Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 517: Dùng Trăm Phương Ngàn Kế Để Sủng Nữ Nhi




"Nhìn trượng phu của mình liếc mắt đưa tình, điên loan đảo phượng với những người khác thì có mấy người có thể thản

nhiên đối mặt được?"

Kim Lăng hầu nghe nói như thế thì lộ vẻ tức giận.

"Nghe ý tứ của ngươi, nương tử của ta bị ta làm tức c.h.ế.t có phải không?”

"Thế gia đại tộc, có ai mà không tam thê tứ thiếp? Nương tử của ta xuất thân từ Lan Lăng Hầu phủ, nàng sẽ không hiền thục như thế."

Lý Nguyên Thanh cười nhạo: "A Dung, nói cho phụ thân ruột của con biết, nếu như con là mẹ mình thì con sẽ làm như thế nào!"

Lý Dung ngồi xuống, nét mặt tràn đầy hưng phấn, kích động.

"Đúng vậy, phụ thân! Nếu như ta là mẹ của ta, nếu như trượng phu có thị thiếp hoặc tầm hoa vấn liễu ở bên ngoài thì ta liền biết nam nhân này không phải trượng phu của mình."

"Sau đó, con có hai biện pháp, hoặc là trực tiếp độc c.h.ế.t đối phương, sau đó mang số lượng lớn của hồi môn đi tái giá."

"Hoặc là nhanh chóng sinh mấy đứa bé, rồi nuôi đứa nhỏ lớn. Đứa bé đó sẽ một mình đảm đương một phía, rồi g.i.ế.c c.h.ế.t tên nam nhân vong ơn bội nghĩa.

Kim Lăng hầu nghe thấy mấy lời này của con gái thì cũng sợ đến phát khóc.

Ông ta có nên cảm ơn vợ cũ vì đã không g.i.ế.c mình không?

"Lý hiền đệ, thật sự không thể dạy dỗ khuê nữ như vậy được! Ngươi xem một chút, vừa mở miệng là g.i.ế.c người, đáng sợ đến mức nào chứ!"

Lý Nguyên Thanh không để bụng, lộ vẻ tán thưởng nhìn nữ nhi Lý Dung.

"Ta tình nguyện để nữ nhi của ta được sống thật tốt, người c.h.ế.t chính là người khác."

"Không muốn nữ nhi của ta vì một nam nhân mà muốn đi tìm c.h.ế.t cả ngày, buồn bực sâu não mà chất."

"Chuyện dạy dỗ khuê nữ, không cần ngươi nhúng tay, có ta và thê tử của ta rồi!"

Kim Lăng hầu cũng chỉ sợ chuyện này, nếu cứ dạy dỗ nữ nhi như thế này thì không phải sau này sẽ trở thành một con hổ sao?

Lý Dung cũng cười cười: "Đúng vậy, phụ thân. Dù sao thì người có nhiều khuê nữ như vậy, tương lai vẫn sẽ còn."

"Người muốn dạy dỗ bộ dáng gì thì cũng tùy người, nhưng người không thể áp đặt suy nghĩ của mình lên ta."

"Bởi vì cho dù người có quản thì ta cũng không nghe. Ta sẽ không trở thành loại người m.ó.c t.i.m móc phổi vì nam nhân, cuối cùng còn phải thay trượng phu nuôi thê thiếp, nuôi con thứ." "Nếu như thế thì ta tình nguyện sống một mình! Ít nhất cũng sẽ thanh tịnh, vui vẻ." Kim Lăng hầu cũng sắp khóc.

Từ nhỏ nữ nhi không ở bên cạnh ông ta lớn lên, ông ta cũng không nuôi nữ nhi mấy ngày.

Bây giờ có cha mẹ nuôi cường thế dạy bảo, căn bản là nữ nhi không nghe lời ông 1a.

Kim Lăng hầu cảm thấy cần phải viết thư cho nhạc phụ nhạc mẫu, ông ta không quản được thì có thể để nhạc phụ nhạc mẫu quản.

Ăn uống no đủ, Lý Nguyên Thanh dẫn Lý Dung trở về.

Trên đường, Lý Nguyên Thanh quay đầu nhìn về phía Lý Dung: "“A Dung, chúng ta đua ngựa!"

Tiếng cười của Lý Dung thanh thúy, giống như chuông gió: "Phụ thân, vậy nếu ta thắng thì có phần thưởng gì không?”

Lý Nguyên Thanh cười cười: "Có thưởng, chỗ của ta có một con ngựa tốt, nếu con thắng thì ta sẽ cho con."

"Cứ quyết định như vậy đi." Lý Dung đáp lời: "Bây giờ bắt đầu, phụ thân, người nhanh lên."

Lý Nguyên Thanh đuổi ở phía sau, cũng không vượt qua.

Mặc dù Lý Dung biết cưỡi ngựa, nhưng Lý Nguyên Thanh cũng không muốn thật sự so sánh với nữ nhi.

Kim Lăng hầu ở phía sau không nói gì mà nhìn Lý Nguyên Thanh và Lý Dung chạy mất, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Vào thời khắc này, ông ta ghen ghét Lý Nguyên Thanh.

Tạ quản gia thấy Hầu gia bất động tại chỗ thì mơ hồ đoán được trong lòng Hầu gia đang thấy khó chịu.

Nữ nhi ruột và Hầu gia không thân, nhưng lại rất thân với cha nuôi, Hầu gia muốn bù đắp thì cũng không biết nên bù đắp như thế nào.

Tạ quản gia nhỏ giọng thuyết phục: "Hầu gia, ngài đừng nản chí, đại tiểu thư của chúng ta đại nạn không chết, nhất định sau này sẽ có phúc.”

