Tuy rằng hoàn cảnh bên đó kém hơn một chút nhưng có núi tuyết, vừa đến mùa hè tuyết sẽ tan, sẽ không xảy ra hạn hán. Chỉ cần sắp xếp tốt thì cũng có thể sống tốt ở Tây Bắc.
Tuy rằng Giang Nam đẹp nhưng nếu trượng phu Lý Nguyên Thanh không có ở đây thì nàng và bọn trẻ ở lại Giang Nam cũng không có ý nghĩa gì lớn.
Thấy mẫu thân không nói gì, Lý Nam ngẩng đầu, nhìn thấy mắt mẫu thân ửng đỏ: "Mẫu thân, lúc phụ thân không ở đây người không khóc. Phụ thân trở về người lại khóc. Chẳng lẽ người không hy vọng phụ thân trở về sao?"
Lý Tiểu Bảo đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của muội muội, phản bác: "Muội đúng là đồ ngốc, mẫu thân làm sao có thể không nhớ phụ thân chứ? Lúc này mẫu thân khóc là bởi vì quá nhớ phụ thân nên muốn khóc."
Lý Nam đăm chiêu, sau đó gật đầu, trả lời: "Tiểu ca, muội hiểu rồi. Mẫu thân khóc, phụ thân thấy được sẽ đau lòng mẫu thân. Cũng giống như muội khóc thì tất cả mọi người đều đến dỗ dành muội. Mẫu thân khóc thì chúng ta đều dỗ dành mẫu thân."
Lý Tiểu Bảo chấp nhận: "A Nam, muội nói đúng."
Lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng cười: "A Nam, Tiểu Bảo, hai người các ngươi thật hài hước."
Liễu Phán Nhi thò đầu ra mới biết được bên cạnh là Cửu công chúa: "Làm cho Cửu công chúa chê cười rồi, trẻ con đùa giỡn không thể coi là thật."
Lần này đổi thành Cửu công chúa lộ vẻ kinh ngạc: "A Nam, ngươi có tiên mời khách sao?”
Lý Nam bu môi, không vui: Công chúa điện hạ, người cũng nói không cười nhưng vì sao người còn tiếp tục cười? Người nhìn xem, người cười đến mức miệng đến mang tai rồi."
Cửu công chúa ngạc nhiên, nhún nhún vai: "Được rồi, ngày khác chúng ta lại hẹn."
Lý Nam thò đầu ra từ cửa sổ, lắc đầu: "Đa tạ Cửu công chúa, không cần, hôm nay ta không rảnh. Phụ thân ta trở về, ta muốn ở cùng mẫu thân, buổi tối cả nhà chúng ta đoàn tụ."
Nghe nói như thế Cửu công chúa càng cười đến ngửa tới ngửa lui: "A Nam, lại đây, hôm nay bổn cung dẫn ngươi đi ăn đồ ngon, chơi thật vui vẻ."
Lý Nam lúc này mới gật đầu: "Đa tạ Cửu công chúa, đến lúc đó A Nam mời khách." Cửu công chúa không cho là đúng, buồn cười: "Trẻ con nói đều là sự thật, không hề buồn cười."
Tìm một người đẹp trai, tài năng, không quan tâm nàng ấy có thích hay không, sinh thêm một đứa trẻ đáng yêu và thông minh, dường như là một điều rất tốt.
Cửu công chúa cực kỳ thích dáng vẻ kiêu ngạo trên mặt Lý Nam, sau này có nữ nhị, nếu là như thế này thì tốt biết bao. Trước kia nàng ấy cảm thấy không gả cho người mình thích thì cảm thấy lập gia đình không có ý nghĩa.
Nhưng bây giờ sau khi nhìn thấy Lý Nam Cửu công chúa đã thay đổi ý định.
"Đương nhiên là có, tiền mừng tuổi của ta đều do ta giữ, mẫu thân ta nói là tiền của ta, tích góp cho ta, sau này đều cho ta." Lý Nam gật đầu, còn giơ chìa khóa trên cổ cho Cửu công chúa xem: "Đều bị khóa trong hòm, không ít tiền nha."
Chu Bình Đế khuyến khích những người này một lượt, hơn nữa còn sai nội thị đọc các phần thưởng ngay tại chỗ, thăng quan phát tài là điều mọi người thích nhất.
Đợi đến khi binh sĩ vào thành đều đã đi qua, Liễu Phán Nhi dẫn theo hài tử về nhà, tự mình xuống bếp hâm canh vịt già, thịt hâm nồi đất, đón gió tẩy trần cho Lý Nguyên Thanh.
Lúc này Lý Nguyên Thanh theo đám người Triệu đại tướng quân tiến cung.
"Được, vậy chúng ta đã nói xong rồi, đến lúc đó ngươi cũng không thể chơi xấu." Cửu công chúa hé miệng cười, tinh thân phấn chấn, tâm trạng rất tốt.
Quả nhiên Hoàng đế dùng một chiêu này đã làm cho người phía dưới lập tức vui vẻ.
Ba lần dập đầu tạ Hoàng ân mênh mông, âm thanh rung trời.
