Chỉ hy vọng sau ba năm, cơn giận của bệ hạ có thể nguôi ngoai. Đến lúc đó Chu Thái hậu sẽ tìm cách tìm một cuộc hôn nhân cho cháu gái, sinh con, sống hạnh phúc vui vẻ cả đời.
Chỉ là ý nghĩ này rất hay, nhưng tham vọng của quận chúa Vệ Lam cao ngất, nhưng mạng sống lại mỏng manh như một tờ giấy, nếu không làm việc thiện, tích đức thì kết cục cuối cùng của nàng ta sẽ càng ngày càng thảm hơn mà thôi.
Đương nhiên, chuyện này sẽ nói sau.
Liễu Phán Nhi từ miệng Lương Bảo biết được hình phạt của bệ hạ, cuối cùng trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Lương công công, tòa thành này của ta thực sự sạch sẽ sao?" Liễu Phán Nhi nhíu mày, trong lòng hơi sợ hãi, không muốn ở nơi này.
Một nhà phụ nữ và trẻ em, nếu như xảy ra chuyện gì, thật bi thảm.
Thật vất vả mới có một cuộc sống mới, mới cùng Lý Nguyên Thanh gặp lại nhau, Liễu Phán Nhi c.h.ế.t bất đắc kỳ tử như vậy.
Lương Bảo cười cười: "Yên tâm, lần này đã được dọn sạch sẽ, hơn nữa móng vuốt của Thái Hậu và quận chúa Vệ Lam đã bị nhổ, cho nên không ai trong triều có thể đụng đến ngài. Những người ta tìm đến, đều là những người đáng tin cậy, bọn họ không cha không mẹ, không có vướng bận ở bên ngoài, nên cũng không có điểm yếu để người khác nắm thóp được. Mặt khác, những thủ hạ mà phu nhân tìm đến, cũng tin được."
Liễu Phán Nhi quay người lại liền thấy cành hoa mai vừa mới hái, nàng nhận lấy, rồi đưa cho nha hoàng, kêu để vào bình hoa.
Lương công công cười: "Đại gia rất trông chờ vào nồi lẩu của ngài, đến lúc đó đại gia đình cùng nhau ăn, không khí sẽ rất vui vẻ."
Lý Nam chạy vòng vòng trong nhà, trong tay cầm những bông hoa mai vừa mới hái.
Không chỉ có như thế, nàng còn tìm trong không gian một ít thuốc sát trùng, bắt đầu tiêu độc, không bỏ sót một góc cho dù là góc tường hay nóc nhà.
Có sự đảm bảo của Lương Bảo, Liễu Phán Nhi mới yên tâm dọn vào.
"Nương, đây là hoa mai trong vườn nhà chúng ta, ta vừa mới bẻ vài cành muốn tặng cho người, bỏ cành hoa này vào bình có chứa nước, hoa có thể nở. Như vậy ta có thể gửi cảnh đẹp mùa đông vào phòng của người rồi."
Nghe được lời này, trong lòng Liễu Phán Nhi mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi. Chờ khi phu quân ta trở về, nhất định thưởng cho công công thật tốt."
Lý Nam thấy tiểu ca phá đám, lập tức không vui: "Đương nhiên không giống nhau, những cành hoa mai ta bẻ rất may mắn, ta tặng nó cho nương, là gia tăng may mắn cho người đó."
Lý Nam gật đầu liên tục, đắc ý cười, con bé ăn mặc giống một quả cầu nhỏ: "Đó là đương nhiên, ánh mắt của ta rất cao. Hoa mai ta chọn tặng cho người đương nhiên phải tốt nhất."
Lý Tiểu Bảo nghe muội muội nói dối không chớp mắt, mắt trợn trắng: "Không phải tất cả đều giống nhau sao?"
"Cảm ơn a Nam, làm con lo lắng rồi, đây là cành mai đẹp nhất trong vườn của chúng ta.
Lý Tiểu Bảo há miệng, cuối cùng khô cẳn trả lời: "Muội nói gì cũng có lý!"
Lý Nam cưỡng từ đoạt lý, cái miệng nhỏ cãi lại: "Nó ở trong sân có thể nở hoa, ở trong phòng cũng có thể nở hoa. Cắm ở bình hoa không những làm đẹp căn phòng, mà nương cũng không cần chịu rét mới có thể ngắm cảnh sắc mùa đông. Hoa nở rồi cũng sẽ tàn, cũng sẽ bị tỉa bớt, ta bẻ sớm một chút, đặt ở trong phòng cũng không ảnh hưởng gì. Ta không đào gốc cây lên, thì cây hoa mai kia vẫn sẽ sống tốt nha!"
Lý Tiểu Bảo lúc đầu vẫn nói tình nói lý vô cùng tự tin, bây giờ không nói lại Lý Nam.
Lý Tiểu Bảo gãi gãi đầu: "Hoa mai ở trong vườn sẽ sống được rất lâu, tại sao bẻ xuống? Nhìn cành hoa mai bị gãy ta thấy rất đáng tiết!"
Lý Nam cười: "A Nam ta vốn dĩ luôn có đạo lý, nương xinh đẹp như vậy, người xứng đáng có được bông hoa đẹp nhất."
Hằng ngày nhìn đệ đệ muội muội đấu võ mồm với nhau, Lý Dung ha ha cười: "Nương, ăn hạt dưa. Xem A Nam cùng Tiểu Bảo đấu võ mồm, so với xem diễn kịch còn thú vị hơn.”
