Ông cụ Chu vừa muốn đáp lời thì nghe thấy tiếng của Lý Anh Nương ở đẳng xa gọi: "Cha, làm xong đồ ăn rồi, nương gọi cha cùng khách đến ăn cơm."
Trong lòng ông cụ Chu hơi hồi hộp một chút, ngượng ngùng cười cười: "Triệu Lão Lại ca, đi ăn cơm trước. Ta vẫn phải suy nghĩ thêm về chuyện này. Vẫn là câu nói kia, mặc dù nhìn thôn này rất đơn giản, nhưng thực chất lại không hề đơn giản."
Triệu Lão Lại cười cười, mắt lộ vẻ khinh thường: "Triệu Lão Lại ta dãi nắng dâm mưa, đã từng thấy rất nhiều loại người. Chuyện này thật sự không là gì cả!"
"Ôi, cho dù có kể ngàn vạn thứ thì ngươi cũng không tin. Nếu đã như thế thì ngươi cứ ở lại trấn Cát Tường một thời gian ngắn, ngươi sẽ tự biết." Ông cụ Chu không dám đắc tội với Triệu Lão Lại, lôi lão trở vê ăn cơm.
Phục vụ rượu ngon thức ăn ngon, hy vọng Triệu Lão Lại ở tại trấn Cát Tường một thời gian thì có thể hiểu trấn Cát Tường hơn, như vậy cũng sẽ không mở sòng bạc ngầm ở đây.
Triệu Lão Lại thấy thế thì cũng không miễn cưỡng, tùy ông cụ Chu kéo lão về ăn cơm.
Đàn ông ăn cơm, không có chỗ của phụ nữ.
Tam quả phụ bưng thức ăn vào phòng, hâm nóng rượu ở trên lò, sau đó dẫn con dâu Lý Anh Nương đi xuống.
Bây giờ nàng ta vô cùng yêu thích cuộc sống bây giờ, ăn ngon, mặc tốt, thành thân, bây giờ còn mang thai. Vô cùng hy vọng cuộc sống như vậy tiếp tục kéo dài.
"Mùi vị này không tệ!" Triệu Lão Lại cười ha hả, nhìn khắp bốn phía, trong phòng được trang trí cũng không tệ: "Thảo nào ngươi lại không muốn ra ngoài xông xáo, tình nguyện ở lại cái thôn nhỏ này. Cưới vợ, mở cửa hàng, ngày nào cũng thong dong tự tại, còn có thể có nhiều đồ ăn ngon như vậy."
Ông cụ Chu hận không thể Triệu Lão Lại đi ngay bây giờ, nhưng cũng không dám thể hiện ở ngoài mặt mà ân cần chiêu đãi Triệu Lão Lại.
Triệu Lão Lại nhìn sang ông cụ Chu: "Được rồi, nhìn ngươi bị dọa đến mức nào rồi kìa. Ngươi cũng là người khá cẩn thận trong nhóm chúng ta. Ta sẽ ở lại trấn Cát Tường một thời gian ngắn, trải nghiệm một phen. Nếu như có thể thì ta muốn mở cửa hàng ở đây."
Ông cụ Chu cười cười: "Triệu Lão Lại ca, nếu thích ăn thì ăn nhiều một chút. Già rồi, an cư ở nơi này thì mới có thể an lành. Đây là kinh nghiệp của thế hệ trước để lại, chúng ta phải nhớ kỹ, không thể tham lam."
Lý Anh Nương vụng trộm ghé vào cửa sổ nghe lén, sắc mặt nghi ngờ.
Triệu Lão Lại nhìn thấy trên bàn có gà quay, còn có thịt kho, mùi thơm xông vào mũi thì nuốt một ngụm nước bọt, cũng không rửa tay mà trực tiếp nhót một miếng cho vào trong miệng, khen ngợi chậc chậc.
Tam quả phụ vừa muốn hỏi thì đã bị Lý Anh Nương che miệng lại.
Tam tẩu của nàng ta thực sự sẽ phái người đi bắt, hung hăng dạy dỗ, sau đó đuổi những người đánh bạc ra khỏi trấn Cát Tường.
Tam quả phụ thấy thế thì nhanh chóng đi tới, kéo Lý Anh Nương lại.
Nhưng mà vừa rồi mới vừa nghe được Triệu Lão Lại kia nói sòng bạc cái gì đó, Lý Anh Nương chỉ nghe được đôi câu, nhưng đánh bạc bị cấm tại trấn Cát Tường.
Nghe nói như thế, trong lòng Tam quả phụ hơi hồi hộp một chút, sắc mặt khó coi: Thật sự đúng vậy sao?"
Tam quả phụ cũng ý thức được có gì đó không đúng, nhỏ giọng hỏi: “Anh Nương, con sao vậy? Nghe thấy bọn họ nói gì sao?”
Lý Anh Nương hạ giọng, cẩn thận từng li từng tí trả lời: "Nương, con vừa nghe thấy công công nói chuyện cùng Triệu bá bá trong lúc ăn cơm, mơ hồ nghe thấy Triệu bá bá nói đến sòng bạc. Con sợ là người kia sẽ dụ dỗ công công đi đánh bạc. Mười lần đánh cược thì chín lần thua, có thể sẽ đánh cược tất cả gia sản mà gia đình chúng ta có."
Lý Anh Nương kéo Tam quả phụ vào phòng, ánh mắt không chắc chắn.
