Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 553: Rốt Cuộc Cũng Không Nhớ Thương Tức Phụ Của Hắn Nữa




"Trong cuộc đời một người, bất kể xuất thân, chuyện có được người bạn tốt có thể cùng chung chí hướng, hợp ý nhau, thật sự không nhiều."

"Mà ta, Tử Hà, có thể trở thành tỷ muội với tỷ là may mắn của ta."

Liễu Phán Nhi thực sự ngày càng thích Cửu công chúa, nắm lấy tay Cửu công chúa.

"Những lời tương tự cũng xin tặng cho muội. Có một người bạn tốt như muội, đúng là phúc ba đời của ta."

"Nhân tiện, nếu công chúa không phản đối lời cầu thân của Cố gia, vậy ta đây sẽ viết thư cho bệ hạ, hoàng hậu nương nương với thái phi nương nương ở kinh thành."

Cửu công chúa hơi đỏ mặt, mỉm cười ngọt ngào. "Vậy phiên Phán Nhi tỷ tỷ làm mai cho tat"

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Ta nằm một lát, tỉnh dậy rồi viết thư."

"Phán Nhi tỷ tỷ, không cần vội, tỷ vẫn cần nghỉ ngơi cho thật tốt."

Liễu Phán Nhi lắc đầu: "Thật sự không có việc gì, muội đừng lo lắng."

Liễu Phán Nhi để Miêu Nhi tỷ đưa Cửu công chúa đang rất áy náy ra ngoài, tâm tình vui vẻ.

Lý Nguyên Thanh đang làm việc bên ngoài, khi nghe tin Liễu Phán Nhi thấy không khỏe còn gọi cả đại phu, lập tức đặt mọi việc trong tay xuống.

Cố Thiệu thấy thế, hỏi: "Lý chỉ huy sứ, ngài sao vậy?”

Lý Nguyên Thanh khẽ cau mày: "Nương tử ta không khỏe, phải mời đại phu, ta thấy hơi lo lắng, nên về trước."

"Chuyện phải làm còn nhiều, cũng không thể hoàn thành trong thời gian ngắn được, ta cứ về nhà xem một chút đã." Nghe vậy, Cố Thiệu hơi sửng sốt: "Vậy Lý huynh mau về đi!"

Lý Nguyên Thanh vội vàng bước đi, Cố Thiệu cũng theo sát phía sau.

Nhận dây cương từ Lưu Khuê, Lý Nguyên Thanh thấy Cố Thiệu.

"Cố Đại Nhân không làm việc tiếp sao?" Cố Thiệu ra vẻ dửng dưng, tác phong nhanh nhẹn: "Lý huynh cũng đã nói rồi, trong thời gian ngắn cũng không thể làm hết được!"

"Nghe nói thân thể Đức Thụy phu nhân không khỏe, Cố mỗ tương đối lo lắng, nên muốn qua thăm."

Lý Nguyên Thanh dừng bước, hơi nheo mắt lại, nhìn Cố Thiệu với vẻ cảnh giác: "Không cần, thê tử của ta không cần Cố đại nhân lo lắng."

Cố Thiệu cũng cảm thấy cái cớ vừa rồi có hơi không thỏa đáng, sau khi suy nghĩ lại tìm ra một lý do khác.

"Hôm nay tổ mẫu dẫn Thất Lang đến thăm Đức Thụy phu nhân, vừa hay Cố mỗ qua đó, để tiếp đón bà."

Lý Nguyên Thanh đây ẩn ý nhìn Cố Thiệu, đánh giá hắn ta từ trên xuống dưới: "Thật ra Cố đại nhân không phải lo lắng, Cố lão phu nhân có tiểu tử Cố Tấn kia chăm sóc, nên không sao."

Cố Thiệu thấy vẻ so đo tính toán của Lý Nguyên Thanh, thì biết người này nhỏ nhen, có thể vẫn để chuyện hắn ta từng có hảo cảm với Liễu Phán Nhi trong bụng.

