Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 439: Cửu Công Chúa Chèn Ép Quận Chúa Vệ Lam




Vẻ mặt Lý Nam kính nể ngưỡng mộ, nhìn Liễu Phán Nhi: "Mẫu thân, vừa rồi Cửu công chúa thật đẹp mắt. Y phục màu đỏ như lửa, đẹp như ánh sáng. Sau này ta cũng phải giống như Cửu công chúa, học cưỡi ngựa, có võ công, làm nữ hiệp."

Liễu Phán Nhi nhíu mày, cười khẽ: "Được thôi, A Nam của chúng ta học cưỡi ngựa, học võ công, sau này tất nhiên cũng có thể trở thành một nữ hiệp hành hiệp trượng nghĩa, bênh vực kẻ yếu."

Lý Tiểu Bảo không cho là đúng, phản đối: "Mẫu thân, A Nam là kiểu người thường xuyên lập chí. Khi bị bệnh thì nói rằng muốn trở thành một đại phu, làm cho thuốc không đắng; Ăn thức ăn ngon thì muội ấy lại nói là một đầu bếp, làm ra thật nhiều món ăn ngon hơn... Dù sao cứ cái gì tốt là muội ấy lại muốn làm cái đó, nhưng chỉ giới hạn ở suy nghĩ, vừa đến hành động thì lập tức không nhúc nhích."

Lý Dung cười trộm: "Tiểu Bảo, đệ thông minh, học hành giỏi. Ta và A Nam thì không được, đến lúc đó chọn giống nhau là được. Chờ A Nam lớn hơn một chút thì dạy muội ấy quản lý sản nghiệp là được, sau khi lớn lên cũng có thể không lo ăn uống."

Lý Nam nghe được lời của ca ca tỷ tỷ thì cảm thấy còn nên bổ sung một chút: "Ta đẹp như vậy, sau này ta sẽ bảo phụ mẫu tìm cho ta một vị phu quân tốt."

Nghe Được Lý Nam nói, Liễu Phán Nhi dở khóc dở cười: "A Nam, bình thường mẫu thân dạy con là phải dựa vào chính mình, dù sao cho dù là phu thê thì tai họa đến trước mắt cũng sẽ từng người tự bay!"

Lý Nam suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu: "Vậy bình thường ta sẽ dựa vào phu quân, lúc có khó khăn thì dựa vào chính mình, như vậy không phải là được rồi sao? Có thể không cần làm việc vất vả mà ta vẫn được thoải mái."

Liễu Phán Nhi nở nụ cười, cảm thấy Lý Nam làm như vậy cũng rất có lý: "Ừ, được. Chính là như vậy."

Triệu Hoàng hậu nghe nói như vậy, dở khóc dở cười: "Muội đấy! Muội đối với Cố Thiệu coi như là thật lòng.

Lại nói sau khi Cửu công chúa rời khỏi Cố gia thì hồi cung rồi đi thẳng tới cung điện của Hoàng hậu nương nương.

Triệu Hoàng hậu sửng sốt: "Đây là ý gì?"

Cửu công chúa không cảm thấy xấu hổ, nhận lấy trà cung nữ bưng tới, uống một ngụm: "Chỉ là ta tức giận Lưu gia ức h.i.ế.p Cố Thiệu." Triệu Hoàng hậu nhìn thấy Cửu công chúa cầm roi trong tay, che miệng cười: "Con khỉ ngang ngược nhà muội, hôm nay lại đi đâu giương oai đây?”

Cửu công chúa hợp tình hợp lý: "Cô nương Lưu gia bỏ trốn với biểu ca nhà mẹ đẻ, Lưu gia lại lấy lý do cô nương Lưu gia bị bệnh nặng nên hủy hôn. Không chỉ như thế, còn lan truyền tin đồn Cố Thiệu khắc nhà gái, thật sự vô sỉ. Cố Thiệu bị gánh vác tiếng xấu là khắc vị hôn thê, sau này làm sao có thể thành thân được nữa? Ta không nhìn nổi nên tự mình phái người đi bắt đôi uyên ương hoang dã này về."

