Tạ nhị tiểu thư gật đầu: "Vâng, ta nhớ rồi. Không nên mong đợi quá nhiều ở bên kia, phụ thân cũng không tệ. Bây giờ hạ nhân
cũng không dám bắt nạt chúng ta."
"Đúng rồi, nương của ta tái giá ở kinh thành. Có lẽ là sau này khi đến kinh thành, có thể là tỷ sẽ gặp nàng, tỷ nên cẩn thận chút."
"Mặc dù nàng là nương của ta, nhưng cũng không thể không thừa nhận là lòng dạ của nàng hẹp hòi, có thù tất báo, hơn nữa còn ác độc."
Nếu như không ác độc thì làm sao lại sai khiến người khác bắt cóc tỷ tỷ chứ?
Lý Dung có chút kinh ngạc, gật đầu cảm ơn: "Cám ơn ngươi nhắc nhở ta, hy vọng tất cả những chuyện này không ảnh hưởng đến ngươi."
Tạ nhị tiểu thư cười khổ: "Tất cả mọi người đều có thể oán nàng, hận nàng, mắng nàng, nhưng ta và muội muội không thể."
"Nàng là nương của ta, nàng làm như vậy vì chính nàng, cũng là vì ta và muội muội." "Bây giờ ta chỉ muốn nhanh chóng lớn lên, có thể trở thành chỗ nàng dựa vào, có thể khiến nàng quay đầu là bờ."
Lý Dung rất muốn nói cho nữ hài tử trước mắt, chuyện này thật sự rất khó.
“Hy vọng ngươi được toại nguyện.
"Cảm ơn."
Sau khi nói chuyện xong, Tạ nhị tiểu thư và Tạ Tam tiểu thư rời đi.
DTV
Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, Lý Dung lâm vào trầm tư, thật lâu sau vẫn không nói chuyện.
Cuối cùng, cô bé tìm được đáp án trong trí nhớ.
Nương đã từng nói, con người làm việc phải có điểm mấu chốt, không thể thấy ít chỗ tốt mà không làm, không thể thấy có chút ac mà dừng lại.
Nếu như trước đây Vương thị có thể nhớ kỹ, thậm chí làm được, thì làm sao lại rơi vào kết cục không thể chịu được như vậy?
Bên kia, sau khi Kim Lăng hầu nghĩ thông suốt thì ngày hôm sau liên để nha hoàn tới thông báo cho Lý Dung.
"Đại tiểu thư, Hầu gia cho mời." ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Lý Dung vừa ăn xong cơm, có chút sững sờ, coi như là tản bộ, đi tới viện của Kim Lăng hầu.
"Phụ thân, người muốn bảo ta chuyện gì?
Kim Lăng hầu nở nụ cười chân thành, sờ lên phần râu cá trê mới được cắt ở bên miệng.
A Dung, hôm qua cũng là phụ thân không đúng, lúc nào cũng dùng tiêu chuẩn nữ tử thế gia để yêu cầu con."
"Ta đã nghĩ thông suốt rồi, con là đứa trẻ có chừng mực, sau này con làm gì cũng được."
"Hả?" Lý Dung sững sờ, cảm thấy hôm nay Kim Lăng hầu rất kỳ quái: "Phụ thân, người bị sao vậy? Có phải là bị con chọc tức đến mức váng đầu rồi không?" Kim Lăng hầu không còn gì để nói, ngượng ngùng cười cười: "Không có, A Dung ngoan lắm!"
Lý Dung càng thêm mất tự nhiên, cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía Kim Lăng hầu.
"Phụ thân, ngài có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng, đừng vòng vo như vậy, rất mệt mỏi, ta ngu dốt, không thể đoán trúng ý của người."
Kim Lăng hầu bó tay rồi, muốn làm một người cha hiền từ khó khăn như vậy sao? "A Dung à, thật ra sau khi ta nghe xong lời của Lý tướng quân nói thì cảm thấy nữ tử sống tùy ý một chút cũng tốt."
"Vui vẻ thì cười lớn tiếng. Nếu không vui thì cứ trừng phạt kẻ bắt nạt mình, kẻ làm mình không vui."
"Có chỗ dựa là những trưởng bối như chúng ta, đúng là con không cần phải sống quá gò bó."
Lý Dung sững sờ, chợt nở nụ cười: "Phụ thân, yên tâm, ta cũng không phải người chỉ ham chơi, ta cũng sẽ suy nghĩ xem nên mở rộng lực lượng của mình như thế nào."
"Nhưng mà, phụ thân cũng nói rất đúng, ta sẽ không kiềm chế bản tính của mình." Kim Lăng hầu thấy nữ nhi hiểu thì cười cười: "Vậy được, hôm nay phụ thân dẫn con dạo chơi ở Kim Lăng."
"Hả?" Lý Dung sững sờ: "Dao chơi ở Kim Lăng? Người dẫn con đi sao?"
Kim Lăng hầu gật đầu: "Đương nhiên, mặc dù mấy năm nay người phụ thân là ta không có thành tích trên con đường làm quan, nhưng lại sống phóng túng, ta hiểu rõ mọi thứ."
"Người ta sống phóng túng bại gia, còn ta thì lợi dụng những chuyện này để kiếm tiền, càng chơi càng có tiên. Di một chút, hôm nay phụ thân sẽ dẫn con đi xem ta chơi như thế nào."
