Lão phu nhân Kim Lăng hầu vô cùng tin tưởng: "Lá rụng về cội, người về già lại muốn trở về quê cũ. Ba nhi tử cũng đã trưởng thành, đã đến lúc lão thái gia cũng nên nghỉ ngơi rồi."
Nếu không từ chức, bốn phụ tử đều giữ những chức vụ quan trọng, không phù hợp và cũng dễ khiến người ghen tị.
Trước đây Lan Lăng Hầu không muốn từ chức vì nhi tử vẫn chưa trưởng thành, chỉ cần ông ấy từ chức, năm sau nhi tử có thể thăng quan, mà còn là lên tam phẩm.
Nếu ông ấy không từ chức thì đại nhi tử dù có thế nào cũng không thể tiếp tục lên cao hơn.
Một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ phản ngược lại, khi đạt tới đỉnh cao thì phải suy thoái.
Chỉ rút lui càng sớm càng tốt, mới có thể tiếp tục sinh sôi không ngừng.
Liễu Phán Nhi gật đầu, cảm thấy một nhà Lan Lăng Hầu biết tiến biết lùi, chỉ có con cháu thành tài mới có thể tồn tại lâu dài.
"Lão phu nhân nói đều là sự thật, chỉ là ta bên này có một yêu cầu quá đáng, mong lão lão phu nhân giúp đỡ.”
Liễu Phán Nhi này thật sự biết tiến biết lùi.
"Vậy trước tiên ta muốn cảm ơn lão phu nhân." Liễu Phán Nhi cười duyên: "Ta xuất thân từ một nhà nông, ta cũng không đánh giá thấp bản thân, nhưng sự thật là nên tảng của ta còn nông cạn, cũng không cần thiết che giấu. Nếu luôn ở dân gian thì không sao, nhưng bây giờ phu quân ta đã lập được chiến công lớn lao, tất nhiên có địa vị cao. Sau này chắc chắn sẽ có đồng liêu lui tới. Không chỉ riêng ta, mà lúc đó hài tử cũng nên học các loại lễ nghi. Ta muốn mượn người hai ma ma có lễ nghĩa quy củ tốt quay trở về với ta, dạy quy củ cho ta và hài tử."
Nếu bây giờ dùng đến thì phải học mới có thể kiểm soát quyền chủ động tốt hơn.
Trước đây không học vì không dùng đến và không cần.
Ở miếu nào, thắp hương gì.
Vốn dĩ Tề lão phu nhân cũng đã chuẩn bị tốt, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội để nói, bà ấy đang đợi Liễu Phán Nhi đề nghị chuyển đi mới nói, không ngờ Liễu Phán Nhi lại chủ động nói ra.
Tề lão phu nhân cười hỏi: "Phán Nhi, ngươi có việc gì thì cứ nói đi. Chỉ cần ta có thể làm được thì chắc chắn không từ chối."
"Đa ta lão phu nhân." Liễu Phán Nhi chân thành cảm tạ, vui vẻ rời đi.
Liễu Phán Nhi cười nói: "Chỉ là không muốn bị chê cười nên ta càng phải học. Sau này còn khiến lão phu nhân lo lắng rồi, nếu ta có việc gì không làm được, người nhất định phải nói cho ta biết."
Tề lão phu nhân gật đầu: "Có thể nghe lời khuyên của người khác cũng là một cái lợi, ta sẽ chọn hai ma ma hiểu lễ nghĩa đi với ngươi, dạy cho mấy hài tử quy củ lễ nghi."
Tê lão phu nhân cười rạng rỡ, ánh mắt trở nên nhân hậu hơn: "Phán Nhi, hiếm khi ngươi nghĩ như vậy, thật sự rất tốt. Dù ngươi ở vị trí nào, ngươi có thể làm bất cứ điều gì ngươi muốn. Ta đã thấy quá nhiều người rõ ràng không hiểu mà giả vờ hiểu, lại không muốn học, làm ra không ít trò cười."
Nhìn Liễu Phán Nhi rời đi, Tê đại phu nhân cảm khái: "Mẫu thân, Đức Thụy phu nhân này không xuất thân cao sang, nhưng nàng có một trái tim mỏng manh, hơn nữa làm người cũng biết cao thấp, co được giãn được, có rất nhiêu quý nữ thế gia không thể làm được điều này."
Tề lão phu nhân cũng cảm khái không thôi: "Liễu Phán Nhi học là có thể làm được việc mà một quý nữ thế gia có thể làm, nhưng quý nữ thế gia không thể làm được việc mà Liễu Phán Nhi có thể làm. Một nữ tử có thể mang theo cả thôn chạy nạn, hơn nữa còn thành công định cư ở phía Nam, còn được Bệ hạ khen ngợi quả thật không phải người bình thường, đứa nhỏ A Dung này được nàng nuôi dưỡng ở bên cạnh, mặc dù quy củ của nàng có chút thiếu sót, nhưng cách cư xử, làm người tốt hơn rất nhiêu so với cô nương được nhà chúng ta dạy dỗ hết lòng."