Lý Dung và Lý Tiểu Bảo ở phía sau cũng không vội vàng phủ nhận mà suy nghĩ lại lý lẽ trong đó.

Cửu công chúa nghe nói như vậy, liên tục xua tay, từ chối: "Hoàng tẩu, người đừng nói với bệ hạ. Lúc trước bệ hạ đã nói với Cố Thiệu nhưng Cố Thiệu không muốn. Ta lại muốn nhất định phải gả cho hắn, như vậy rất mất mặt. Mặc dù ta thích hắn nhưng ta không muốn chà đạp bản thân mình."

"Ai, chuyện này muội cũng đừng nóng vội, đợi ta nói với bệ hạ xem có thể ban hôn cho muội không?" Triệu Hoàng hậu nhìn về phía Cửu công chúa, năm đó mẫu thân của bệ hạ là một cung nữ, hơn nữa mất sớm. May mà mẫu phi của Cửu công chúa đã chăm lo cho bệ hạ rất nhiều.

Bệ hạ trọng tình vẫn luôn nhớ kỹ!

Cửu công chúa có chút buồn rầu: "Thật lòng thì như thế nào chứ? Hắn lại không thèm để ý. Hắn thích vẻ dịu dàng của nữ tử Giang Nam, liễu yếu đào tơ, nhưng ta thì không. Hắn không thích ta cũng bình thường."

Triệu Hoàng hậu thấy Cửu công chúa như thế, mắt lộ ra ý cười: "Muội là một người trong lòng rõ ràng khó có được. Muội như vậy rất tốt, chân thành lại có trái tim lương thiện. Ai ở chung với muội trong một thời gian dài thì đều sẽ thích muội."

Cửu công chúa nở nụ cười: "Hoàng tẩu khen ta nhưng thật đúng là ta tin tưởng. Đúng rồi, hoàng tẩu, không nói chuyện của ta, hôm nay ta dẫn đôi uyên ương kia ném đến cửa Cố gia thỉnh tội thì gặp được Đức Thụy phu nhân, hơn nữa còn hộ tống nàng trở về Tề gia."

Nghe nói như vậy, Triệu Hoàng hậu sửng sốt: "Hộ tống? Vì sao muội phải hộ tống Đức Thụy phu nhân về Tề gia? Có chuyện gì xảy ra với Đức Thụy phu nhân?”

Cửu công chúa gật đầu, biểu cảm nghiêm trọng: "Ta phát hiện có người theo dõi nàng, không có ý tốt. Trên đường hộ tống đã chứng minh là như vậy. Có người muốn gây bất lợi cho Đức Thụy phu nhân, ta nghĩ đến Vệ Lam quận chúa không thích Đức Thụy phu nhân, lo lắng xảy ra chuyện nên đã tự mình hộ tống về."

Triệu hoàng hậu sửng sốt, sắc mặt khó coi: "Sao lại có liên quan đến Vệ Lam?”

Cửu công chúa suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói với Triệu hoàng hậu: "Lúc trước Vệ Lam xuất cung ngựa của nàng ta bị hoảng sợ tình cờ được Lý tướng quân cứu, sau đó đã nhiều lần phái người ban thưởng cho Lý tướng quân..."

Triệu Hoàng hậu gật đầu: "Hoàng muội, đa tạ muội. Mỗi ngày ta đều bận rộn, nhiều chỗ không thể quan tâm được, muội phải nhắc nhở ta."

Cửu công chúa nở nụ cười: "Hoàng tẩu yên tâm, Hoàng huynh cho phép ta tự do ra vào cửa cung, ta gặp phải chuyện tất nhiên sẽ nói với Hoàng tẩu."

Cửu công chúa lắc đầu: "Vẫn là không được. Hôm nay ta hơi mệt, bổn cung trở về trước."

Trên đường trở về cung điện Cửu công chúa gặp Vệ Lam quận chúa.

