Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 434: Nữ Tử Có Ánh Mắt Bất Thiện Là Ai?




Cố Thiệu cười nhẹt: "A Nam, ngươi vẽ nhiều như vậy, cha ngươi có thể xem hiểu không?”

Lý Nam ngẩng cái đầu nhỏ lên, vô cùng tự tin mà trả lời: "Đương nhiên là có thể hiểu, đây chính là cha ta, chúng ta không nói lời nào thì cũng hiểu nhau đang suy nghĩ gì."

Cố Thiệu kinh ngạc, tò mò hỏi: "Vậy ngươi nói một chút xem hiện giờ cha ngươi đang suy nghĩ gì?"

Lý Nam đắc ý lung lay một món đồ trang sức trên đầu: "Đương nhiên là cha đang nhớ ta nhớ nương, nhớ tới chúng ta, muốn một nhà chúng ta đoàn tụ."

Cố Thiệu cúi đầu cười nhẹ, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Lý Nam: "Đúng là bị tiểu nha đầu ngươi nói trúng."

Mắt của Liễu Phán Nhi sáng lên, thúy thanh hỏi: "Cố đại nhân biết tình huống của phu quân ta sao?"

Cố Thiệu nhìn đôi mắt sáng tỏ của Liễu Phán Nhi, trong ánh mắt đều là sự lo lắng cho phu quân. Hắn ta cảm thấy rất hâm mộ, tình cảm tốt đẹp như vậy, không biết đời này hắn ta có được trải qua hay không?

"Biết, sau khi Lý huynh thắng lợi trong chiến sự ở Tây Vân quốc thì đã bắt đầu trồng trọt. Bây giờ bên kia sắp thu hoạch, hơn nữa đàm phán cũng kết thúc. Sau đó chỉ cần Tây Vân quốc dựa theo quy định, trả tiền dê bò để chuộc người thì Lý huynh cũng không cần ở lại Tây Bắc. Sau khi trở về, bệ hạ có sắp xếp khác."

Cố Thiệu rất thích sự thông minh nhiệt tình của Liễu Phán Nhi, chỉ cần nói một chút là đã hiểu rõ ràng, thậm chí không cần nói thì cũng có thể biết.

Cố đại nhân nghe nói như thế thì trâm ngâm chốc lát, cười cười: "Đây chính là bí mật, Cố mỗ không thể tiết lộ."

Chuyện này, coi như bây giờ giấu diếm thì sau này dựa vào trí thông minh của mình, Liễu Phán Nhi cũng có thể đoán ra được. Bởi vậy, Cố đại nhân không muốn giấu diếm.

Bệ hạ đã phàn nàn về Thần Vương nhiều lần với hắn ta, có ý định để hắn ta và Lý Nguyên Thanh một văn một võ, một sáng một tối, điều tra mỏ bạc Tây Sơn và quặng sắt trong tay Thần Vương.

Nhưng mà, mặc dù nói như vậy, nhưng lại dùng ngón tay chạm vào nước trà, viết hai chữ "Thần Vương” lên bàn trà.

Mắt của Liễu Phán Nhi sáng lên, liên tục gật đầu: "Nói đúng, chuyện có thể để cho bệ hạ để ý, tất nhiên là chuyện lớn, đúng là không thể nói, là ta không biết sâu cạn, để Cố đại nhân chê cười rồi."

Liễu Phán Nhi lộ vẻ mừng rỡ, trong lòng hiếu kỳ: "Cố đại nhân, bệ hạ muốn sắp xếp cho phu quân ta làm gì?”

Sau khi dùng bữa xong, Liễu Phán Nhi mặt mỉm cười: "Lão phu nhân, trong khoảng thời gian này, đa tạ ngài chiếu cố. Hôm nay đến Cố gia, may mắn gặp được bạn tốt của phu quân ta, Cố đại nhân. Hắn nói với ta, chuyện ở Tây Vân quốc mà phu quân ta đang thi hành sẽ kết thúc vào mùa đông này, sau đó sẽ trở lại kinh thành phục mệnh."

