Không chỉ có như thế, cách mỗi hai ba ngày, Triệu hoàng hậu trong cung đều sẽ phái ma ma bên người, tới tặng chút quà, từ ăn, đến dùng, số lượng rất nhiều, chủng loại cũng thật nhiều.
Ân sủng như vậy khiến cho từ trên xuống dưới Lan Lăng Hầu đều phải yên tĩnh lại.
Liễu Phán Nhi sắp xếp thỏa đáng, đang chuẩn bị phái người đến Cố gia đưa thiếp mời, không nghĩ tới lại nhận được thiệp của Cố lão phu nhân nói muốn tới Tề gia bái phỏng.
Theo lý, hẳn là Liễu Phán Nhi sẽ đến Cố gia bái phỏng. Bây giờ Cố lão phu nhân lại tạo thế cho nàng, tự mình tới thăm.
Tê lão phu nhân và Cố lão phu nhân cũng quen biết, trò chuyện vui vẻ.
Trong lời nói của Cố lão phu nhân đều là lời khen ngợi Liễu Phán Nhi, khen ngợi rất nhiều. Liễu Phán Nhi ở bên cạnh nghe Cố lão phu nhân khen ngợi mình thì mặt cũng đỏ lên.
Nàng thật sự không tốt được như lời khen của Cố lão phu nhân!
Tê lão phu nhân hiểu rõ con người của Cố lão phu nhân, bà ấy chưa từng khen ngợi ai như thế. Từ khi Cố lão phu nhân tới bái phỏng, Tề lão phu nhân hoàn toàn thay đổi cái nhìn với Liễu Phán Nhi.
Hai ma ma này không chỉ có thể dạy bảo Lý Dung, nếu như có gì không tốt thì còn có thể kịp thời thông báo cuộc sống sinh hoạt của ngoại tôn nữ tại Lý gia, như vậy thì bà ấy cũng có thể biết tình huống của ngoại tôn nữ.
"Cô nương như vậy ở đâu thì cũng có thể sống tốt. Nếu trước kia mẫu thân của A Dung cũng có tính cách như vậy thì cũng không đến nỗi sau này... Ôi, bỏ đi, không đề cập tới nghiệt chướng đó. Vừa nghĩ tới nàng bởi vì một nam nhân mà muốn sống muốn c.h.ế.t thì ta liền tức giận đến phát điên! Đúng là nha đầu c.h.ế.t tiệt không có tiên đồi"
Tê tam phu nhân che miệng cười: "Chuyện này có gì khó chứ? Đến lúc đó ngài ban thưởng hai ma ma, đi theo bên cạnh A Dung, xem như ma ma giáo dưỡng của A Dung, cũng có thể dạy A Dung về quy củ của con gái thế gia, cũng nói một chút quy củ của nữ nhân ở hậu viện thế gia một cách bất tri bất giác."
Tê lão phu nhân gật đầu: "Cái gì của A Dung cũng tốt, chỉ có lễ nghĩ thế gia không tốt, lễ phép cũng không đúng chỗ." Tê tam phu nhân thấy cuối cùng mẹ chồng cũng từ bỏ thì yên tâm, lúc này nói với mẹ chồng: "Mẫu thân, ngài cũng chỉ có ý tốt. Bây giờ bệ hạ ban thưởng nhà, về sau một nhà Liễu muội muội cũng sẽ định cư ở kinh thành. Nếu mẫu thân muốn gặp thì cũng có thể thường xuyên gặp."
Tê lão phu nhân rất tán thành: "Đúng là phải học. Nếu không học thì sau này sẽ bị chê cười."
Tề lão phu nhân bí mật nói với con dâu thứ ba: "Vợ lão tam, ngươi đã đúng. A Dung đi theo Đức Thụy phu nhân sẽ tốt hơn nhiêu so với khi ở cạnh chúng ta. Tính cách, cách đối nhân xử thế của A Dung vừa chân thành lại không mất sự khôn khéo đưa đẩy, đúng là được Đức Thụy phu nhân dạy bảo tốt."
Cố lão phu nhân nhìn thấy Lý Nam thì có chút vui vẻ, ôm vào trong n.g.ự.c không buông tay, giống như nếu ôm lâu hơn chút nữa thì sẽ thành người nhà mình.
Nàng muốn đi bái phỏng Cố lão phu nhân, còn phải tặng quà ngày lễ cho Cố gia.
Ba đứa nhỏ nhìn thấy Cố lão phu nhân thì vui vẻ chạy tới: "Cố nãi nãi, A Nam nhớ người rồi!"
Sau khi Cố lão phu nhân tới bái phỏng, ba ngày sau, Liễu Phán Nhi sai người đưa thiệp đến Cố gia.
Lúc này Liễu Phán Nhi và Cố lão phu nhân mới có cơ hội nói chuyện.
Lý Dung cười nói: "Cảm tạ Cố nãi nãi!"
Nha hoàn bưng điểm tâm tới, bọn nhỏ ở bên kia ăn điểm tâm nói chuyện.
"Sau khi nhận được thiệp thì ta vẫn luôn ngóng trông các ngươi đến. Ta đã để phòng bếp làm món ngon của kinh thành, sẽ nhanh chóng bưng lên."
Cố lão phu nhân cười nói: "Ta nghe Thiệu Nhi nói, đàm phán đã kết thúc, Đại Chu và Tây Vân quốc đã ký kết hiệp định đàm phán, trên cơ bản đều làm theo điều khoản lúc trước Thiệu Nhi và Nguyên Thanh bàn bạc."
