Trong lúc mọi người khen tặng, Triệu Lão Lại vui vẻ ăn sáng.
Triệu Lão Lại nhét thỏi bạc vào trong ngực, trực tiếp đưa hai lượng bạc: "Không cần trả lại!"
Người phụ nữ nhìn thấy hai lượng bạc thì mày mặt càng hớn hở.
Chỉ có 7 đến 8 người ăn sáng, mỗi người ăn nhiều lắm thì cũng chỉ hết 50 văn, tổng cộng còn chưa đến một lượng bạc, vậy mà Triệu Lão Lại cho hai lượng bạc.
Chỉ riêng tiền thưởng đã một đến hai lượng bạc, thảo nào mọi người đều khen Triệu Lão Lại hào phóng.
Có một thanh niên bồn chồn đuổi theo: "Triệu đại thúc, đừng đi vội, nói cho chúng ta biết chiến tích tối hôm qua của ngài đi!"
Triệu Lão Lại vội vàng xua tay: "Không được, người đã có tuổi thì không thể thức đêm, ta phải trở về ngủ một giấc. Buổi chiêu gặp ở quán rượu Chu gia!"
Mấy người vốn còn muốn quấn lấy nghe Triệu Lão Lại kể chuyện lập tức không quấn lấy nữa.
Bây giờ đám người mới hiểu ra, đêm qua Triệu Lão Lại không chỉ thắng được 2 thỏi bạc mà là 5 thỏi bạc.
Những người này nhìn thấy Triệu Lão Lại hào phóng thì một truyền mười mười truyên trăm, dân dần khoa trương hơn.
Triệu Lão Lại thêm mắm thêm muối vào "hành động vĩ đại", nói quá lên một lần.
Cũng bởi vậy mà việc buôn bán ở quán rượu Chu gia cũng đã khá nhiều, hơn ngày xưa 50%.
Đến buổi chiều rất nhiều người tới quán rượu Chu gia để nghe chuyện, ba tầng trong ba tâng ngoài, chật như nêm cối.
Lão lấy ra 5 thỏi bạc đặt lên bàn trước mặt mọi người, sáng long lanh, năm mươi lượng bạc.
Triệu Lão Lại trở lại quán trọ Cát Tường trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, trốn trong phòng nằm ngáy o o.
"Mấy tiểu tử thối này phải trung thực cho ta, nếu không có kỹ thuật cao siêu thì đừng chơi, nếu không thì cũng không biết bị thịt thành cái gì!"
Cho dù người khác có hỏi như thế nào thì Triệu Lão Lại cũng không nói là đánh bạc ở đâu, cũng không đồng ý dạy mấy người này chơi.
Không chỉ có như thế, lão còn tận tình thuyết phục những người đang nhao nhao muốn thử này.
Tại trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, Triệu Lão Lại cất thỏi bạc vào.
Ở cửa ra vào còn có người đặc biệt trông coi, nếu thấy đội tuần tra đi qua thì mấy người này sẽ lập tức nhắc nhở, mấy người trong quán cũng không nói đến chuyện đánh bạc nữa.
"Đúng vậy, đúng vậy! Triệu đại thúc, ngươi là người tốt, dẫn bọn ta đi."...
Không chỉ có một người nói như vậy mà hầu như tất cả mọi người trong quán rượu đều nói như vậy.
Có người cảm thấy ngứa ngáy trong lòng: "Triệu đại thúc, ngươi dẫn chúng ta đi, ngươi lợi hại như vậy, nhất định sẽ không trơ mắt nhìn chúng ta bị lừa. Chúng ta cũng có thể giàu có giống ngài."
Đội tuần tra vừa đi thì những người này lại bắt đầu vui vẻ thảo luận.
Ông cụ Chu bị đám người nói vậy thì vội vàng xin lỗi: "Được được được, là ta sai rồi, ta không nên hiểu lầm Triệu lão ca. Được rồi, ta bồi tội với mọi người, mỗi người một ly, †a mờ."
Tam quả phụ ở trong phòng, nghe thấy mấy lời này thì thâm mắng trong lòng, ai cũng là quỷ đòi mạng, c.h.ế.t đến nơi mà vẫn chưa biết.
Thế là đám người bắt đầu phản bác ông cụ Chu: "Triệu đại thúc, đây là đang mở mang tầm hiểu biết cho mọi người, cũng không phải làm hư chúng ta, Chu đại thúc, ngươi đừng xen vào việc của người khác. Nếu còn như vậy thì chúng ta sẽ không tới nhà ngươi uống rượu nữa."
Triệu Lão Lại nghe nói như thế thì giả vờ gượng cười: "Đúng vậy, đúng vậy, không thể nói với các ngươi, mấy thanh niên như các ngươi cũng đừng hỏi. Ta phải nghe Chu huynh đệ của ta."
Có chút tiền là đã phiêu, không biết đây là người hay là quỷ, ai cũng đang bị lợi dụng, cầu xin người khác lừa tiền của mình.
Ông cụ Chu thấy thế thì còn giả vờ phối hợp với Triệu Lão Lại, mắng: "Triệu lão ca, ngươi nói xem ngươi đang làm gì vậy, ngươi làm mấy tiểu tử thối này cảm thấy thích thú. Nếu như bị người ta phát hiện thì quán rượu này cũng sẽ không được mở nữa. Ngươi nhanh thu dọn đồ đạc, trở về đi."