Sau khi làm khách ở Cố gia, Liễu Phán Nhi mang theo bọn nhỏ trở về. Không chỉ có quà của Cố lão phu nhân mà còn có chút điểm tâm từ phương Nam, là món mà ba đứa trẻ yêu thích.

Trở lại Tê gia thì cũng đưa một chút cho Tề lão phu nhân, đại phu nhân, Tề tam phu nhân.

Cố lão phu nhân cười cười, thấy cháu trai và Liễu Phán Nhi ở chung bình thường như thế thì cuối cùng yên tâm. Người giữ lễ nghĩa, cho dù có như thế nào, ở chỗ nào thì cũng sẽ biết nên làm gì và không nên làm gì.

Nghe lời này một cái, mắt của Tề lão phu nhân sáng lên: "Vậy thì thật là quá tốt, vậy thì ngươi cũng đừng vội vã về nhà, chờ phu quân ngươi trở về, chẳng phải càng đẹp hơn sao?”

Liễu Phán Nhi gật đầu một cái, rất tán thành: "Lão phu nhân nói đúng, ta và mấy đứa nhỏ đều muốn phu quân ta. Bốn mẹ con chúng ta ở lại Tề gia, nhờ Tê gia chăm sóc, trong lòng luôn cảm kích Tề gia. Chỉ là sau khi phu quân ta hồi kinh, hắn cũng không thích hợp ở lại Tề gia."

"Ta muốn đến ở căn nhà mà bệ hạ mới ban thưởng, mặc dù lúc trước bệ hạ đã phái người chỉnh sửa, nhưng dù sao thì vẫn nên để người của mình sửa lại thì mới yên tâm, muốn nhờ lão phu nhân và đại phu nhân, tam phu nhân cho ta mượn mấy người để đi mua đồ thường dùng. Đợi đến lúc phu quân ta trở vê thì chúng ta liền chuyển về đó ở."

Liễu Phán Nhi nói hợp tình hợp lý, dù Tề lão phu nhân không nỡ ngoại tôn nữ A Dung, nhưng cũng không thể nào ngăn cản.

"Chuyện này cũng nên, không cần khách sáo. Vợ lão đại, vợ lão tam, các con giúp đỡ sửa sang lại phủ tướng quân."

Tê đại phu nhân nhiệt tình cười: "Mẫu thân yên tâm, con nhất định sẽ làm thỏa đáng.

Lần này trở về, tất nhiên là Lý Nguyên Thanh sẽ được thăng quan, tiền đồ vô lượng.

Tê tam phu nhân đi theo Liễu Phán Nhi tới viện cho khách của bọn họ, nhỏ giọng nói: "Liễu muội muội, ta thật không nghĩ đến, ngươi thật sự có thể làm mọi chuyện hợp lý như vậy, lúc đầu mẹ chồng của ta còn không cam lòng, nhưng bây giờ dù có không nỡ thì cũng đồng ý."

Liễu Phán Nhi cười cười, thái độ càng ngày càng cung kính: "Thật ra lão phu nhân cũng hiểu rõ trong lòng mình, mặc dù A Dung ở lại Tê gia sẽ được chăm sóc đặc biệt, nhưng dù sao thì con bé cũng không coi Tề gia nhà mà coi chỗ đó của chúng ta là nhà."

"Bây giờ lão nhân gia nhìn thấy A Dung cũng được chăm sóc rất tốt khi ở lại bên người chúng ta thì cũng yên lòng. Đợi đến lúc chúng ta dọn nhà, ta sẽ nhờ lão phu nhân ban thưởng hai ma ma quản sự, dạy A Dung lễ nghi, như vậy thì nàng cũng càng thêm yên tâm.”

Một ngày này, trong cung tổ chức cung yến, lúc này Triệu hoàng hậu sai người hạ chỉ, để Liễu Phán Nhi tới.

Liễu Phán Nhi rất tán thành, gật đầu một cái: "Ta hiểu được, chuyện này là phải. Ngoại trừ hàng năm đến Kim Lăng, hoá vàng mã dâng hương cho mẹ ruột thì sau đó sẽ ở Kim Lăng, đi thường thủy thì có thể đến bến tàu Thông Châu, cũng thuận tiện!"

