Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 485: Vừa Nói Đã Trúng




Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Ta nhớ rồi, ta tiếp tục trồng trọt trên đất của ta, nhanh chóng tạo ra nhiều loại thóc, mở rộng phường nhuộm vải của chúng ta, không ngừng mở rộng gia nghiệp, chuẩn bị sính lễ tương lai cho con trai, chuẩn bị của hồi môn phong phú cho con gái."

Lý Nguyên Thanh: "Chăm sóc cơ thể thật tốt, chúng ta sẽ sinh con. Nàng không biết kiếp trước ta muốn sinh con đến mức nào, giống nàng nhưng cũng giống ta. Đời trước không như nguyện, đời này ta muốn như ý nguyện."

Nói xong, hôn mạnh vào cổ Liễu Phán Nhị, ép tới.

Liễu Phán Nhi duyên dáng kêu một tiếng, trâm mê trong đó.

Sáng sớm hôm sau, thời tiết tươi sáng, vạn dặm không mây.

Mặc dù vẫn rét lạnh như cũ, nhưng mặt trời mùa đông cũng có chút am áp.

4 đều ăn mặc chỉnh tê, Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh, còn có A Lệ cùng đi bái phỏng Cố gia ở huyện Thôi Dương Cố gia.

Sở dĩ mang theo Lý Lệ, chủ yếu là bởi vì Lý Lệ muốn tìm một người có học thức làm phu quân. Căn cơ của Liễu Phán Nhi tại huyện Thôi Dương không sâu, nhất là đối với người có học thức, cho nên cũng không biết nhiều.

Nếu muốn làm mai cho Lý Lệ thì phải nhờ Cố lão phu nhân hỗ trợ.

Mặc dù không nói cho Lý Lệ, nhưng Lý Lệ cũng hiểu rõ trong lòng.

Huyện lệnh Lưu đại nhân đã sửa đường đến trấn Cát Tường một lần, nhìn rất bằng phẳng, hơn nữa còn có chút đá vụn nhỏ. Dù là trời mưa tuyết rơi thì cũng không ảnh hưởng đến việc đi lại.

Bởi vì Lưu đại nhân cẩn thận, hơn nữa còn chủ động tạo mối quan hệ tốt với Liễu Phán Nhi cho nên trấn Cát Tường vừa mới thành lập không lâu thì đã có rất nhiều thứ thuận lợi, đông thời cũng bởi vì Liễu Phán Nhi trợ giúp cho nên thành tích của Lưu đại vô cùng tốt.

Không chỉ bởi vì hạt giống có sản lượng cao mà còn chuyện Liễu Phán Nhi muốn xây dựng thị trấn cho nên cần số lượng lớn gạch, gỗ, đá các loại nguyên liệu và nhân công để xây nhà.

Bình thường ngoại trừ những lúc bận rộn đi trông trọt thì bách tích sẽ đi dựng nhà.

Có cơm ăn, có việc để làm, có tiên công, hơn nữa còn có vải vóc rẻ đẹp của trấn Cát Tường, trong lúc nhất thời cũng khiến cuộc sống của bách tích tốt hơn.

Lưu đại nhân đã đạt được thành tích tốt trong ba năm đánh giá, được thăng hai bậc, điều đến địa phương khác làm tri phủ đại nhân.

Quan chức ở Giang Nam luôn là món hàng thu hút, trấn Cát Tường được bệ hạ đặt ở đầu tim, đương nhiên có rất nhiều người đồng ý tới. Vì tiếp tục đối xử tốt với thôn Cát Tường, mà cũng vì phối hợp với Lý Nguyên Thanh và Cố Thiệu, cho nên Chu Bình đế cũng chỉ sắp xếp tới người mà Chu Bình đế tín nhiệm.

Nhưng mà, phải đợi đến tháng 3 sang năm thì mới để ông ấy nhậm chức.

Nói đùa cả đoạn đường, cuối cùng cũng đến huyện thành, đi thẳng đến Cố gia.

Cố lão phu nhân và Cố Thiệu đã nhận được thiệp của Liễu Phán Nhi từ trước đó, bởi vậy sáng sớm hôm nay đã ở trong nhà chờ.

