Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 432: Từ Trên Xuống Dưới Tề Gia Đều Yên Tĩnh Lại




Tề lão phu nhân cảm thấy, có lẽ A Dung đi theo Đức Thụy phu nhân và Lý tướng quân sẽ tốt hơn.

Liễu Phán Nhi suy tư, nhận được lời triệu kiến của bệ hạ và hoàng hậu nương nương, hơn nửa còn được ban thưởng nhiều như vậy, lúc đến Tê gia sẽ có rất nhiều hạ nhân chúc mừng nàng.

Nếu người hầu ở trong phủ gặp dịp vui này thì nhất định sẽ nhận được tiền thưởng.

Nếu như chỉ cho chút tiền thì có chút hẹp hòi.

Thế là Liễu Phán Nhi sai người dừng xe ngựa ở một nhà cửa hàng bạc gần đó, trực tiếp dùng ngân phiếu đổi lấy năm mươi lượng hạt dưa bạc.

Đựng đầy một cái rương, cũng nặng lắm.

Miêu Nhi tỷ kinh ngạc: "Phu nhân, chúng ta đổi ra số hạt dưa bạc này làm gì? Năm mươi lăm lượng bạc chỉ có thể mua được năm mươi lượng bạc, chúng ta bị thiệt năm lượng bạc đấy!"

Liễu Phán Nhi nhẹ giọng giải thích: "Gia công hạt dưa bạc cũng phải tốn sức. Nếu như là nhà chúng ta dùng thì đương nhiên là không cần đổi, trực tiếp khen thưởng bạc là được. Nhưng ở kinh thành lại có nhiều kiểu, hạ nhân cũng có tâm mắt cao. Nếu như trực tiếp cho bạc thì cũng không có thể diện cho lắm. hạt dưa bạc càng đẹp hơn. Một hạt dưa bạc có giá hai đồng, nếu có được mấy hạt thì cũng được một lượng, khen thưởng ra ngoài cũng đẹp mắt."

Người gác cổng nhìn thấy Liễu Phán Nhi thì khom người: "Chúc mừng Đức Thụy phu nhân

Liễu Phán Nhi châm chước phút chốc: "Tiểu nha hoàn thì cho ba bốn, nhìn thấy quản sự ma ma, hoặc quản sự thì cho năm, sáu hạt."

Vốn là còn rất đau lòng về tiền, Miêu Nhi tỷ nghe lời này một cái thì gật đầu: "Phu nhân nói đúng, kiếm tiền cũng chỉ để tiêu. Mặc dù chúng ta đến từ nông thôn, nhưng không thể tránh bị soi mói, không thể để người khác xem thường."

"Đừng đau lòng, A Dung ở Tề gia, chúng ta cũng phải biểu hiện cho bên ngoài biết là nhà chúng ta cũng rất có tiền, cũng rất hào phóng, có thể cung cấp điều kiện vật chất cực kỳ tốt cho A Dung."

Miêu Nhi tỷ có chút đau lòng: "Cho nhiêu như vậy sao!"

Sau khi trở lại Tê gia, Tê gia đặc biệt mở cửa hông, nghênh đón Liễu Phán Nhi trở về. Miêu Nhi tỷ trừng to mắt: "Kinh thành khen thưởng còn có nhiều quy củ như vậy. Hạ nhân và hạ nhân không giống nhau, vậy thì ban thưởng như thế nào?"

Mặc dù năm, sáu hạt dưa bạc đối với người gác cổng Lan Lăng Hầu phủ mà nói không tính là nhiều, nhưng người ta được bệ hạ ban thưởng, sau đó liền đổi một rương lớn hạt dưa bạc, còn đặc biệt khen thưởng cho hạ nhân của Tề gia, cho thấy Đức Thụy phu nhân có lòng.

Miêu Nhi lập tức lấy năm đến sáu hạt dưa bạc cho người gác cổng, sau đó đi qua.

Người gác cổng vui vẻ ra mặt, nhận phần thưởng: "Đa tạ phu nhân ban thưởng."

Liễu Phán Nhi cười nói: "Chia vui, Miêu Nhi ban thưởng!"

Vừa tới kinh thành, bệ hạ và hoàng hậu nương nương đều không nhịn được mà triệu kiến Đức Thụy phu nhân, hơn nữa còn ban thưởng căn nhà lớn ở phường Bình Khang. Vinh sủng giống như vậy cũng thật hiếm thấy.

Đến chính viện Tề gia, Liễu Phán Nhi đã khen thưởng ra ngoài 1⁄z tổng số hạt dưa bạc, hoàn toàn thay đổi thái độ của những hạ nhân này đối với đoàn người của Liễu Phán Nhi.

Lúc trước bọn họ nghe nói biểu tiểu thư lớn lên ở nông thôn, mặc dù sẽ không chướng mắt, nhưng cũng cảm thấy biểu tiểu thư không có kiến thức. Nhưng hiện tại bọn họ cũng không dám nghĩ như vậy nữa.

Dọc theo đường đi, chỉ cần có hạ nhân nào chúc mừng Liễu Phán Nhi thì cũng được khen thưởng. Đám người nhận được phần thưởng thì đều rất vui vẻ.

Tê đại phu nhân còn nhiệt tình với Liễu Phán Nhi hơn so với hôm qua: "Đức Thụy phu nhân khổ cực, bộ đồ này mặc đẹp, đoan trang, trang nhã, nhưng quá nóng."

Liễu Phán Nhi nhoẻn miệng cười: "Ta tới để thỉnh an Tề lão phu nhân, sau đó sẽ trở về thay quần áo. Hôm nay, cuối thu nắng gắt, giữa trưa quá nóng."