Vinh sủng như thế này khiến Tề lão phu nhân ý thức được, nếu Lý Dung đi theo Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh thì tương lai nhất định sẽ sống tốt. Tại Tề gia, thì cô bé chỉ là một Hầu phủ tiểu thư nghèo túng, ăn nhờ ở đậu.

Không chỉ có như thế, Cứ cách ba ngày thì hoàng hậu nương nương lại cho người tới, đưa một chút điểm tâm và một ít vật nhỏ ly kỳ trong cung. Không chỉ cho Đức Thụy phu nhân mà cũng cho mấy đứa nhỏ Tề gia.

Có thể giữ được thể diện cùng Tề gia, đạt tới mục đích, thật ra tất cả đều nhờ vào lân Chu Bình đế và hoàng hậu nương nương triệu kiến nàng, hơn nữa còn ban thưởng nhà cho nàng.

Chớp mắt liên đến tết Trung thu.

Tê tam phu nhân rất tán thành, nở nụ cười: "Đúng vậy, bây giờ hai nhà hòa thuận như vậy là tốt nhất. Nếu như một nhà các ngươi có thể ở lại kinh thành thì tự nhiên tốt nhất, về sau thường xuyên qua lại, lão thái thái nhớ A Dung thì A Dung chỉ cần nhấc chân liên có thể tới. Nếu như sau này các ngươi không thường xuyên ở lại kinh thành thì cũng phải thường xuyên trả A Dung lại để thăm lão nhân gia. Đã có tuổi rồi, nếu nói câu không xuôi tai thì số tuổi thọ cũng có hạn."

Nữ tử mặc cung trang màu vàng nhạt ngồi ở bên cạnh thái hậu nương nương có ánh mắt bất thiện dò xét Liễu Phán Nhi.

Được Hoàng hậu nương nương gọi nói chuyện, ban thưởng ở trước mặt như vậy cũng chỉ có 3 người.

Liễu Phán Nhi là người thứ nhất, Cố lão phu nhân là người thứ hai, người thứ ba chính là Phùng lão phu nhân ở Tây Nam, người nhà họ đã quản lý Vân Nam và Qúy Châu nhiều đời.

Thế là Liễu Phán Nhi đi theo Tề gia lão phu nhân, đại phu nhân, Tam phu nhân tới hoàng cung. Trong bữa tiệc trung thu, Triệu hoàng hậu còn tự mình kêu Liễu Phán Nhi tiến lên, không chỉ nói chuyện mà còn ban thưởng.

Vốn cho là người vợ mà Lý Nguyên Thanh cưới ở nông thôn là một người vợ già hoa tàn ít bướm, nhưng hiện tại xem ra, tướng mạo cũng không tệ lắm.

Liễu Phán Nhi cảm giác có người nhìn nàng, có chút không được tự nhiên, khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía trước, liền thấy một nữ tử có dáng dấp mỹ mạo, mặc cung trang hoa lệ, da trắng đang nhìn mình.

Liễu Phán Nhi có chút không hiểu, nàng không biết nữ tử kia.

Trong cung, nàng cũng không thể nghe ngóng được, vẫn nên chờ xuất đến lúc cung thì hỏi lại.

Thái hậu nương nương vừa quay đầu, liền thấy ánh mắt bất thiện của cháu gái, hơi hơi hí mắt: "Lam Nhi, hình như móng tay của ai gia có vết bẩn, ngươi giúp ai gia nhìn xem..

Vệ Lam quận chúa nghe thấy tiếng của tổ mẫu thì lập tức cúi đầu, sau khi bình tĩnh thì mới nhìn móng tay của Thái hậu: "Tổ mẫu, móng tay không bẩn."

Thái hậu nương nương gật đầu một cái: "Không bẩn thì tốt, ánh mắt của ngươi tốt, sẽ không hoa mắt, cũng sẽ không nhìn loạn."

