Loại thân thiện hoàn toàn khác với loại khách sáo nhiệt tình của đại phu nhân, Liễu Phán Nhi có thể cảm nhận được.
Đến nhà, Tề tam phu nhân cũng không để lộ ra.
Qua hai ngày, Tề tam phu nhân về nhà ngoại, sau đó nghe ngóng từ tẩu tử của nhà mẹ đẻ.
Đại ca là một thống lĩnh không lớn không nhỏ trong cấm quân, nhưng bởi vì bảo vệ hoàng cung, hơn nữa thường xuyên phái người tuần tra cho nên cũng biết tương đối về tình huống trong cung.
"Tẩu tử, năm nay Vệ Lam quận chúa mười sáu, cũng nên quyết định việc hôn nhân đúng không?" Tề tam phu nhân và đại tẩu nói chuyện trong chốc lát thì mới bắt đầu nghe ngóng.
Từ phu nhân kinh ngạc, hạ giọng hỏi: "Tại sao muội lại hỏi về chuyện của Vệ Lam quận chúa?”
Tê tam phu nhân lộ vẻ chân thành: "Đại tẩu, cái gì cũng không thể gạt được tẩu, hai ngày trước ở bữa tiệc trung thu ở trong cung, Hoàng hậu nương nương tự mình gọi Đức Thụy phu nhân đến nói chuyện. Trong lúc vô tình ta nhìn thấy, Vệ Lam quận chúa nhìn về phía Đức Thụy phu nhân với ánh mắt bất thiện. Ta và Đức Thụy phu nhân mới quen đã thân, quan hệ rất tốt. Trong lòng lo lắng cho nàng, cho nên tới hỏi một chút."
Nghe được lời của cô em chồng thì Từ phu nhân cũng sững sờ, chợt nghĩ tới có một chuyện đã từng xảy ra ở kinh thành, cũng liên quan đến Vệ Lam quận chúa và Lý Nguyên Thanh.
Nghe nói như thế, Tê tam phu nhân gật đầu một cái: "Ta hiểu rồi, khi trở về thì ta sẽ nói với nàng.
Tề tam phu nhân nghe nói như thế, sợ hết hồn: "Đại tẩu, chẳng lẽ tẩu biết nguyên nhân bên trong sao?”
Nghe nói như thế, Tê tam phu nhân trợn mắt hốc mồm: "Trời ạ, chẳng lẽ..."
"Đây là lời đại ca muội nói cho ta biết, người ngoài cũng không biết chuyện này. Giữa Đức Thụy phu nhân và Vệ Lam quận chúa, trước đó chưa hề có liên quan gì cả, nếu có thì cũng chỉ có chuyện Lý tướng quân đã từng cứu được Vệ Lam quận chúa."
Từ phu nhân do dự một chút: "Ta không chắc chắn, nhưng hẳn là có quan hệ. Lần trước bệ hạ triệu kiến Lý tướng quân vào kinh cùng Cố đại nhân phụ trách cuộc đàm phán với Tây Vân quốc. Vệ Lam quận chúa cải trang xuất cung chơi đùa, nhưng bỗng nhiên con ngựa kinh sợ, là tướng quân Lý Nguyên Thanh Lý đã g.i.ế.c c.h.ế.t con ngựa điên, cho nên Vệ Lam quận chúa mới may mắn thoát khỏi tai nạn."
Từ phu nhân liền vội vàng gật đầu: "Ta cũng chỉ có thể nghĩ ra chuyện này. Cũng không thể nói lung tung chuyện này. Trở về cho Đức Thụy phu nhân biết chuyện gì xảy ra là được, tốt nhất là chỉ giữ trong Tê gia, không nên nói ra ngoài."
"Các ngươi đều đi ra ngoài đi!" Từ phu nhân nhìn chung quanh một chút, đợi đến khi nha hoàn bà tử đều đi ra ngoài thì mới nhìn Tê tam phu nhân: "Đệ muội, bây giờ nói chuyện này, trời biết đất biết ngươi biết ta biết, sau khi ra khỏi cánh cửa này, ta sẽ không thừa nhận."
Thật là xui xẻo, đi làm chuyện tốt mà còn mang rắc rối vê người.
"Lý tướng quân cứu người, đó là chuyện anh hùng, sau khi qua chuyện này thì cũng không để ở trong lòng. Nhưng mà những người khác thì lại không nghĩ như vậy, ngươi cũng biết điều này. Trong khoảng thời gian này, ngươi cứ ở nhà, đừng đi ra ngoài, đề phòng người khác giở trò xấu."
Liễu Phán Nhi cũng trợn tròn mắt, không nghĩ tới Vệ Lam quận chúa lại coi trọng Lý Nguyên Thanh.
Sau khi Tê tam phu nhân trở về từ nhà mẹ đẻ thì liền lặng lẽ nói với Liễu Phán Nhi về chuyện ở giữa Vệ Lam quận chúa và Lý tướng quân, cũng chỉ có chút chuyện này.
Nếu như Vệ Lam quận chúa này muốn c.h.ế.t muốn sống nhất định phải gả cho Lý Nguyên Thanh, vậy thì phải làm thế nào?
Vô cùng khó giải quyết!
Liễu Phán Nhi trâm tư phút chốc, sau đó gật đầu: "Ta hiểu rồi, lúc trước ta còn cảm thấy mấy câu chuyện ngày xưa hoang đường. Công chúa quận chúa là người có thân phận tôn quý, làm sao có thể vừa ý chồng của người khác chứ? Hiện tại xem ra, thoại bản cũng không nói quá."