Từng có lần, Hắn ta muốn cưới Liễu Phán Nhi.

Tất nhiên, đó phải là khi Liễu Phán Nhi thủ tiết ở góa.

Nhưng Lý Nguyên Thanh đã sống sót trở về, lại còn bừng bừng sức sống, thăng quan tiến chức.

DTV

Cố Thiệu càng thấy mình không có cơ hội.

Chán nản một thời gian, thì nghe theo lời đề nghị của tổ mẫu, quyết định bàn chuyện hôn nhân. Dù sao thì dòng chính của Cố gia, chỉ có hắn ta.

Nhưng không ngờ là cuộc hôn nhân lại vấp phải trắc trở, hắn ta không những không tức giận mà còn rất vui vẻ.

Bởi vì không cần phải ép mình ở bên một nữ nhân chưa từng gặp cũng không có hứng thú.

Vào lúc ấy, Cửu công chúa mạnh mẽ xuất hiện trước mắt hắn ta.

Nàng ấy đích thân dẫn người đi tìm đôi nam nữ đã bỏ trốn kia, trút giận thay cho hắn ta.

Sự thật thì nếu Cửu công chúa xin bệ hạ tứ hôn, Cố Thiệu biết mình không thể từ chối được, nhưng Cửu công chúa rõ ràng có thể làm được, nhưng lại không làm. Từ đó trở đi, trong tâm trí hắn ta có thêm một bóng hồng xinh đẹp.

Hiện tại đã ăn nhiều đồ từ Cửu công chúa như vậy, Cố Thiệu để cho tổ mẫu đi tặng lễ vật, với thể hiện ý đồng ý cầu hôn.

Vì vậy, Cố Thiệu cũng hiểu được nên bỏ qua tất cả những chuyện trước kia, không thể để Lý Nguyên Thanh cứ hoài nghi mãi được.

"Thật ra ta muốn gặp Cửu công chúa. Ngày nào cũng ăn món ngon do Cửu công chúa gửi đến, tổ mẫu còn nói ta béo

lên."

Lý Nguyên Thanh nhướng mày, nửa cười hỏi: "Cố đại nhân, ngươi đã nghĩ tới chưa? Đó chính là Cửu công chúa đấy!"

Cố Thiệu cũng thản nhiên cười nói: "Cố mỗ đã suy nghĩ kỹ rồi, đa tạ Lý chỉ huy sứ đã nhắc nhở."

Lý Nguyên Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Cố Thiệu không nhớ thương tức phụ của hắn, thì hắn ta có thương nhớ ai Lý Nguyên Thanh cũng không quan tâm.

Dù sao thì Cố Thiệu có dáng vẻ ưa nhìn, học vấn uyên bác, tài trí hơn người, cũng chưa đủ để miêu tả Cố Thiệu.

Thậm chí bây giờ, mỗi lần có khóa thị, đều sẽ bị người ta nhắc lại, lúc mà Cố đại nhân cưỡi ngựa diễu hành khắp phố ấy, phải gọi là ai nấy cũng đổ xô ra xem.

"Vậy Cố đại nhân, chúng ta đi thôi. Đừng để lão phu nhân phải sốt ruột đợi chờ." Cố Thiệu cũng gật đầu: "Làm phiền rồi!" Thế là Lý Nguyên Thanh với Cố Thiệu cùng nhau rời đi, đến phủ của Lý chỉ huy Sứ.

Lại thêm, Lý chỉ huy sứ phủ còn mời đại phu.

Vì thế mà một số người nhạy bén về tin tức đã phái người đến tặng quà, thăm hỏi.

Dù không gặp được ai nhưng vẫn tặng lễ vật bày tỏ tấm lòng của mình.