"Bây giờ Tây Bắc không còn chiến sự, chưa hết năm nay thì Nguyên Thanh liền có thể hồi kinh báo cáo công việc. Nếu như ngươi ở lại kinh thành lâu thêm một chút thì có lẽ còn có thể gặp Nguyên Thanh tại kinh thành."
Nghe nói như thế, mắt của Liễu Phán Nhi sáng lên: "Có thật không? Cuối năm ngoái vội vàng từ biệt, rất là nhớ. Nếu như có thể ở lại kinh thành đợi phu quân, vậy thì tạm thời ta sẽ không quay về. Dù sao thì Tề lão phu nhân vẫn còn muốn giữ A Dung lại, cũng có thể ở lại kinh thành thêm một thời gian ngắn cùng người thân của con bé."
Cố lão phu nhân nhớ đến đêm đó Lý Nguyên Thanh thành thân, bị bệ hạ gọi vê kinh thành, cũng cảm thấy tiếc hận.
Thanh niên nam nữ, tình nghĩa càng thâm hậu hơn. Lại còn tách khỏi nhau trong thời gian dài như vậy, đương nhiên là rất nhớ.
Nhìn thấy Liễu Phán Nhi như bây giờ, Cố lão phu nhân cũng nhớ lại bản thân lúc còn trẻ.
"Đương nhiên là thật, Thiệu Nhi sẽ không nói đùa chuyện này." Cố lão phu nhân cười nói, đột nhiên nghĩ đến việc vui trong nhà: "Nếu như các ngươi ở lại kinh thành lâu hơn một chút thì có lẽ sang năm còn có thể uống rượu mừng của Thiệu Nhi."
Liễu Phán Nhi kinh ngạc: "Cố đại nhân đã nói xong việc hôn nhân rồi sao?"
"Nói xong rồi, đích nữ của Lưu đại nhân." Cố lão phu nhân cười trả lời: "Dáng dấp đẹp, tính tình cũng tốt. Thiệu Nhi cũng không còn nhỏ, ta vẫn chờ ôm cháu chắt đấy. Ta thấy hắn thành thân sinh con xong thì cũng có thể nhắm mắt được, ta không thể bỏ qua chuyện này được."
Sau khi đi tới kinh thành, Liễu Phán Nhi đã dùng tiên để chuyển thư đi.
Cố lão phu nhân vô cùng yêu thích Lý Nam, nét mặt hiền lành nhìn về phía Lý Nam và những đứa trẻ khác: "Vậy ta phải cố gắng sống, đợi đến lúc A Nam lớn lên."
Điều duy nhất không thay đổi chỉ có tiếng cười thanh thúy của Liễu Phán Nhi, và những câu nói hài hước.
Cố Thiệu gặp lại Liễu Phán Nhi, có cảm giác dường như đã không gặp nhau mấy đời.
Hôm nay Cố đại nhân nghỉ, biết Liễu Phán Nhi tới cửa bái phỏng thì cũng không đi ra ngoài. Lúc này nghe Cố Ba hồi báo, nói Đức Thụy phu nhân đã tới thì mới thản nhiên đi tới chính viện Cố gia. Cố Thiệu hỏi: "Đức Thụy phu nhân, ngày mai ta gửi thư đến thành Tây Bắc, Đức Thụy phu nhân có muốn viết thư hay vật gì muốn gửi cho Lý tướng quân không?”
"Lão phu nhân không nên nói như vậy. Ngài có tuổi thọ như tùng hạc, sống lâu trăm tuổi." Liễu Phán Nhi cười nói: "Người thích A Nam nhà chúng ta như vậy, tương lai A Nam nhà chúng ta thành thân, còn phải mời lão nhân gian người đến."
Chỉ chốc lát sau, nha hoàn liền lấy bút mực giấy nghiên ra.
Cố Thiệu gật đầu: "Bây giờ viết đi, ta sẽ sai người cầm bút mực giấy nghiên tới!"
"Được." Liễu Phán Nhi gật đầu, vui vẻ đáp lời: "Lúc vừa mới đến kinh thành, mặc dù ta đã gửi thư cho phu quân, nhưng trong khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện, cho nên ta cũng muốn viết thêm cho phu quân. Cũng muốn nói đến chuyện lần trước bệ hạ ban thưởng cho nhà ta Ngũ tiến đại trạch tử ở phường Bình Khang."
Mắt của Liễu Phán Nhi sáng lên: "Đa tạ Cố đại nhân, đợi chút nữa ta và mấy đứa nhỏ viết thư, làm phiền Cố đại nhân chuyển cho phu quân của ta."
Lý Nam viết thư, chỉ có 1⁄4 là chữ, nội dung còn lại đều là hình vẽ.
Lý Dung và Lý Tiểu Bảo viết thư, chỉ dùng văn tự, không cần hình ảnh thì đã có thể biểu đạt ra nội dung muốn nói.
Nhưng mà có lẽ tất cả sự khôn khéo của Lý Nam đều chỉ có ở trên miệng, có thể nói có thể ăn, nhưng nói đến chuyện viết chữ đọc sách thì không quá ổn.
Không chỉ có Liễu Phán Nhi viết thư, Lý Dung và Lý Tiểu Bảo, Lý Nam đều viết.
Đợi đến lúc Lý Nam viết xong một bức thư thì có lẽ đã dùng hai mươi lăm tấm giấy.
Nhìn không giống một phong thư, mà giống một quyển sách.