Điền Đào Điềm Hạnh, hai người ra nghênh đón.

Nhìn thấy Liễu Phán Nhi thì Điềm Đào cười nói: "Lão phu nhân và thiếu gia đều đang đợi, biết phu nhân và tướng quân tới nên đã ngóng trông từ sớm!"

Liễu Phán Nhi cười nói: "Làm phiền hai cô nương rồi!"

Miêu Nhi tỷ ở đằng sau nhanh chóng lấy ra hai chiếc hầu bao, bên trong có hai lượng bạc, coi như tiên thưởng năm mới. Điền Đào và Điêm Hạnh cười giòn cảm ơn: "Đa tạ phu nhân thưởng!"

Một đoàn người đi vào chính viện, Cố lão phu nhân đang mong mỏi.

Nhìn thấy hôm nay Liễu Phán Nhi dẫn theo mấy đứa nhỏ tới thì Cố lão phu nhân hớn hở: "Ôi, đều tới cho ta xem một chút! Mấy ngày không thấy, ta lại nhớ mấy đứa rồi."

Mấy đứa bé nhao nhao chạy tới hành lễ với Cố lão phu nhân, nói những lời cát tường.

Nha hoàn cũng bưng chiếc mâm đựng quà tới.

Lý Đại Bảo có hai phần trong tay, nét mặt nghi hoặc, nhìn về phía Cố lão phu nhân: "Lão phu nhân, tại sao người lại cho ta hai phần? Phần này để ta mang cho A Phương tỷ sao?"

Cố lão phu nhân cười cười, đưa tay sờ sờ đầu của Lý Đại Bảo: "Phần cho A Phương tỷ vẫn còn đang cất, đợi chút nữa lúc ra về sẽ để nương của ngươi mang đi, chuyển lại cho A Phương. Hai phần này đều là của ngươi." Lý Đại Bảo lộ vẻ không hiểu, nhìn về phía đệ đệ muội muội chỉ có một phần: "Đa tạ lão phu nhân hậu ái, chỉ là ta rất hiếu kì!" Cố lão phu nhân cười: "Mẹ ngươi dẫn đệ đệ muội muội vào kinh thành, đứa nhỏ ngươi ở nhà trông nhà, còn quản lý chuyện trong ngoài nhà rất tốt. Đây là phần thưởng ta tặng thêm cho ngươi, Đại Bảo rất có trách nhiệm”" Nghe nói như thế, Lý Đại Bảo cười: "Tạ ơn Cố nãi nãi ban thưởng. Cha ta nói, cha không ở nhà thì ta chính là trụ cột của gia đình." Cố lão phu nhân hết sức vui mừng, cũng vô cùng ghen tị: "Nguoi làm trụ cột đúng là không tệ. Đầu nói ba tuổi nhìn lớn, tám tuổi nhìn già. Phán Nhi, mấy đứa nhỏ nhà các ngươi đều tốt."

Bọn nhỏ được khen ngợi thì cũng vô cùng vui vẻ.

Bên ngoài rất ấm áp, Cố Thiệu và Lý Nguyên Thanh dẫn mấy đứa nhỏ đi vào trong vườn dạo chơi.

Liễu Phán Nhi và Cố lão phu nhân nói chuyện phiếm: "Lão phu nhân, ngày mai tới tặng quà tết, còn có một chút việc nhỏ muốn nhờ lão phu nhân hỗ trợ."

Cố lão phu nhân cười cười: "Chúng ta đã ở chung với nhau rất lâu, nếu có việc thì ngươi cứ nói. Chỉ cần là chuyện ta có thể giúp đỡ thì ta sẽ không từ chối."

Liễu Phán Nhi cười một tiếng: "Vậy cảm ơn lão phu nhân trước! Tiểu Hoa tỷ có hai đứa con gái A Phương và A Lệ, qua năm sau thì một đứa mười bốn một đứa mười ba, cũng đã đến tuổi làm mai."