Lý Nam chạy nhanh nhào vào lòng n.g.ự.c của mẫu thân: "A tỷ hư nhất, chỉ biết chê cười người ta. Vốn dĩ định đợi lát nữa hái một cành mai tặng tỷ tỷ, nhưng bây giờ không tặng nữa, cho dù tỷ tỷ là đệ nhị mỹ nữ trên thế gian này, ta cũng không tặng a tỷ hoa mãi nữa.ˆ
Liễu Phiến Nhi vỗ vỗ gương mặt nhỏ của nữ nhi: "A Nam và Tiểu Bảo nhà chúng ta đều tốt cả, ta và tỷ tỷ các con đi học nội quy, chờ ngày mai phụ thân hồi kinh, ta dẫn các con ở trên lầu xem đại quân chiến thắng trở về."
Lý Tiểu Bảo cảm thấy rất hứng thú với chuyện này: "Nương, thật sự có thể đi đón phụ thân sao?”
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đương nhiên có thể, ta kêu quản gia đặt một quán trà lâu, phụ thân các con sẽ dẫn tướng sĩ đi ngang qua chỗ đó. Chúng ta có thể ở trên lầu, nhìn thấy phụ thân các con."
"Thật tốt quá, cuối cùng phụ thân đã trở lại, phụ thân của ta là một anh hùng đại tướng quân." Ánh mắt của Lý Nam đầy tự hào: "Ông ấy là người bảo vệ đại chu, rất lợi hại."
Lý Dung cũng rất vui vẻ: "Nương, phụ thân đã trở về, chúng ta có phải sẽ trở về thông Cát Tường không? Ta nhớ Đại Bảo. Bởi vì chuyện của ta, nương phải dẫn theo đệ đệ muội muội vào kinh thành. Một mình Đại Bảo ở trong nhà sẽ rất đáng thương."
Liễu Phán Nhi cũng rất nhớ Đại Bảo, từ khi nhận được thư tín, lập tức nghĩ đến Đại Bảo một mình ở trong nhà, nhất định cũng rất nhớ bọn họ.
Những chuyện ở trong nhà đều được giải quyết ổn thỏa, hai vụ lúa gieo trông rất tố, hiện tại là thời điểm gieo trông cây cải dầu, qua mùa đông có thể thu hoạch được rồi.
Nhưng việc này không chỉ cần kiểm kê kỹ càng, còn phải đối chiếu từng món một, sau đó niêm phong lại. Hiện tại các gia tộc có sự lui tới, những gia tộc có sự kiện gì, nàng cũng cần gửi quà tương ứng.
Lưu thị dẫn theo hai nữ nhi quản lí trong nhà đâu ra đấy, nhưng Liễu Phán Nhi vẫn nhớ gia đình nhỏ của mình ở Trấn Cát Tường.
"Thật tốt quá." Bọn nhỏ một không ghét bỏ học quy củ, vui vẻ đi theo Lý Dung về.
Liễu Phán Nhi cười cười: "Chờ phụ thân của con trở về, chúng ta sẽ biết ngay. Bây giờ đến một tháng rưỡi nữa mới đến tết, nếu phụ thân con được phép trở về, chắc hẳn chúng ta có thể về nhà trước tết."
Nơi đó mới chính là gia đình của nàng.
Hài tử mới vừa đi, Liễu Phán Nhi mở sổ sách ra, chuẩn bị xem xét sổ sách, trong nhà ngoại trừ những phần thưởng do bệ hạ ban tặng, còn có của Cố gia và Tề gia, còn có quà tân gia của Triệu gia.
Phường nhuộm vải, cũng tiến hành mở rộng sản lượng, tăng thêm bốn phần sản lượng, nhưng cung vẫn không đủ cầu. Chỉ là hiện tại không đủ chỗ, chỉ có thể chờ xưởng mới được xây xong, mới có thể tăng thêm sản lượng.
"Cửu công chúa đã đến tận đây, ta không kịp ra tận cửa đón tiếp, mong Cửu công chúa thứ tội." Liễu Phán Nhi hành lễ, tươi cười thân thiết.
Đúng lúc này, người hầu tới báo: "Phu nhân, Cửu công chúa tới cửa chúc mừng tân gia.
Liễu Phán Nhi hơi sửng sốt, trước đây nàng nợ ân tình của Cửu công chúa, vẫn luôn chưa báo đáp, hiện tại Cửu công chúa lại tới cửa, nàng nhanh chóng buông xuống việc trong tay, đón tiếp Cứu công chúa.
Sau này nàng cần kiếm tiền nhiêu hơn, bằng không về sau không thể đáp trả nhiều ân tình thế gia được.
Cửu công chúa cười cười: "Đức Thụy phu nhân miễn lễ, ta chỉ tùy tiện tới cửa, chắc không quấy rây ngươi đâu?"
Liễu Phán Nhi lắc đầu: "Ta ở trong nhà chỉ xem một số sổ sách, bọn nhỏ thì đi học lễ nghỉ, hiện tại rất nhàn rỗi. Mời công chúa vào bên trong, ta có trà từ Giang Nam mang đến đã làm xong có thể uống, loại này không giống ở kinh thành."
Cửu công chúa cười cười: "Vậy ta cũng muốn nếm thử hương vị của loại trà đến từ vùng đất xinh đẹp ở phía nam đến cùng là hương vị gì.