Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 457: Gây Hiểu Lầm




"Nếu là người đồng hành thì sẽ vừa mắt nhau, nhưng nếu như chúng ta thể hiện mối quan hệ quá thân thiết thì cũng không thích hợp. Dù sao ta là quan võ, hắn là quan văn. Cũng nên thể hiện những hành động không phù hợp để tránh bị soi mói. Vị ở phía trên kia cũng không hi vọng thần tử lập bang kết đội, kết bè kết cánh."

"Thật sao?" Liễu Phán Nhi bán tín bán nghỉ: "Không có ý gì khác sao?"

Lý Nguyên Thanh: "Không có, hoàn toàn không có."

Cuộc nói chuyện tương tự cũng đang xảy ra ở Cố gia.

Cố lão phu nhân thấy cháu trai đang nhàm chán thì thúc giục cháu trai đến tìm Lý Nguyên Thanh nói chuyện, nhưng bị Cố Thiệu từ chối.

Cố lão phu nhân nhíu mày, ánh mắt tìm kiếm: "Vì sao lại không muốn? Chẳng lẽ ngươi lại...

Cố Thiệu lắc đầu liên tục phủ nhận: "Không phải, hoàn toàn không có! Ta cùng Lý Nguyên Thanh có thể nói chuyện công, nhưng quan hệ cá nhân không tốt lắm, tôn nhi cũng không có gì muốn nói với hắn. Hơn nữa, trên đường cũng không phải là chỗ phù hợp để nói chuyện cho nên mới không nói gì."

Cố lão phu nhân híp mắt, lựa chọn tin tưởng cháu trai: "Chỉ mong lời ngươi nói là sự thật, cũng không được gạt ta, càng không được để tâm vào chuyện vụn vặt."

Còn về việc trò chuyện vui vẻ, ha ha, quên đi thôi, không có tâm tình đó.

Sự ngưỡng mộ trước đây cũng đang dần phai nhạt.

Trong lòng vẫn đang cảm thấy ghen ghét.

Nhưng mà, điều này không có nghĩa là hắn đồng ý trở thành bạn với Lý Nguyên Thanh.

Chuyện này là chuyện không thể nào, Cố Thiệu không muốn tiếp tục xoắn xuýt, cũng không muốn có quá nhiều oán hận.

Việc trở thành cộng sự làm việc với nhau, còn không cản trở đồng liêu đã là mức độ lớn nhất mà Cố Thiệu có thể làm được.

"Tổ mẫu yên tâm, tôn nhi sẽ không." Cố Thiệu cười, an ủi tổ mẫu.

Cứ như vậy, dọc theo con đường này, trải qua khoảng một năm lẻ một tháng.

Cố Thiệu cảm thấy Lý Nguyên Thanh không làm việc theo lẽ thường, hơn nữa còn là người thô lỗ, lòng dạ hẹp hòi. Lý Nguyên Thanh cảm thấy Cố Thiệu hay giả vờ, hơn nữa dáng dấp quá đẹp giống như tiểu bạch kiểm, bụng dạ hẹp hòi.

Với năng lực của Cố Thiệu cùng Lý Nguyên Thanh, bọn họ có chung chí hướng cho nên có thể giúp đỡ nhau, nhưng còn ở mối quan hệ cá nhân thì bọn họ ở mức độ ghét nhau.

Nhưng Liễu Phán Nhi cùng Cố lão phu nhân không tin, bọn nhỏ cũng không tin.

Dù Cố lão phu nhân cùng Liễu Phán Nhi liên tục hỏi thăm xem giữa hai người họ có chuyện gì không, nếu có thì cũng có thể xin lỗi lẫn nhau, giải quyết thù hằn.

Nhưng mà Lý Nguyên Thanh cùng Cố Thiệu đều liên tục cam đoan, không có thù hăn.

Lý Nguyên Thanh cùng Cố Thiệu, chưa từng ngồi chung một bàn cơm, nếu gặp mặt nhau thì chắc chắn chỉ giả bộ cười ở bên ngoài mà cũng không chào hỏi nhau, sau khi đi xa thì nét mặt lập tức thay đổi.

Cố lão phu nhân sợ Liễu Phán Nhi suy nghĩ nhiều cho nên đặc biệt nói với Liễu Phán Nhi nói: "Phán Nhi, từ nhỏ Thiệu nhi đã có tính chậm chạp, nếu như có làm chỗ nào không đúng thì cũng phải nhờ ngươi nói vài lời tốt đẹp trước mặt Nguyên Thanh, bảo hắn đừng để ý. Nếu như có chuyện gì quá đáng thì ngươi nhất định phải nói với ta, ta nhất định sẽ dạy dỗ thằng nhóc thúi kia."

Liễu Phán Nhi lắc đầu cười khổ: "Lão phu nhân, ta cũng muốn tìm cơ hội để nói chuyện với ngài. Nếu như Nguyên Thanh có chỗ nào không tốt thì mong ngài sẽ rộng lòng tha thứ, cũng nói vài lời thuyết phục Cố đại nhân, đừng chấp nhặt với Nguyên Thanh."

Cố lão phu nhân nghe nói như thế thì lắc đầu bật cười: "Nhìn chuyện này xem, ôi, thật là. Có thể là bọn họ thực sự không có thù hăn, chỉ do không hợp tính cách nhau mà thôi. Có thể làm việc chung cùng nhau, nhưng chưa chắc có thể trở thành bạn tốt."

Liễu Phán Nhi cũng gật đầu: "Thật ra Nguyên Thanh cùng Cố đại nhân đều là người chính trực hiền lành, đều có tài năng, nhưng chỉ là không chơi với nhau."