Lúc này đám người mới không tiếp tục ép buộc ông cụ Chu.
Bầu không khí căng thẳng cũng bắt đầu nóng lên.
Trời sắp tối, Triệu Lão Lại không nói chuyện đến khuya như mọi khi, mà đi ăn một bát mì với nửa cân thịt dê ở bên trong.
Lão không trở về quán trọ Cát Tường.
Những người muốn đi đánh bạc để giàu có như Triệu Lão Lại đều đang nhìn chằm chằm, lặng lẽ đi theo sau lưng Triệu Lão Lại.
Những người này cho là Triệu Lão Lại không phát hiện ra, thật ra Triệu Lão Lại người ta còn đang cố ý thả chậm bước đi, chờ đợi bọn họ. Dù sao thì Triệu Lão Lại cũng có võ công cao cường, nếu đi nhanh thì mấy người này cũng không theo kịp.
Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở sau.
Đằng sau những thôn dân này có người của Triệu Lão Lại đi theo.
"Các ngươi là ai? Bắt lại cho ta." Những người này giả vờ tức giận, tóm lấy sáu người trong thôn: "Ai tới chỗ chúng ta cũng có người bảo lãnh. Tại sao các ngươi lại có thể đến được đây? Mau nói, nếu không nói thì sẽ trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t các ngươi, ném vào núi để nuôi sói."
Lần này đi mất khoảng một canh giờ, càng đi càng vắng vẻ, yên tĩnh, nếu như không phải phía trước Triệu Lão Lại có cầm theo đèn lồng thì có lẽ là mấy người ở sau cũng không thể theo kịp.
Triệu Lão Lại giống như khách quý mà được người đón vào.
Bên trong sơn động được chuẩn bị sẵn để đánh bạc cũng đã có đèn đuốc sáng trưng, hơn nữa ở cửa ra vào còn có mấy tay chân.
Cứ như vậy, mấy nhóm người đi theo nhau.
Mấy người trong thôn kia cũng vô cùng vui vẻ, cũng chạy tới, nhưng lại bị người ngăn lại ở cửa ra vào.
Đường Vân Sơn cũng dẫn người lặng lẽ đi theo sau người của Triệu Lão Lại.
Mấy người giữ cửa nghe nói như thế thì trong lòng nở hoa, cuối cùng cũng có cá mắc câu, làm sao có thể dễ dàng để bọn họ đi chứ?
Lúc này người giữ cửa mới cất d.a.o găm trong tay: "Ngươi biết lão Triệu?"
Mấy người Lý Lục Lang nghe nói như thế thì liên tục gật đầu: "Biết, chúng ta đi theo hắn tới đây, ngươi để hắn đi ra, hắn nhất định sẽ là người bảo lãnh của chúng ta. Chúng ta chỉ đến xem thôi, chắc chắn sẽ không quấy rối."
Lý Lục Lang bị dọa suýt chút nữa tiểu ra, nhớ tới Triệu Lão Lại: "Chúng ta không phải người xấu, người vừa mới đi vào kia là Triệu đại thúc của chúng ta."
Lý Lục Lang nhìn thấy Triệu Lão Lại bên được tôn kính thì lúc này mới thở phào: "Triệu đại thúc, chúng ta tuyệt đối không nói, nếu như tiết lộ ra ngoài thì chúng ta sẽ bị thiên lôi đánh, c.h.ế.t không yên lành."
Chỉ chốc lát sau, Triệu Lão Lại được đưa ra, trong miệng hùng hùng hổ hổ: "Chậm trễ lão tử kiếm tiền..."
Khi nhìn thấy đám người Lý Lục Lang ở bên ngoài thì Triệu Lão Lại nhíu mày, tức giận nói: "Các ngươi tới nơi này làm gì? Nếu là bị người ta phát hiện thì các ngươi sẽ bị lột da”
"Đi vào gọi lão Triệu ra."
"Đúng đúng, chúng ta chỉ đến xem, tuyệt đối không nói gì, Triệu đại thúc, ngươi yên tâm.”
Chỉ chốc lát sau Triệu Lão Lại liền kiếm được mười mấy lượng bạc, cho vào trong ví, khiến đám người tin kỹ năng của Triệu Lão Lại thật sự không tệ.
Có Triệu Lão Lại ngăn, những người này đi theo sau lưng Triệu Lão Lại hóng hớt.
"Không cá cược, không cá cược." Đám người đáp lời, mang nét mặt vui vẻ đi theo sau lưng Triệu Lão Lại, đi vào hang động đã được sắp xếp thành sòng bạc.
Triệu Lão Lại thấy thế thì do dự một chút, không chịu nổi sự xin xỏ của mấy người này, tức giận nói: Vậy các ngươi vào xem nhưng cũng không được đánh bạc. Nhìn ta là được, nếu không thì ta cũng không còn mặt mũi ở lại trấn Cát Tường."
Những người ở đây đều đeo mặt nạ, ai cũng không biết ai, chỉ có thể phán đoán dựa vào giọng nói và quần áo.
Nhìn bộ dáng muốn đi tìm c.h.ế.t của mấy người này, họ đúng là người đáng bị lừa gạt.
Lý Lục Lang móc ra hai lượng bạc, đưa cho Triệu Lão Lại: "Triệu đại thúc, hai lượng bạc này cho ngài, thắng thì chúng ta chia một nửa, nếu thua thì tính cho ta."