Vệ Lam quận chúa vội vàng đáp lời: "Tổ mẫu nói đúng."

"Nhất định là Đức Thụy phu nhân đã làm việc thiện, làm cho người khắc sâu ấn tượng cho nên mới làm người khác chú ý." Tê tam phu nhân cười nói, Liễu Phán Nhi cũng không đắc tội với ai ở trong kinh thành.

Đợi đến lúc đi ra khỏi cung, ngồi trên xe ngựa, Liễu Phán Nhi mới hỏi Tê tam phu nhân: "Tam phu nhân, ngồi ở bên cạnh Thái hậu, nữ tử mặc cung trang màu vàng nhạt kia là ai?"

Tê tam phu nhân hiếu kỳ hỏi: "Tại sao ngươi lại hiếu kỳ vê Tê Lam quận chúa ngồi ở bên cạnh Thái hậu nương nương?”

Nghe nói như thế, Liễu Phán Nhi gật đầu một cái: "À, hóa ra là cháu gái ruột của Thái hậu nương nương, thảo nào lại ngồi ở bên cạnh Thái hậu nương nương."

Tê tam phu nhân hạ giọng nhỏ giọng nói: "Nữ tử kia là cháu gái ruột của Thái hậu, Vệ Lam quận chúa, trước kia là con gái của Nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử mất sớm, nữ nhi duy nhất được hoàng hậu giáo dưỡng. Sau khi lên ngôi thì mẹ cả trở thành Thái hậu”

Liễu Phán Nhi cười cười: "Cũng không phải là ta hiếu kỳ về nàng, mà là dò nàng tò mò về ta, vừa rồi vẫn luôn nhìn ta. Trong lòng ta nhớ lại nhưng cũng không nhận ra nàng.

Thái hậu nương nương thở dài trong lòng, còn quá trẻ, không che giấu được sự ghen ghét trong lòng.

Liễu Phán Nhi nhún vai, biểu thị mình không biết: "Ta cũng không biết được. Nếu nói đắc tội với người khác thì cũng chỉ có thể bởi vì chuyện của A Dung, đắc tội Vương thị ở Kim Lăng. Còn lại thì không có gì cả."

Liễu Phán Nhi lắc đầu, hơi hơi híp mắt: "Nhưng ánh mắt nàng nhìn ta có chút bất thiện!"

"Hả?" Tê tam phu nhân sững sờ, không dám tin: "Vì sao? Đây là lân đầu tiên ngươi tới kinh thành, cũng là lần đầu tiên gặp Vệ Lam quận chúa, tại sao ánh mắt của nàng nhìn ngươi lại bất thiện chứ?"

Nếu có thì đó cũng là Vương gia, nhưng cho dù Vương gia có tức giận, thì cũng chỉ nhìn chằm chằm vào Lan Lăng Hầu phủ, còn về A Dung được Lý gia nhận nuôi thì cũng không có quá nhiều ân oán.

"Không cần cám ơn, hai người chúng ta mới quen đã thân, thường xuyên qua lại, dù sao thì ta cũng coi ngươi là bạn tốt, nếu là chuyện của ngươi thì ta nhất định sẽ tận tâm." Tề tam phu nhân nở nụ cười, vô cùng thân thiết với Liễu Phán Nhi.

Sau khi Tê tam phu nhân nghe thấy vậy thì cẩn thận suy đoán: "Dị nhân là quái vật, chưa từng có chuyện vô duyên vô cớ thích, đương nhiên cũng không có chuyện vô duyên vô cớ hận thù. Ngươi cứ án binh bất động trước, tạm thời không cần nói cho những người khác biết. Hai ngày nữa ta sẽ đi nghe ngóng rồi nói cho ngươi biết."

Liễu Phán Nhi nhìn vê phía Tề tam phu nhân gật đầu: "Đa tạ Tam phu nhân, ở kinh thành, hai mắt của ta đều đen thui, thật sự không biết rõ chuyện gì xảy ra."

Còn về mâu thuẫn trước đó với mấy người trong thôn thì cũng không thể kéo đến hoàng cung được!