"Tiểu Hoa tỷ đã tìm được một tiểu tử trẻ tuổi cho A Phương, làm việc dưới trướng của Nguyên Thanh, rất linh hoạt, là một mối hôn sự không tệ."

"Còn A Lệ, lúc đầu Tiểu Hoa tỷ cũng muốn tìm cho con bé một mối hôn sự như vậy, nhưng nàng nói thẳng là mình thích người đọc sách. Căn cơ của ta tại Giang Nam cũng cạn, không thể tìm ra người đọc sách."

"Lão phu nhân đức cao vọng trọng tại huyện Thôi Dương đức cao vọng trọng, khiến người tôn kính, mà cũng hiểu rõ huyện Thôi Dương hơn so với ta, cho nên ta muốn nhờ lão phu nhân giúp A Lệ tìm một mối hôn nhân!"

Cố lão phu nhân nghe vậy thì nghĩ nghĩ: "Dựa vào điều kiện hiện tại của A Lệ, nếu chọn cử nhân thì cũng không có vấn đề!" Chỉ một câu, Cố lão phu nhân đã cân nhắc đến trước sau, còn có thể nói ra kiểu người có học nào phù hợp với A Lệ. Đôi mắt của Liễu Phán Nhi sáng lên: "Trong lòng ta cũng nghĩ như thế, nếu như tìm tú tài, lỡ như thi không đậu cử nhân thì sẽ là tú tài chua chát cả một đời, ta còn cảm thấy thương cho A Lệ."

"Nếu như là tiến sĩ thì sẽ có tương lai sáng lạn, chưa chắc sẽ để ý đến A Lệ. Nếu như bây giờ nhìn trúng thì chắc chắn là có ý đồ khác. Ta và Nguyên Thanh cũng không đồng ý cuộc hôn nhân như vậy."

Cố lão phu nhân cười cười, hiểu rõ ý của Liễu Phán Nhi.

"Dù sao thì ta cũng biết rất nhiêu người có học thức ở huyện Thôi Dương, cũng có thể hỗ trợ nhìn thử. Đứa nhỏ A Lệ này là đứa nhỏ tốt, tâm địa thiện lương cũng rất tài giỏi, nhưng cũng rất sắc bén."

"Bởi vì không được người trong gia đình dạy bảo tốt từ nhỏ cho nên trong lòng cũng không hiểu quá nhiều khúc mắc. Nếu như nói đến những gia đình phức tạp kia, mặc dù căn cơ của nhà chồng có chút dày, nhưng mà lại có nhiều quy tắc."

"Không chỉ phải phụng dưỡng mẹ chồng, bình thường các tẩu tử đệ muội cũng sẽ cạnh tranh cao thấp. Đứa nhỏ như A Lệ thẳng thắn, nếu đến những căn nhà như vậy thì sẽ phải chịu thiệt thòi."

"Cho dù sau này có tâm kế thì đó cũng là kết quả sau khi chịu nhiều thiệt thòi cho nên mới trưởng thành. Dựa vào tình yêu của ngươi và Tiểu Hoa đối với con gái thì tất nhiên là sẽ không đồng ý."

Thật sự đã bị lão phu nhân nói trúng, lúc trước Liễu Phán Nhi và Lưu thị chỉ lo lắng những chuyện này. "Tìm gia đình đơn giản thì thường là quả phụ nuôi con trai, như vậy thì người con dâu mới sẽ bị coi là người ngoài mọi lúc, quả thực gian nan." "Nếu như tìm những gia đình phức tạp kia, giống như lời của lão phu nhân nói, Cha mẹ chồng tẩu tử đệ muội ở một nhà, mặc dù đứa nhỏ A Lệ biết làm ăn đi, nhưng vẫn còn thiếu sót rất nhiều tâm kế để xử lý những chuyện trong nhà như vậy." "Cho nên càng nghĩ thì chúng ta càng phát sâu, không biết nên tìm người như thế nào cho mấy đứa nhỏ, cho nên mới đến nhờ lão phu nhân hỗ trợ." Cố lão phu nhân cười cười: "Các ngươi thật lòng thương mấy đứa nhỏ cho nên mới khó lựa chọn. Thật ra ta có một người, ta nói ra, ngươi nghe một chút xem thế nào?"

