn nói đợi nghỉ ngơi vài ngày sẽ đến thăm người."

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Ở Kim Lăng Hầu phủ cũng tốt, dù sao cũng không xa, nói đến là có thể đến."

"A Dung A Lệ, các con đi đường mệt nhọc, ve sớm nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì sau này từ từ nói."

Lý Dung đồng ý: "Nương, vậy người cũng nghỉ ngơi cho tốt. Chúng con đã lớn, biết chăm sóc bản thân mình rồi."

"Ngược lại, người phải giữ gìn sức khỏe đó! Sau này chúng con sẽ đến thăm người."

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đầu là những đứa trẻ ngoan, đợi ta ở xong cữ sẽ dắt các con đi chơi."

"Vậy chúng con sẽ đợi." Tuy bọn trẻ vẫn muốn ở bên cạnh Liễu Phán Nhi nhưng mẫu thân cần phải nghỉ ngơi.

Lý Nguyên Thanh nhìn thấy thế, tự mình giúp Liễu Phán Nhi nằm xuống ngủ, sau đó đưa bọn trẻ ra ngoài.