Bởi vì năm nay người trong thôn Cát Tường kiếm được rất nhiều tiền, cho nên cũng cam lòng ăn uống. Quán rượu trong nhà cũng buôn bán rất tốt. Gần như ngày nào cũng kiếm được năm sáu lượng bạc.
Cứ như vậy thì trong một tháng cũng kiếm được gần hai trăm lượng bạc.
Hơn nữa còn có tiệm tạp hóa bên cạnh, mỗi ngày kiếm được hai ba lượng bạc, mỗi tháng kiếm được năm, sáu mươi lượng bạc, một năm sẽ kiếm được hơn trăm lạng bạc. Rất khó để tìm kiếm một công việc buôn bán mà không sợ lỗ.
Nếu như bị người khác kéo đi đánh bạc thì sẽ còn gì lại sau khi đánh bạc chứ? Sớm muộn cũng thua sạch sẽ!
Lý Anh Nương lắc đầu: "Con chỉ nghe được hai chữ đánh bạc, còn lại cũng không nghe rõ, cho nên con mới muốn đứng ở ngoài cửa sổ nghe lén."
"Vậy vừa rồi con đã nghe được cái gì?" Tam quả phụ hỏi, trong lòng có chút sợ.
Lý Anh Nương nghĩ nghĩ, sau đó trả lời: "Nương, vừa rồi con nghe thấy Triệu Lão Lại nói công công tình nguyện ở lại trong trấn nhỏ, cái gì mà là một trong số những người cẩn thận trong nhóm chúng ta..."
Tam quả phụ hãi hùng khiếp vía, nghĩ tới người lân trước bị ông cụ Chu bán được cho quặng mỏ ở Tây Sơn, nghĩ tới lão già Thái bị Liễu Phán Nhi phái người tới bắt.
Chẳng lẽ Triệu Lão Lại này cùng một bọn với lão già Thái sao?
Cho dù Lý Anh Nương cùng Chu lão tam là vợ chồng, nhưng nếu như ở trước mặt lợi lộc thì tất cả đều biến mất?
Nhưng mà cho dù có làm gì thì cũng không phải người tốt.
Lý Anh Nương sững sờ, nét mặt lộ vẻ không hiểu: "Chúng ta là người một nhà, vì sao lại không thể nói?"
Tam quả phụ nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh Nương, con chỉ được nói với ta những gì con nghe được, không nên nói với những người khác. Bao gồm cả chồng và công công của con. Biết không?"
Cảm thấy suy nghĩ của Lý Anh có chút cạn, lỡ như bị ông cụ Chu hoặc Triệu Lão Lại phát hiện thì có thể sẽ dính họa sát thân.
Tam quả phụ thở dài trong lòng, nàng và ông cụ Chu là vợ chồng nửa đường, có được mấy phần tín nhiệm chứ?
Không đúng, lão già Thái là bọn buôn người, nhưng Triệu Lão Lại không phải là con buôn người.
Tam quả phụ gật đầu một cái: "Đúng vậy có thể sẽ bị g.i.ế.c người diệt khẩu. Làm người, mãi mãi phải để lại cho mình một con đường. Dù đó có là chồng thì cũng không thể tin tưởng hoàn toàn. Con nhớ kỹ cho ta, nếu lỡ miệng nói rồi dính vào phiền phức thì cũng đừng trách ta không nhắc nhở con."
Tam quả phụ suy tư phút chốc, nghĩ ra một lý do tốt hơn: “Anh Nương, mặc dù con cùng lão tam là vợ chồng, nhưng cũng phải có bí mật. Không thể nói hết tất cả mọi thứ, mặt khác, công công của con cũng có rất nhiều loại bạn bè. Nếu con nói ra thì chẳng phải ông ấy sẽ biết con nghe lén sao? Lỡ như có bị mật gì thì cũng bị con nghe mấy. Cho dù công công của con không làm gì thì cũng không thể ngăn được những người khác."
Nghe lời này một cái, Lý Anh Nương bị dọa sắc mặt trắng bệch: "Giết người diệt khẩu?"
Không phải ai cũng là quân tử chân chính.
Bây giờ Lý Anh Nương và Tam quả phụ có quan hệ rất tốt, đương nhiên là sẽ tin tưởng lời Tam quả phụ nói, bởi vì Lý Anh Nương hiểu rõ, mẹ chồng mình muốn có người phục vụ cho mình vào lúc già cho nên nàng ta tin mẹ chồng sẽ đối xử tốt với mình.
"Nương, con nhớ kỹ rồi, nhất định sẽ chú ý." Lý Anh Nương như hiểu ra: "Giống như nương con, mọi chuyện đều đặt cha lên đầu. Nhưng mà khi cha con ăn thịt thì có khi nương con còn không được một miếng canh. Con cũng không muốn trở thành một người như vậy, rõ ràng là có tiền, vậy mà còn để bản thân khổ sở, đó là người ngốc. Phải lo cho mình trước, sau đó mới đến chồng cùng người nhà."
Tam quả phụ nghe xong, gật đầu một cái cười nói: "Vốn là vậy, m.ó.c t.i.m móc phổi vì chồng, nương của con đúng là người như vậy. Nhưng mà cuối cùng thì sao, cha con còn mập mờ với người bán đậu ở trên trấn, còn bị người ta bắt gặp ở chung một cái chăn mà nương của con còn giả bộ không biết. Sau khi cha con trở về thì còn hâm canh gà cho hắn uống, còn nói đây là đồ bồi bổ cơ thể cho cha của con."