Cửu công chúa không chút do dự từ chối: "Không được, không có Thái hậu, Hoàng hậu nương nương và hoàng huynh cho phép, bổn cung cũng không dám mang ngươi ra ngoài.

Vệ Lam quận chúa nhìn thấy Cửu công chúa, ánh mắt lộ ra hâm mộ: "Cửu cô cô, lần sau người xuất cung có thể dẫn ta cùng đi ra ngoài không?”

Vừa nghĩ đến Vệ Lam quận chúa lợi dụng thủ đoạn ác độc đối phó với Liễu Phán Nhi, Cửu công chúa càng chán ghét cháu gái chỉ biết khóc lóc trước mặt Thái hậu nương nương này hơn.

Vệ Lam quận chúa lộ ra vẻ không vui: "Cửu cô cô, bệ hạ và Hoàng hậu đều sủng ái người, người nói được, nhất định là có thể dẫn ta ra ngoài."

Triệu Hoàng hậu ban thưởng cho Cửu công chúa một ít đồ, lúc này Cửu công chúa mới cáo từ.

Nhìn thấy bóng lưng Cửu công chúa rời đi, Vệ Lam quận chúa tức giận nói: "Thảo nào Cố Thiệu không thích ngươi, đều là bởi vì tính tình của ngươi quá kém”

Vệ Lam quận chúa tức giận đến dậm chân: "Cửu cô cô, sao cô lại như vậy?”

Cửu công chúa híp mắt, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Vệ Lam quận chúa: "Ta như thế nào? Ngươi muốn xuất cung thì ngươi đi xin Thái hậu nương nương, xin Hoàng hậu nương nương, câu bệ hạ. Ngươi làm trò gì trước mặt ta? Đưa ngươi ra ngoài thì ta lại phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của ngươi, tự tìm phiền phức. Hơn nữa, quan hệ của chúng ta cũng không tốt lắm, ta không mang ngươi ra ngoài cũng không có gì đáng trách."

Không muốn dài dòng, Cửu công chúa xoay người rời đi.

Vệ Lam quận chúa tức giận hậm hực trở về, nếu như không phải do Cửu công chúa thì hôm nay người nàng ta phái ra đã có thể thành công rồi.

Một câu nói đã làm cho trên mặt Vệ Lam quận chúa không còn chút máu.

Vệ Lam quận chúa tức giận đến run rẩy, muốn đuổi theo nhưng Cửu công chúa đã đi xa.

Bình thường luyện võ nên thính lực của Cửu công chúa rất tốt, cho dù đã đi rất xa nhưng cũng nghe được lời Vệ Lam quận chúa nói, quay đầu: "Ít nhất thì ta không nhớ thương trượng phu của người khác."

Liễu Phán Nhi vừa c.h.ế.t thì Lý Nguyên Thanh sẽ không có thê tử nữa.

Qua một khoảng thời gian nữa, Hoàng tổ mẫu ban hôn cho nàng ta, nàng ta có thể danh chính ngôn thuận gả cho nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất như Lý Nguyên Thanh.

Sắp xếp ám sát như vậy rất khó khăn.

Ma ma bên cạnh thấy Vệ Lam quận chúa tức giận, không để ý thể diện, nhỏ giọng nói: "Quận chúa, người đừng tức giận, đối phó với loại người dân quê nhà như vậy thật ra cũng không cần phải triệu tập lực lượng như vậy.”

Vệ Lam quận chúa nghe nói như vậy, khẽ nhíu mày nhìn vê phía ma ma bên cạnh: "Vậy ngươi nói xem còn có cách tốt gì nữa?"

Từ ma ma suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nhỏ giọng nói: "Không phải bệ hạ ban thưởng cho Đức Thụy phu nhân một căn nhà lớn sao? Một căn nhà lớn như vậy cũng phải cần nhiều người hầu, tùy tiện bố trí vài người ở mấy vị trí mấu chốt làm tay chân, như vậy cũng đủ để cho nàng ta chịu tội."