Sự thật là bởi vì trước đây thủ đoạn của Lý Nguyên Thanh và Cố Thiếu quá tàn nhẫn, tóm được toàn bộ các chứng cứ phạm tội của một phần ba quan lại ở thành Kim Lăng rất xác thực, bị đưa nhốt trong xà lim chờ xử phạt.

Những quan viên còn lại tuy không liên quan đến việc buôn lậu hàng hóa, vũ khí bị cấm vận nhưng ở các phương diện khác, chưa chắc đã trong sạch.

Vì vậy, những người này lo lắng Lý Nguyên Thanh và Cố Thiệu sẽ tóm được bọn họ nên rất chịu khó làm việc, mà còn rất thức thời.

Sau khi nhìn hai người rời đi, mọi người nhìn về phía Trương tuyên úy sứ: "Trương đại nhân, bây giờ ngươi là người được tín nhiệm trong mắt Lý chỉ huy sứ, có biết trong nhà Lý chỉ huy sứ có chuyện gì xảy ra không?”

Trương tuyên úy sứ nghe vậy, đoán được Đức Thụy phu nhân ở nhà đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng hắn ta không thể nói linh tinh được!

"Xin lỗi chư vị, Trương mỗ cũng không biết. Bây giờ vẫn còn nhiều việc phải làm, chúng ta nên tranh thủ thời gian nhanh lên."

"Lỡ như ngày mai chỉ huy sứ đại nhân với tổng đốc đại nhân tới, thấy tiến độ của chúng ta chậm chạp, hai vị đại nhân thực dụng chắc chắn sẽ không thích."

Đám người nghe những gì Trương đại nhân nói, cũng đành phải bỏ cuộc.

Nhân lúc người khác không để ý, Trương tuyên úy sứ âm thầm gọi người hầu nhà mình tới, để hắn ta quay về báo cho phu nhân, tìm hiểu xem chuyện xảy ra trong nhà Lý chỉ huy sứ.

Ai mà ngờ rằng, Lý Nguyên Thanh vốn cùng cấp với hắn ta lại thay đổi cái một, thành chỉ huy sứ của đạo Giang Nam, thống lĩnh quân chính của Giang Nam. Không chỉ vậy, trong vòng nửa năm đã có lập công lớn như vậy.

Nếu không có gì ngạc nhiên thì sau khi nhiệm kỳ ba năm của Lý Nguyên Thanh kết thúc, chắc chắn sẽ được thăng chức. Dựa vào mối quan hệ không tồi trước đây, nếu giữ được mối quan hệ này, hắn ta có thể cùng theo bước lên mây.

Bây giờ hắn ta thấy may mắn vì năm ngoái hắn với phu nhân đã đối xử nồng nhiệt với Đức Thụy phu nhân, có một mối quan he tot dep.

Vì Đức Thụy phu nhân sống an dật, thêm chuyện đang mang thai nên hiếm khi xuất hiện trong thành Kim Lăng.

Sau khi đến kinh thành, thì chỉ gặp Trương phu nhân.

Còn người khác thì nhất quyết không gặp.

Sau này thì, thành Kim Lăng rung chuyển, người người thần hồn nát thần tính, luôn thấy bất an.

Giờ đây khi mọi chuyện đã dân lắng xuống, chuyện xã giao giữa các phu nhân, lại tiếp tục.

Khi nam nhân cùng bàn chuyện chính sự, mấy chuyện tư với các mối quan hệ cá nhân, thì lại phải từ từ tích lũy dựa vào sự qua lại giữa các phu nhân, vào việc giao lưu của mấy đứa con.

Các viên quan có thể cưới một thê tử không mấy xinh đẹp, nhưng nhất định phải là nữ nhi nhà danh giá.

Dù không phải là nữ nhi từ một danh gia vọng tộc, cũng phải biết chữ, cư xử một cách trang nhã rộng lượng.

Tất cả là vì giúp cho sự giao lưu giữa các phu nhân.

Ở chỗ mà nam nhân không thích hợp ra mặt, sẽ dựa hết vào chính thê nhà mình.