Hoàng đế còn đích thân tổ chức yến tiệc chiêu đãi, không chỉ thưởng cho bọn họ còn thưởng cho thê tử trong nhà của những đại thần này.
Những người đàn ông này đánh giặc ở bên ngoài, trên có già dưới có nhỏ, đều là thê tử ở nhà chăm sóc. Trong những công lao này còn có một nửa của thê tử trong nhà.
Bởi vậy, không đợi Lý Nguyên Thanh về nhà thì thánh chỉ đã đến.
Lý Nguyên Thanh thăng lên võ tướng chính tam phẩm, Liễu Phán Nhi cũng trở thành vu mệnh phu nhân chính tam phẩm, mới ngắn ngủi hai năm đã có thăng chức như vậy, cực kỳ hiếm thấy.
Tuy nhiên đây là quan võ khác với quan văn địa phương. Chỉ cần đánh giặc có quân công là có thể thăng quan. Đây là nguyên nhân chủ yếu nhất mà quan võ thích đánh giặc, tuy rằng sẽ c.h.ế.t người nhưng lại thăng quan nhanh!
Đương nhiên, triều đình yên ổn, bên ngoài không đánh giặc thì võ tướng sẽ rất khó được thăng quan. Trừ khi lập được công lao lớn khác hoặc là nói cấp trên có người bị điều động đi hoặc về hưu, sau đó có năng lực và phía trên có người thì mới có thể tiến lên được.
Không giống như lúc đánh giặc, có quân công thì tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, muốn tranh quân công của người khác cũng nguy hiểm.
Tuy nhiên nhà Liễu Phán Nhi không giống những người khác. Lý Nguyên Thanh lập công, Liễu Phán Nhi cũng lập được công lớn.
Những len sợi kia mùa đông này có thể làm cho triều đình kiếm được không ít tiền. Đồng thời, len có giá cao chắc chắn cũng được truyền đến các quốc gia du mục và bộ lạc xung quanh.
Liễu Phán Nhi gật đầu cười nói: "Đúng vậy, quan tam phẩm, lợi hại rồi. Sau này con cũng phải học tập thật tốt, nếu không ra ngoài sẽ bị chê cười, mất thể diện của phụ thân con."
Chu Bình Đế cũng đang âm thầm xem xét những chuyện này, nhiều lần thay đổi vị trí để suy nghĩ, nếu hắn ta là quốc gia du mục xung quanh. Hắn ta biết rằng lông cừu đắt thì chắc chắn năm tới sẽ nuôi nhiều cừu hơn, sau đó cắt lông và bán cừu.
Bởi vậy, trong lòng Chu Bình Đế càng thêm tán thưởng với việc Liễu Phán Nhi muốn lợi dụng sách lược len lông cừu.
Hơn nữa Đại Chu còn có lương thực giá cả vừa phải tiện nghi, bọn họ càng hăng hái hơn với giao dịch. Nếu như thông qua bán những thứ như lông cừu và cừu bò mà có thể đổi lấy đủ lương thực cùng dược liệu các loại vật tư thì không ai đồng ý đánh giặc. Nuôi những thứ đó đều hiểu rõ, nếu nuôi nhiều cừu hơn thì sẽ nuôi ít ngựa đi, tất nhiên sức chiến đấu sẽ giảm xuống.
Lý Nam đứng lên khỏi mặt đất, ngửa mặt nhìn về phía Liễu Phán Nhi: "Mẫu thân, có phải phụ thân con được thăng quan không?”
Vì kiếm thêm chút bạc, vì đổi thêm một ít vật tư của Đại Chu, những quốc gia kia cũng sẽ đặc biệt cung cấp thêm lông cừu.
"Nếu như chúng ta không ưu tú, không học tập, người khác sẽ không nói gì phụ thân, bởi vì phụ thân là anh hùng ra trận g.i.ế.c địch ở bên ngoài không có thời gian quản lý gia đình, nhưng bọn họ sẽ nói mẫu thân không nuôi dạy tốt chúng ta, bởi vậy coi thường mẫu thân."
Liễu Phán Nhi dở khóc dở cười: "Đương nhiên người khác không dám chê cười phụ thân con, nhưng sẽ chê cười con. Đều có thể nói, Lý Nguyên Thanh tài giỏi như thế sao lại có nữ nhi lười biếng như vậy chứ?"
Lý Tiểu Bảo ở bên cạnh bổ sung: “A Nam, muội phải học tập thật tốt, không thể cả ngày nghĩ đến việc ăn. Mẫu thân cũng rất tài giỏi, nhưng bởi vì xuất thân nông gia nên thường xuyên bị người ta dùng ánh mắt soi mói."
Lý Nam suy nghĩ một chút, gãi đầu, khó hiểu hỏi: "Nếu phụ thân con đã lợi hại như vậy, bọn họ nên là không dám chê cười con mới đúng.
Lý Dung gật đầu: "Đúng vậy, tỷ cố gắng học quy củ, không chỉ vì bản thân ta mà còn vì mẫu thân. Sau này tỷ ưu tú thì đi đâu người khác cũng sẽ khen ngợi một câu, Đức Thụy phu nhân biết dạy dỗ con cái."