Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 519




Kim Lăng hầu cảm thấy trong lòng được an ủi: "Tốt! Đến lúc đó Mặc Bảo Các của nhà chúng ta sẽ càng ngày càng có nhiều

sách.

"Buổi sáng chúng ta sẽ ở đây đọc sách một lúc, giữa trưa ta dẫn con đến tửu lâu Vân Hoa lâu nổi tiếng ở Kim Lăng, ăn vài món mà con chưa từng ăn qua."

Lý Dung đồng ý, cười hỏi: "Phụ thân, có phải Vân Hoa lâu kia cũng là sản nghiệp của nhà chúng ta không?"

Kim Lăng hầu cười lân nữa, khép chiếc quạt xếp ở trong tay lại.

"A Dung thật thông minh, đó đúng là sản nghiệp của nhà chúng ta, là sản nghiệp ta nhận được từ tổ phụ của con."

"Lầu Thái Hoa lầu không chỉ có những món ăn nổi tiếng kinh điển của Kim Lăng mà còn có những món ăn ta khôi phục lại từ sách cổ."

"Không chỉ vừa đẹp vừa ngon, lại còn có ngụ ý tốt, rất được hoan nghênh ở thành Kim Lăng."

"Nhưng mà người có thể ăn cơm ở đây đều là người có tiên, một bàn đồ ăn cũng phải tốn trăm lạng bạc ròng, không phải quá nhiều."

Nghe nói như thế, Lý Dung trợn mắt hốc mồm.

"Ăn một bữa cơm mà phải mất trăm lạng bạc ròng, thật sự là rất nhiều!"

Kim Lăng hầu cười cười, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Lý Dung.

"Đi theo phụ thân, ta sẽ dẫn con đi xem sự xa hoa, vung tiền như rác ở thành Kim Lăng."

Lý Dung nghe nói như thế thì mắt hiện lên tia máu, có chút cảnh giác.

"Phụ thân, mặc dù có nhiều tiên cũng tốt, nhưng cũng không thể quá nhiều."

"Tiêu tiền như nước, vung tiền như rác, tất nhiên là rất sảng khoái. Nhưng còn có một câu nói, từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu sang nghèo thì khó.”

"Người cũng không thể bảo đảm là Kim Lăng Hầu phủ Tạ gia của chúng ta mãi có tiền được. Cần phải giáo dục con cháu hậu bối trong nhà, nên sử dụng tiền tài hợp lý."

"Có năng lực kiếm tiền, thì cũng phải có năng lực tiết kiệm đê phòng sau này khổ cực. Nếu không thì sau khi không có tiền thì sẽ không bằng tên ăn mày đâu!"

"Dù sao thì tên ăn mày còn biết đưa tay tìm cách xin cơm, nhưng có le là những con cháu chưa từng sống khổ cực kia chỉ có thể c.h.ế.t đói."

Kim Lăng hầu nghe nói như thế thì hơi sững sờ, đặc biệt thương Lý Dung.

DTV

Nhất định là do hồi nhỏ sống quá khổ cực, cho nên lúc nào cũng nhớ đến chuyện phải tiết kiệm.

Nhưng mà lời nữ nhi nói cũng rất đúng, có thể trải qua ngày tốt lành thì cũng có thetrai qua thoi gian kh6 cuc, nhu vay thi mới có thể tiếp tục tiến lên phía trước, co được dãn được.

Nếu A Dung là nhi tử thì thật tốt!

Như vậy thì sau này ông ta cũng không lo lắng về đời sau của Kim Lăng Hầu phủ!

"A Dung, con nói rất đúng. Phải học được cách kiếm tiền, đồng thời cũng phải học được cách dùng tiền tiết kiệm, trải qua các loại cuộc sống."

Cha con hai người đọc sách hơn một tiếng ở Mặc Bảo Các, nơi này có rất nhiêu sách.

Lý Dung chọn lấy mấy quyển, chuẩn bị đưa cho đệ đệ muội muội.

Giữa trưa, Lý Dung đi theo phụ thân Kim Lăng hầu đến Vân Hoa lâu.

Vân Hoa lâu được sửa sang nhìn như tiên cảnh, khắp nơi đều là tường vân, đồ dùng bên trong cũng như thế.

Lúc từng món ăn được bưng lên, Lý Dung cũng bị hoa mắt. "Phụ thân, đây là đồ ăn sao? Rõ ràng đây là tranh mài”

Tùng Hạc duyên niên, bảng vàng đề tên, quỳnh lâu ngọc vũ...

Kim Lăng hầu có chút đắc ý: "Đừng chỉ nhìn, nếm thử đi, hương vị rất ngon!"

Lý Dung cầm đũa, không biết nên gắp món nào?

Giống như chỉ cần ăn phần nào đó thì sẽ làm hỏng món ăn.

Kim Lăng hầu thấy thế thì gắp thức ăn cho nữ nhi.

"Cho dù có đẹp hơn nữa thì cũng chỉ là đồ để ăn. Nếu chỉ dùng mắt nhìn thì cũng không thể no bụng."

Lý Dung suy nghĩ một chút, cảm thấy rất đúng, ăn vài miếng.

"Phụ thân, ăn ngon thật. Món này được làm bằng sữa sao?"

Kim Lăng hâu gật đầu: "Đúng vậy, nguyên liệu cũng rất xịn, yên tâm. Trên cơ bản, đều là ta và đầu bếp nghiên cứu những món ăn ở đây, vừa đẹp vừa ngon."