Lý Dung không dám tin, không nghĩ tới một đêm trôi qua, thái độ của phụ thân
lại chuyển biến lớn như vậy.
Nhưng mà, chuyện này cũng không quan trọng.
Đúng là Lý Dung muốn nhìn bốn phía quanh Kim Lăng hầu để hiểu rõ Kim Lăng hầu.
Cô bé cực kỳ hiếu kỳ, tại sao Kim Lăng hau không có chức quan, chỉ có tước vị, lại còn đắc tội Tề gia, vậy thì làm sao có thể kiếm được tiền?
Vốn còn cho rằng Kim Lăng hầu làm buôn bán trái phép, nhưng sau khi xem, Lý Dung cảm thấy mình đã sai.
Chỗ đầu tiên là một nhà sách vô cùng lớn ở Kim Lăng, không chỉ bán bút mực giấy nghiên, hơn nữa còn cung cấp sách trống. Kẻ có tiền có thể mua tất cả các loại sách có mặt trên thị trường ở đây, còn có bút mực giấy nghiên.
Không có tiên thì cũng không cần vội.
Có thể tiêu một ngày hai mươi văn tiền để mua giấy bên trong, rồi tự mình chép sách, cửa hàng sách đóng sách miễn phí. Như thế, một quyển sách vốn có giá hơn trăm văn, hoặc hơn ngàn văn tiền.
Bây giờ chỉ cân chép sách hai ba ngày, chưa tiêu hết một trăm văn tiền thì đã nhận được một cuốn sách chép tay độc nhất.
Thông qua đủ loại đủ kiểu hoa văn, hấp dẫn rất nhiều học sinh trong thành Kim Lăng.
Cửa hàng sách kiếm được tiền, đám học sinh lấy được lợi ích thực tế, bởi vậy có danh tiếng rất tốt ở thành Kim Lăng.
Lý Dung trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cửa hàng sách cao tới năm tầng ở trước mặt, bên trong có người đến người đi. "Mặc Bảo Các này thuộc về chúng ta sao?"
Kim Lăng hầu gật đầu một cái, có chút đắc ý: "Đúng vậy! Đây là sản nghiệp ta mua sau khi thi đậu tú tài."
"Lúc đó ta phát hiện ra có rất nhiều người giấu sách cổ đi, không muốn chia sẻ với người khác."
“Nhưng mà học sinh thông thường làm gì có cơ hội đi đến thư viện của thế gia đọc sách chứ?"
"Thế là ta đã vơ vét sách ở các nơi, hơn nữa sai người chép hết năm trăm tàng thư của Kim Lăng Hầu phủ một lần, đặt ở bên trong cửa hàng sách."
"Mấy loại sách này được viết ra để cho mọi người đọc. Nếu giấu ở bên trong thư viện tích tro thì có gì hữu dụng?”
"Mẹ con thích thi từ ca phú, cũng phái người đến Lan Lăng Hầu phủ chép sách. Bởi vậy trong thư viện có nhiều sách hay hơn!"
Lý Dung vô cùng kính nể nhìn về phía Kim Lăng hầu, không tiếc lời khen ngợi. "Phụ thân, người làm rất đúng, sách vở là để đọc. Nếu giấu đi không cho người khác nhìn, vậy còn gọi sách sao?”
"Ta thấy rất nhiều học sinh tới đây chép sách, người vừa kiếm được tiền mà còn truyên được tri thức."
Kim Lăng hầu cười cười, có chút đắc ý. Từ sau khi nhận nữ nhi về, cho tới bây giờ, cô bé chưa từng dùng ánh mắt này nhìn ông ta.
"Ở nơi khác thì ta không biết, nhưng ở Kim Lăng phủ, chỉ cần là học sinh thì sẽ không có người không đến Mặc Bảo Các."
"Lúc trước con hỏi ta, rõ ràng là ta không có chức quan, chỉ có tước vị, Tê gia còn đối phó ta, tại sao ta có thể kiếm tiền được?"
"Thật ra gốc rễ cũng ở nơi đây, kết bạn tốt nhờ sự tử tế và hào phóng. Đám học sinh được ta cho mượn sách, sau đó thi đậu công danh, tự nhiên họ sẽ cảm kích ta." "Nhiều năm như vậy, có rất nhiều học sinh đi ra từ Kim Lăng phủ, cứ 10 người thì sẽ có 1 người nhớ để Mặc Bảo Các, ta cũng được bọn họ trợ giúp đủ nhiều."
Lý Dung nghe nói như thế thì hiểu ra: "Thì ra là thế, phụ thân cao minh! Nhưng mà ở đây đều là nam tử, có phải ta vào đây sẽ có chút không tốt không?"
Kim Lăng hầu cười cười: "Người khác không thể, nhưng con là nữ nhi của ta, có thể trực tiếp dẫn con đến lầu năm, chúng ta có thể ở đó đọc sách."
Lý Dung vô cùng tò mò, liên tục gật đầu. "Cảm ơn phụ thân, dẫn con đi mở mang hiểu biết. Chờ đến lúc con phát hiện sách tốt ở bên ngoài thì con cũng sẽ chép lại, sau đó đặt ở trong Mặc Bảo Các của nhà chúng ta."