Liễu Phán Nhi hào hứng, nhanh chóng hỏi: "Lão phu nhân, ngài nói đi, ta nghe đây. Chỉ cần có thể tìm được người chồng đáng tin cậy cho mấy đứa nhỏ cho dù có vất vả một chút thì ta cũng cam tâm tình nguyện.

Cố lão phu nhân suy tư một lát, nghĩ nghĩ nói: "Ha ha, thật ra đứa nhỏ này nằm ở nhánh của Cố gia, phụ mẫu mất sớm, lúc ấy phụ mẫu c.h.ế.t vì bệnh, họ tiêu hết bạc trong nhà, chỉ để lại một căn nhà hai sân." "Lúc ấy đứa nhỏ mới tám tuổi, ta thấy đứa nhỏ đáng thương cho nên đã nhận nuôi dưỡng ở bên người, đưa đến học đường đọc sách. Đứa nhỏ này học hành không tệ, ba năm trước đây thi đậu tú tài, năm nay mười sáu tuổi, thi Hương xong thì thi đậu cử nhân, nhưng mà, thứ tự không tốt lắm, thứ nhất đếm ngược từ dưới lên."

"Sau khi ve ăn tết, hắn không muốn đến kinh thành đi thi, cảm thấy mình sẽ không đậu cho nên không muốn lãng phí bạc, nhưng ta và Thiệu Nhi, đều cảm thấy hắn nên đến kinh thành thi thử một chút. Thi không đậu thì cũng không sao, mấu chốt là đến để cảm nhận không khí đi thi, làm một vài bài, tích lũy kinh nghiệm. Lần này không được thì cũng không quan trọng, sau khi có kinh nghiệm, trở về lại học tập ba năm, lần sau có thể sẽ đậu."

Phụ mẫu mất sớm, không có vốn liếng, ngoại trừ một căn nhà thì tất cả đều phải dựa vào Cố lão phu nhân chuẩn bị thì mới có hôm nay.

Khuyết điểm rõ ràng, nhưng cũng có không ít ưu điểm!

Không có cha mẹ chồng, sau này cũng không cần hầu hạ cha mẹ chồng.

Sau khi kết hôn, hai vợ chồng có thể là đương gia. Mặc dù ban đầu sẽ có chút khó khăn, nhưng sau này sẽ từ từ tốt lên. Liễu Phán Nhi cảm thấy có thể cân nhắc, lại hỏi: "Nhân phẩm đứa nhỏ này như thế nào? Ta là người không nhìn nổi trong nhà tam thê tứ thiếp, hồng tu thiem hương!"

Liễu Phán Nhi nói thẳng, nếu như là nam nhân nhận hết mấy thứ bẩn thỉu này thì cho dù hắn có thi đậu Trạng Nguyên thì nàng cũng không chấp nhận.

Cố lão phu nhân cười cười, giống như đã nghĩ đến việc này: "Người hầu bên cạnh là ma ma lớn tuổi, khả năng là đứa nhỏ này đã bị cha mẹ ốm yếu dọa sợ, tuổi còn nhỏ mà đã chú ý dưỡng sinh hơn ta, không làm ẩu ở bên ngoài. Hơn nữa, quy định của Cố gia, ba mươi không con thì mới có thể nạp thiếp. Có quy định này cho nên sẽ không sao đâu."

Liễu Phán Nhi có chút hài lòng: "Vậy thì đứa nhỏ này không tệ, gia quy cũng tốt. Lão phu nhân, hay là người hỏi thử Tiểu Lang Cố gia một chút, nếu cảm thấy A Lệ được, vậy thì sau tết nguyên tiêu, ta sẽ dẫn mấy đứa nhỏ đến huyện thành xem hoa đăng, gặp mặt một lân. Nếu như có duyên thì định hôn. Nếu như không có duyên thì ai lo phần người nấy." "Mặc dù Tiểu Hoa tỷ là một nông phụ, nhưng A Phương và A Lệ là được ghi dưới danh nghĩa của ta và Nguyên Thanh, như là thân nữ."