Lý Dung vừa ăn, vừa kính nể nhìn về phía

phụ thân Kim Lăng hầu.

"Phụ thân, thật ra chỉ là người không đọc được sách, nhưng ở những phương diện khác thì người cũng là thiên tài."

Nghe thấy nữ nhi khen ngợi thì Kim Lăng hầu ngượng ngùng cười cười: "Con không cảm thấy ta giống người bất tài sao?"

Lý Dung lắc đầu: "Không đâu, nương ta nói, làm việc phải có chuyên môn."

"Tinh lực của con người có hạn, nếu dùng vào phương diện này thì sẽ bị hạn chế ở phương diện khác."

"Thiên phú của mỗi người không giống nhau, phụ thân thiên phú rất cao, nhất là trong việc kinh doanh và đồ ăn."

"Bất tài chỉ dành cho những người ăn chơi, không thể tích lũy gia nghiệp, mặc dù người biết chơi, nhưng cũng tích lũy được nhiều sản nghiệp, đây chính là chỗ lợi hại của người."

Kim Lăng hầu nghe thấy nữ nhi khen như thế thì ông ta cảm thấy rất tự hào.

"A Dung hiểu ta."

Mặc dù không có nhi tử, nhưng có một nữ nhi hiểu mình như vậy thì ông ta có thể dẫn nữ nhi cùng đi du sơn ngoạn thủy, ăn ngon, dễ uống, chơi vui.

Lý Dung cũng cười: "Chờ đến khi cha ta rảnh, phụ thân, ta có thể mời cha ta đến đây nếm thử không?"

"Bây giờ nương của ta có thai, nàng không thể tới. Đợi đến khi nương sinh xong thì ta cũng muốn dẫn nương đến đây.

Kim Lăng hầu nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của nữ nhị, làm sao có thể từ chối được?

"Được, đều tới, ta sẽ mời khách. Nhà chúng ta mở tửu lâu, có thể ăn thoải mái." Lý Dung nở nụ cười, một buổi sáng, hai cha con đọc sách, sau đó lại ăn chung một bữa giống như như mỹ thực tiên canh, quan he hoa thuan.

Thấy Lý Dung vẫn còn hứng thú, Kim Lăng hầu cười cười: "Buổi chiều, ta sẽ dẫn con đi xem đua ngựa ở ngoại thành!" "Đua ngựa?” Lý Dung đột nhiên trừng to mắt: "Vậy nhất định sẽ rất thú vị."

"Đúng là rất thú vị, có người còn âm thâm đặt cược, nhưng con không thể đánh bạc." Kim Lăng hầu cảm thấy đưa nữ nhi đi chơi thì có thể mở mang hiểu biết, nhưng phải nói trước với nữ nhi.

Lý Dung gật đầu: liên tục "Ta không có hứng thú với chuyện đánh cược, ta cũng không dám dính vào. Cha mẹ ta đều rất ghét đánh bạc, nó làm hao mòn ý chí của con người.

"Lúc trước trong thôn chúng ta có người bị dụ dỗ đi đánh bạc, bị cha mẹ ta bắt được, tất cả mọi người đều bị đưa đến mỏ đá hoặc đi đốn gỗ, làm việc ba đến bốn năm."

Kim Lăng hầu sững sờ: "Cũng đưa cả người cùng thôn, cùng tộc đi sao?” Lý Dung gật đầu: "Đương nhiên, đối xử như nhau. Ngay cả đứa con duy nhất của Lý Thất gia gia cũng bị đưa vào mỏ đá." Kim Lăng hầu cảm thấy kính nể, đồng thời cũng nhớ kỹ ở trong lòng, không thể nói đến chuyện có liên quan đến đánh bạc ở trước mặt Lý Nguyên Thanh và Đức Thụy phu nhân.

"Vậy tại sao có người phải đi 3 năm, có người phải đi 4 năm?"

Lý Dung cười cười: "3 năm chỉ là trừng phạt vì đã đánh bạc, nếu có đi vay nặng lãi thì phải làm thêm một năm."

Kim Lăng hầu giơ ngón tay cái lên, mắt lộ vẻ hâm mộ: "Lý tướng quân và Đức Thụy phu nhân trị nhà rất nghiêm!"

Lý Dung thở dài một tiếng: "Thật cha mẹ ta cũng chỉ có ý tốt, người trong thôn trông ớt cùng nương của ta đã kiếm được rất nhiều tiền."

"Người nghèo chợt giàu, thật ra cũng không phải chuyện tốt. Có người cẩn thận, có thể giữ được tiền tài." "Có người lang lâng, tự cho là đúng. Bọn họ đắc ý quên hình, sau khi có ít tiền thì cái gì cũng dám làm."

"Nếu như cha mẹ ta không sử dụng các biện pháp nghiêm khắc thì sau này những người này sẽ thảm hại hơn, hơn nữa còn sẽ liên lụy đến người nhà."

Kim Lăng hầu gật đầu một cái, rất tán thành, thảo nào cha mẹ vợ cũng đồng ý để Lý Nguyên Thanh và Đức Thụy phu nhân dạy bảo A Dung.

"Lý tướng quân làm rất đúng, đúng là không thể dung túng. Có bọn họ dạy bảo con thì ta cũng yên tâm.”