Mặc dù Tê lão phu nhân cảm thấy không hài lòng nhưng cũng phải thừa nhận bà bà nói đúng. Trải qua một số chuyện không thể lặp lại, A Dung lớn lên trong sự nuôi dạy của Liễu Phán Nhi không chỉ cho phép con bé nhìn thấy sự khó khăn của những người ở tầng dưới chót, có một trái tim nhân ái mà còn làm cho con bé nhìn thấy cuộc sống của những người quyên quý, có thể duy trì đức hạnh của mình, rất khó có được.
Biết Liễu Phán Nhi sắp về nhà ở phường Bình Khang, Lương Bảo đã đến trước và cho người kiểm tra đồ đạc, cây cối hoa cỏ trong nhà.
Lần kiểm tra này thật sự đã xuất hiện rất nhiều vấn đề.
Ví dụ như ván giường trên giường đã bị tẩm thuốc độc.
Hoa trong hoa viên cũng có cây cỏ độc....
Nhìn thấy những kết quả này, Lương Bảo thấy ghê người. Lần trước khi vừa mới ban thưởng nhà, hắn ta đã kiểm tra qua, và không có vấn đề gì.
Hắn ta xác định Bệ hạ trọng dụng Lý Nguyên Thanh và Đức Thụy phu nhân, tuyệt đối sẽ không làm hại hai vị công thân này.
Sau khi chuyện này được bẩm báo cho Chu Bình Đế, Chu Bình Đế đã rất tức giận nói: "Lương Bảo, ngươi đi điều tra chuyện này, nhất định phải tìm ra kẻ muốn hãm hại Đức Thụy phu nhân và Lý Nguyên Thanh."
Vốn hắn ta nghĩ việc này do nước địch làm hay đối thủ của Lý Nguyên Thanh làm, nhưng thực tế lại không phải vậy. Chẳng những người phiên bang không động thủ, người triều đình cũng không động thủ, ngược lại lại là hậu cung mà Chu Bình Đế không quan tâm nhất động thủ.
Lương Bảo gật đầu: "Vâng, thưa Bệ hạ. Đức Thụy phu nhân và Lý Nguyên Thanh đều là những năng thần võ tướng của Bệ hạ. Nô tài nhất định sẽ tìm ra kẻ chủ mưu."
Lương Bảo đã bí mật nhốt những người này lại, sau đó thẩm vấn một cách nghiêm khắc.
Những người được sắp xếp mới vào đều do Lương Bảo tự sắp xếp, ngoài ra còn có người hâu do Hoắc Thành Đạt mua từ bên ngoài về.
Lương Bảo cũng âm thầm nói với Liễu Phán Nhi một tiếng, sau đó thay tất cả những người mà hắn ta đã sắp xếp trước đó. Những người ban đầu mượn của Tề gia và Cố gia cũng trả lại.
Lần thẩm vấn này lại khiến Lương Bảo c.h.ế.t lặng. Chu Bình Đế lo lắng người của nước Tây Vân hay các nước khác muốn sát hại vị tướng tâm phúc của hắn ta. Đối với một trụ cột của đất nước như vậy, mất đi một trụ cột là tổn thất to lớn cho đất nước. Chu Bình Đế rất quý trọng, tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào hãm hại.
Hoàng đế bận việc nên chỉ tới thỉnh an vào mùng một và mười lăm, những lúc khác bận việc công vụ, sẽ không làm phiền Chu Thái hậu. Từ khi đăng cơ đến nay chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Chu Bình Đế không thể chịu đựng được nữa, hắn ta tự mình mang theo chứng cứ đến Từ Ninh Cung.
Chu Thái hậu nghe được Chu Bình Đế đến cũng khá ngạc nhiên.
Quận chúa Vệ Lam đã sắp xếp người có động cơ kín đáo vào trong phủ, qua những người này làm việc không cần nói cũng biết mục đích gì, rõ ràng là muốn g.i.ế.c Đức Thụy phu nhân Liễu Phán Nhi.
Nếu không có sự sủng ái của Thái hậu, nàng ta sẽ không thể sống trong hậu cung chứ đừng nói đến việc gả cho lang quân như ý.
Quận chúa Vệ Lam vừa chép xong cung quy, đang cúi xuống trước mặt Chu Thái hậu, mặc y phục sặc sỡ để khiến Chu Thái hậu vui vẻ.
Vốn dĩ nàng ta nỗ lực như vậy, bởi vì quận chúa Vệ Lam biết, tổ mẫu Thái hậu là chỗ dựa của nàng ta.
Đây là lần đầu tiên Chu Bình Đế đến Từ Ninh Cung mà không phải vào mùng một hay mười lãm.
Lúc này Chu Thái hậu nghe tin Chu Bình Đế tới thì có chút sửng sốt, nhìn cháu gái bên cạnh: "Gần đây con có làm chuyện hồ đồ gì không?"
Quận chúa Vệ Lam nghe vậy lắc đầu: "Hoàng tổ mẫu, con mới chép xong cung quy, đã lâu không ra cung rồi, con thật sự chưa làm gì cả, con vẫn luôn thành thật mà."
"Không có gì là tốt nhất!" Nghe xong, Chu Thái hậu thở phào nhẹ nhõm: "Mau ra ngoài đón Bệ hạ đi