Nghe nói như thế, Tê tam phu nhân cười: "Hiếm thấy ngươi có thể suy nghĩ sáng suốt mà không hoảng loạn. Nên giữ bí mật chuyện này. Có người phạm tiện ở bên cây tre, chúng ta không ngăn được, nhưng tự nhiên sẽ có người ngăn. Chỉ sợ người ở phía trên làm chỗ dựa thì sẽ không thể đối phó được."
Nghe Tề tam phu nhân nhắc nhở, Liễu Phán Nhi gật đầu: "Ta hiểu được. Chỗ dựa của Vệ Lam quận chúa là Thái hậu nương nương. Thái hậu cũng không phải mẹ ruột của bệ hạ, ta muốn hỏi mối quan hệ của bệ hạ và Thái hậu được không?”
Nếu như quan hệ bình thường, Chu Bình đế coi trọng Lý Nguyên Thanh, chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ qua tâm nguyện của Lý Nguyên Thanh, cũng sẽ không làm lòng của nàng nguội lạnh, tất nhiên sẽ không đồng ý chuyện của Vệ Lam quận chúa và Lý Nguyên Thanh.
Tề tam phu nhân trả lời: "Ta cũng không rõ bí mật ở trong cung. Nhưng mà, Thái hậu muốn đưa cháu gái tiến cung, làm phi tử của bệ hạ, nhưng bệ hạ không đồng ý."
Nghe nói như thế, Liễu Phán Nhi sững sờ, chợt hiểu ra, sau đó gật đầu một cái: "Ta biết rồi."
Từ hành động của Chu Bình đế thì có thể nhìn ra, quan hệ với Thái hậu bình thường, hơn nữa cũng không muốn có mối quan hệ sâu với nhà mẹ đẻ của Thái hậu.
Chu Bình đế từ chối, hơn nữa còn có thể ngồi vững vàng trên hoàng vị, Triệu hoàng hậu còn có thể ung dung như thế, có thể thấy được Thái hậu cũng không có quyền nói chuyện quá nhiều ở hậu cung.
Chu Thái hậu muốn ban hôn cho Vệ Lam quận chúa thì cũng phải để Chu Bình đế quyết định đối tượng.
Vốn là Liễu Phán Nhi còn muốn dẫn mấy đứa nhỏ đi loanh quanh ở kinh thành, nhưng bây giờ nàng lo lắng Vệ Lam quận chúa giở trò xấu, mà nàng lại tứ cố vô thân ở kinh thành, rất dễ xảy ra chuyện.
Nghĩ tới đây, Liễu Phán Nhi cười. Tề tam phu nhân thấy thế thì hiếu kỳ hỏi: "Ngươi không sợ sao?"
Tê tam phu nhân che miệng cười: "Vậy mà ngươi lại nghĩ rất thoáng, yên tâm đi, bệ hạ coi trọng ngươi và Lý tướng quân như vậy, nhất định sẽ không có việc gì. Chỉ cần ngươi đừng rơi vào bẫy của Vệ Lam quận chúa thì không cần phải lo lắng những chuyện khác."
"Nhưng mà, ta tin tưởng phu quân của ta, cũng tin tưởng bệ hạ sẽ không làm như thế. Bởi vậy, dù có tâm tư thì cũng chỉ là của Thái hậu nương nương và Vệ Lam quận chúa, còn bệ hạ và phu quân ta không có ý nghĩ này. Mặc dù có chút phiên phức, nhưng cũng không ảnh hưởng để mọi chuyện."
Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Ban đầu thì có chút sợ, luôn cảm thấy ta có thể sẽ giống người trong vở kịch, cuối cùng không thể không trở thành nữ nhân khoanh dung độ lượng sống chung chồng với quân chúa, mặc dù có thể diện nhưng sẽ không thể sống lâu, sẽ phải nhường chỗ cho quý nữ này."
Liễu Phán Nhi gật đầu một cái: "Đúng vậy."
Chu Bình đế rất vất vả mới đoạt được quyền từ trong tay thái hậu và triều thần, đương nhiên sẽ không cho phép võ tướng tâm phúc mà mình bồi dưỡng đến quá gần Chu gia.
Mãi cho đến một ngày, Cố ma ma Cố gia đi tới Tề gia cầu kiến Liễu Phán Nhi.
Vốn quận chúa Vệ Lam còn muốn làm mưa làm gió nên vẫn phái người theo dõi Liễu Phán Nhi, nhưng Liễu Phán Nhi dẫn theo hài tử vẫn trốn ở Tề gia.
Nàng ta muốn ra tay cũng không tìm được cơ hội.
Bởi vậy, nàng và mấy đứa nhỏ vẫn luôn ở trong Tề gia.
Liễu Phán Nhi thấy người này là ma ma tâm phúc của Cố lão phu nhân, vội vàng hỏi: "Cố ma ma, lão phu nhân phái ngươi tới đây có chuyện gì sao?”
Cố ma ma vừa lau nước mắt, vừa nghẹn ngào lên tiếng: "Đức Thụy phu nhân, lão phu nhân nhà chúng ta tức giận ngã bệnh. Thiếu gia nhà chúng ta bảo nô tỳ lại đây mời người qua khuyên nhủ lão phu nhân nghĩ thoáng một chút."
Liễu Phán Nhi sửng sốt, không rõ nguyên nhân, nhìn về phía Cố ma ma: "Đã xảy ra chuyện gì?”