Nghe nói như vậy, ánh mắt Vệ Lam quận chúa sáng lên: "Nghe nói Lý tướng quân rất nhanh sẽ trở về, đến lúc đó tất nhiên Lưu Phán Nhi sẽ ở trong phủ ở phường Bình Khang."

"Quận chúa nói phải, thủ đoạn làm khó dễ của nữ tử ở hậu nhiều lắm, hơn nữa còn lặng yên không một tiếng động." Ma ma đề nghị, vốn cũng không cần huy động lực lượng làm gì.

Nếu quận chúa đã hoành hành không có gì kiêng dè như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta nắm được chân tướng, đến lúc đó gà bay trứng vỡ, hơn nữa còn ảnh hưởng đến thanh danh, ảnh hưởng đến danh dự của hoàng thất.

Liễu Phán Nhi nhân cơ hội thỉnh cầu giúp đỡ với Tê Tam phu nhân: "Chỗ này ta có một vụ làm ăn, đến lúc đó dẫn người cùng nhau làm được không?”

Nhớ năm đó thủ đoạn của Tây Dương công chúa rất cao minh, so với đao kiếm còn tốt hơn nhiều.

Sau khi trở về từ Cố gia Liễu Phán Nhi vẫn luôn ở trong nhà.

"Vâng quận chúa." Từ ma ma thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng khuyên được quận chúa.

Vệ Lam quận chúa gật đầu: "Ma ma nói đúng, mau chóng đi sắp xếp."

Tê Tam phu nhân nhàn rỗi không có việc gì thì đến tìm nàng nói chuyện phiếm. Chu Thái hậu phái bà ta tới khuyên bảo Vệ Lam quận chúa là hy vọng quận chúa không nên lúc tuyệt vọng chuyện gì cũng dám thử mà làm sai.

Liễu Phán Nhi cũng không giải thích quá nhiều: "Người chuẩn bị giúp ta hai thợ mộc, bên ta cần để cho bọn họ giúp ta làm hai cái máy. Có tiện không? Có thể giữ bí mật được không? Nếu như không thể, vậy thì ta sẽ đến Cố gia làm những việc này."

Liễu Phán Nhi trả lời: "Lông cừu!"

"Thứ đó có mùi tanh, tuy rằng thảm làm ra đã trải qua xử lý nhưng hàng năm sản lượng thảm cũng có hạn, chúng ta cũng sẽ không xử lý được mùi tanh trên lông cừu, lấy vê chưa chắc có thể kiếm được tiền." Tê Tam phu nhân nghi ngờ, nàng cảm thấy điều này cũng không kiếm được tiền.

"Làm ăn gì?" Tê phu nhân lập tức hứng thú, trong nhà chỉ tiêu rất nhiều. Tuy rằng nhà họ có chút sản nghiệp nhưng cũng rất khó khăn. Nữ nhi đã lớn rồi, nên chuẩn bị của hồi môn, nhi tử cũng không còn nhỏ, bất kể là khoa cử bái phỏng danh sư hay là sính lễ sau này cưới vợ cũng đều là một khoản chỉ phí lớn.

Liễu Phán Nhi chuẩn bị bản vẽ, sau khi các thợ mộc được đưa đến thì nàng giảng cho ba thợ mộc một vài điểm mấu chốt, sau đó bảo những thợ mộc này chế tạo dựa theo bản vẽ.

Liễu Phán Nhi cười cười: "Vậy thì đa tạ, không để người bận rộn vô ích, đến lúc đó làm ăn sẽ chia cho người một phần."

Tê Tam phu nhân thấy Liễu Phán Nhi nghiêm túc như thế, cũng không đành lòng đánh tan tính tích cực của Liễu Phán Nhi: "Được, vậy ta sẽ chờ người dẫn theo ta phát tài.

Tề Tam phu nhân cười khổ không được: "Chẳng qua chỉ là một ít chuyện nhỏ, đương nhiên là có thể làm tốt. Người yên tâm, ta sẽ gọi thợ mộc trong nhà tới, người muốn làm gì thì nói trực tiếp với bọn họ là được."

Lý Dung cũng theo sau cực kỳ chú ý.