"Nếu đã như vậy thì chúng ta cũng đừng cưỡng cầu. Chúng ta cũng không quan tâm chuyện giữa mấy người đàn ông bọn họ, nhưng chúng ta cũng không thể chịu ảnh hưởng. Trong lòng ta, ngài chính là trưởng bối của ta."

Cố lão phu nhân cũng cười, gật đầu một cái: "Đúng vậy chúng ta không cần quan tâm đến mối quan hệ của bọn họ, chúng ta cứ để cho bọn họ tự giải quyết. Có nhiều tiểu bối như vậy, nhưng cũng chỉ có ngươi hợp với ta. Về sau thường xuyên qua lại, đừng xa lánh."

Mối quan hệ cá nhân của Liễu Phán Nhi cùng Cố lão phu nhân rất tốt, Lý Nguyên Thanh cùng Cố Thiệu cũng không quan tâm quá nhiều.

Trên chặng đường này, bầu không khí vẫn luôn kì lạ như thế.

Hoắc Thành Đạt đã sai người cưỡi ngựa về nhà báo tin từ sớm.

Tống Đại Đầu là người phụ trách đưa tin lân này, lao nhanh một đường đến trấn Cát Tường.

Trong trấn Cát Tường có rất nhiều người biết Tống Đại Đầu, không biết tên của hắn ta, nhưng đều biết cái đầu của hắn ta rất lớn. Gặp một lần thì nhất định sẽ không quên được.

Trân Quảng Nam dẫn người tuần tra, đúng lúc nhìn thấy Tống Đại Đầu về báo tin: "Đại Đầu, sao ngươi quay lại rôi?"

Lúc này Lý Đại Bảo đang hạch toán sổ sách trong nhà, nghe thấy có tiếng của Tống Đại Đầu ở bên ngoài thì vội vàng đi ra: "Đại Đầu thúc, khi nào thì nương của ta quay về?"

Nghe nói như thế, đôi mắt của Trần Quảng Nam sáng lên: "Được, quá tốt rồi. Ta còn phải dẫn người đi tuần tra, ngươi mau nói tin tức này cho thiếu gia đi."

Một truyền mười, mười truyền trăm, Tống Đại Đầu còn chưa tới nhà thì gân như tất cả mọi người trên phố đều biết Đức Thụy phu nhân cùng Lý tướng quân sắp về nhà.

Tiếng của Tống Đại Đầu rất lớn, có rất nhiều người trên đường nghe được.

"Được." Tống Đại Đầu đáp lời, sau đó tiếp tục nhảy lên ngựa.

Lúc Tống Đại Đầu đi qua cửa hàng vải Cát Tường nhìn thấy Lý Phương cùng Lý Lệ thì cũng nói cho các nàng biết tin tức tốt này.

Tống Đại Đầu thấy đó là Trần Quảng Nam thì lập tức đi xuống, trả lời: "Trân đại ca, tướng quân cùng phu nhân sẽ trở lại vào năm đến bảy ngày nữa cho nên để ta báo tin về nhà."

Tống Đại Đầu cười cười: "Đa tạ đại thiếu gia ban thưởng."

Tống Đại Đầu cười cười, tiếng rất to: "Phu nhân cùng tướng quân sẽ đưa tiểu thiếu gia cùng tiểu thư vê trong khoảng 5 đến 7 ngày sau."

Nghe nói như thế, Lý Đại Bảo vô cùng vui vẻ, không chỉ có nương cùng em trai em gái trở về, mà ngay cả cha cũng quay về rồi, cậu lấy ra hai lượng bạc ở trong ngực, đặt vào trong tay của Tống Đại Đầu: "Khổ cực rồi, Đại Đầu thúc."

Lý Đại Bảo vô cùng hy vọng mẹ cùng em trai em gái trở vê, không muốn ở nhà ăn tết một mình.

Lưu thị ở trong phòng cũng nghe thấy lời Tống Đại Đầu nói, thấy Đại Bảo kích động để mức đỏ mắt thì nhỏ giọng an ủi: "Đứa trẻ ngoan, đừng khóc, đây là chuyện tốt, cuối cùng thì một nhà chúng ta cũng đã được đoàn viên."

Tống Đại Đầu cầm tiên thưởng, vui rạo rực đi về nhà.

Đi làm chuyến này giúp hắn ta nhận được rất nhiều tiền công và tiền thưởng, trước khi ăn tết cũng sẽ nhận được tiền thưởng, năm nay làm ăn không tệ.

"Trời đông giá rét, ngươi cũng đã cưỡi ngựa khổ cực trên đoạn đường này rồi, mau sớm về đi, ta sẽ để Tống thẩm làm chút đồ ăn ngon cho ngươi."

Lý Đại Bảo lau lau nước mắt: "Đúng vậy, may mắn thay, chúng ta phải trông nhà thật kỹ, phải quản lý thật tốt!"

Lưu thị che miệng cười, khen ngợi Lý Đại Bảo: "Đại Bảo nhà ta rất giỏi, bây giờ ra ngoài, có rất nhiều ngươi khen ngợi ngươi ở trước mặt ta."

Lý Đại Bảo có chút xấu hổ, mặt ửng đỏ: "Thật ra đây đều là công lao của nương, ta đã được học quản lý từ nhỏ. Năm nay thu hoạt được rất nhiều ớt, không ngờ là giá lại cao như vậy, ớt tươi có thể bán được với giá 100 văn tiên một cân."