"Thật ra A Dung tiểu thư có phụ thân quyền quý như ngài, còn có cha nuôi nắm quyền lớn, và dưỡng mẫu có thanh danh cực tốt, sau này cũng không cần phải lo

lắng."

"Hơn nữa, còn có Lan Lăng Hầu phủ bên kia. Nếu như có gì không ổn thì lão phu nhân ở bên kia nhất định sẽ dạy dỗ."

"Còn ngài thì cứ dẫn đại tiểu thư sống phóng túng ở thành Kim Lăng. Dùng sức sủng ái khuê nữ, nhất định đại tiểu thư sẽ thích Hầu gia!"

Nghe nói như thế, Kim Lăng hầu như được thông kinh mạch, hiểu ra.

"Đúng vậy, tại sao ta cứ phải dạy dỗ nữ nhi của mình? Dù sao cũng có nhiều trưởng bối như vậy, sẽ luôn có người dạy dỗ A Dung."

A Dung đi cúng mộ nương của mình hàng năm, cũng đúng lúc ta sẽ dẫn A Dung đi chơi trong khoảng thời gian này. Như vậy thì chẳng phải A Dung sẽ thích ta sao?"

Tạ quản gia gật đầu một cái: "Đúng vậy, Hầu gia nói đúng."

Sau khi Kim Lăng hầu hiểu rõ thì cảm thấy nhẹ nhõm, trở mình lên ngựa, quay về thành.

Thị vệ của học đường Kim Lăng nhìn thấy Kim Lăng hầu và Lý tướng quân đã rời đi thì mới hoàn toàn yên tâm.

Trở lại thành Kim Lăng, Lý Nguyên Thanh hỏi: "A Dung, con về phủ chỉ huy sứ với ta hay về Kim Lăng Hầu phủ?"

"Phụ thân, ta trở về Kim Lăng Hầu phủ." Lý Dung trả lời, lo lắng phụ thân lo lắng, liền vội vàng giải thích: "Nha hoàn và đồ thường dùng của ta đều ở bên kia."

Lý Nguyên Thanh cười cười: "Tùy con, dù sao thì nương của con cũng không đến, trong nhà cũng chỉ có đàn ông. Con ở lại chỗ ta cũng không phù hợp." Lý Dung gật đầu: "Phu thân, người bảo trọng. Mẹ ta không ở bên người, đừng để những nha hoàn kia đến gần."

Lý Nguyên Thanh dở khóc dở cười: "A Dung yên tâm, trong lòng ta biết rõ, cũng không làm chuyện xang bậy.""

"Vậy là tốt rồi." Lý Dung kiêu ngạo cười cười: "Nếu người không nghe lời thì ta sẽ nói cho nương biết."

Lý Nguyên Thanh đưa Lý Dung ve Kim Lăng Hầu phủ, nhanh chóng chạy trối chất.

Bị nữ nhi hỏi như vậy, hắn cũng cảm thấy ngượng ngùng!

Sau khi Lý Dung trở về thì rửa mặt thay quần áo.

Vừa ngồi xuống nghỉ ngơi thì đã nghe nha hoàn hồi báo: "Đại tiểu thư, nhị tiểu thư tới.

Lý Dung kinh ngạc: “Sao nàng lại tới đây?" "Vậy ngài gặp không?” Nha hoàn hỏi.

Lý Dung nghĩ nghĩ gật đầu: "Để cho nàng đi vào di hỏi nàng xem có chuyện gì." "Vâng, đại tiểu thư."

Chỉ chốc lát sau, nha hoàn liền đưa Tạ nhị tiểu thư và Tạ Tam tiểu thư đến đây. "Thỉnh an Dung tỷ tỷ." Tạ nhị tiểu thư cười Cười.

"Thỉnh an Dung tỷ tỷ." Tạ Tam tiểu thư có giọng trẻ con.

Lý Dung cười cười, hỏi: "Lúc này các ngươi đến đây là có chuyện gì sao?"

"Đại tỷ tỷ, hôm nay ta nghe nói tỷ đi trút giận cho đường tỷ?" Tạ nhị tiểu thư hỏi, đôi mắt tìm kiếm.

Lý Dung kinh ngạc: "Trút giận, ta đi đánh tên bội bạc Cố Tấn."

"Có đại tỷ tỷ che chở, thật tốt." Tạ nhị tiểu thư hâm mộ: "Nếu như nương của ta không làm những chuyện kia thì thật tốt, như vậy thì chúng ta có thể lớn lên cùng nhau, là tỷ muội tốt."

Lý Dung cười cười: "Trên đời không có nếu như! Ngươi có thể biết nương của mình làm sai thì chứng minh ngươi vẫn còn chưa đi sai đường."

"Muội rất giỏi, nuôi muội muội tốt, cũng là tỷ tỷ tốt.

Tạ Tam tiểu thư cười hì hì: "Tỷ tỷ của ta khá tốt."

DTV

Tạ nhị tiểu thư nghe thấy muội muội khen thì cười: "Đa tạ đại tỷ tỷ giúp ta tỉnh táo, nếu không thì ta cũng không thể bảo vệ được muội muội của mình."

Lý Dung lắc đầu: "Ông trời có đức hiếu sinh, mặc dù chúng ta không thân thiết, nhưng ta cũng không thể để cho ngươi và muội muội của mình bị bắt nạt như thế." "Kim Lăng Hầu phủ giàu có, tương lai có thể chuẩn bị đồ cưới cho muội. Phụ thân chưa chắc là một trượng phu tốt, nhưng mà lại là một phụ thân tốt."

"Ông ấy sẽ sắp xếp người nuôi dưỡng các ngươi, ta cũng hi vọng các ngươi có thể có hy, học tập cho giỏi rồi lớn lên."