Tê lão phu nhân cười cười, có chút hòa khí: "Đúng vậy, nhanh đi về đi, nghỉ ngơi thật tốt.

"Đa tạ lão phu nhân quan tâm." Liễu Phán Nhi khách sáo, nói chuyện với những người khác vài câu sau đó mang theo nhi nữ, người hầu nâng phân thưởng, trùng trùng điệp điệp trở lại Mai Uyển.

Liễu Phán Nhi đi thay quần áo, Lý Dung và Lý Nam, Lý Tiểu Bảo, ngồi ở bên cạnh bàn, đợi mẫu thân tới, cùng nhau xem phần thưởng ở trên bàn.

Lý Nam duỗi ngón tay nhỏ ra đếm: "Một hộp, hai hộp, ba hộp, bốn hộp... Tất cả có 9 cái hộp! Dưới đất còn có hai cái rương lớn."

Lý Dung xoa xoa tay, không kịp chờ đợi muốn mở ra: "Không biết có đồ của chúng ta hay không?”

Liễu Phán Nhi thay bộ đồ nhẹ nhàng khoan khoái, đi ra khỏi tấm bình phong: "Nếu như tò mò thì mở ra nhìn xem."

Lý Dung mở chiếc hộp nhỏ ra trước, bên trong là một chiếc ngọc bội được điêu khắc từ bạch ngọc thượng hạng: Nương, ngọc bội này thật đẹp."

"Không tệ, xem tiếp. Mở hết ra, mỗi người các con có thể chọn một món." Liễu Phán Nhi rất hào phóng, dù sao thì cũng không thể bán số đồ ban thưởng này được, cũng không thể chuyển giao cho người khác, chỉ có thể để người trong nhà dùng.

Lý Tiểu Bảo mở ra một cái cái hộp dài, bên trong lại là một cây sáo ngọc bích, có ánh sáng u nhuận lộng lẫy: "Nương, con muốn cái này."

Lý Dung che miệng cười: "Thảo nào đại cữu mẫu nghe tổ phụ nói nhà chúng ta được căn nhà ở phường Bình Khang thì lập tức hâm mộ, ngay cả thái độ của ngoại tổ mẫu cũng nhẹ nhàng hơn."

"Được, nếu con đã thích thì cho con món này." Liễu Phán Nhi đáp lời, dù sao thì tương lai cũng phải cho mấy đứa nhỏ, chỉ khác là cho sớm hay cho muộn.

Lý Dung nhận quà, rất vui vẻ, hỏi: "Nương, bệ hạ ban thưởng cho nhà chúng ta tòa nhà lớn sao? Rất đáng tiên sao?"

Cuối cùng, Lý Nam chọn ngọc điêu khắc cung hoàng đạo, cô bé căn cứ vào cầm tinh của người trong gia đình để đưa cho mỗi người một món.

Sau đó Lý Dung chọn một bộ đồ trang sức trân châu, bên trong có bảy, tám món trang sức xinh xắn, rất thích hợp cho phụ nữ.

Liễu Phán Nhi nhướng mày, có chút đắc ý: "Lương công công đã dẫn ta đi xung quanh bốn phía trong căn nhà, sau khi ta xem xong, hắn nói với ta, đây đúng là căn nhà mà người bình thường không thể có. Có tiền cũng chưa chắc có thể mua được, đứng ở nóc nhà thì có thể thấy được cửa lớn của hoàng cung."

Liễu Phán Nhi nhớ ra gần đây Lý Tiểu Bảo đang học nhạc khí, trong đó thích nhất là cây sáo. Lúc ở nhà, cậu bé dùng một cây sáo trúc, nhìn rất phổ thông.

Hai cái rương lớn chứa là vải vóc, đây là lụa Lăng Yên thượng hạng, là ngự tứ. Liễu Phán Nhi chọn bốn phần, đưa cho Tề lão phu nhân, đại phu nhân, Tề tam phu nhân, ngay cả nhị phòng của Tê gia không có ở nhà cũng được đưa đến hai thước vải.

Lý Dung gật đầu: "Con hiểu rõ. Chỉ là Tê gia đối xử với con tốt, cũng chỉ là khách sáo. Không phải nhà của con, con không thể tùy ý làm việc, con cũng không thể buông lỏng. Đây vốn chỉ là phỏng đoán, nhưng bây giờ sau khi lĩnh hội thì con càng thêm chắc chắn về suy nghĩ trong lòng."

Mặc dù nói như vậy sẽ phụ lại lòng tốt của tổ mẫu, nhưng cô bé biết, có một số việc cũng không thể miễn cưỡng. Như vậy thì sẽ tốt cho tất cả mọi người.

Liễu Phán Nhi đưa tay sờ sờ đầu Lý Dung, vui mừng: "Thật ra ngoại tổ mẫu cũng chỉ muốn tốt cho con, nếu như ở bên cạnh ta mà con có một tương lai tốt hơn thì nàng cũng vui vẻ."

Bắt đầu từ hôm nay, trên dưới Lan Lăng Hầu phủ đều thay đổi ấn tượng với bốn mẹ con Liễu Phán Nhi.

Quanh năm suốt tháng, Lan Lăng Hầu phủ cũng chưa chắc có thể nhận được hai thước lụa Lăng Yên.

Sau khi Tê đại phu nhân nhận được thì vô cùng yêu thích, cất đi, giữ lại ở dưới đáy hòm cho nữ nhi, sang năm xuất giá thì cũng có thể dùng đến.

Mặc dù không nhiều, nhưng đây là cống phẩm thượng hạng trong hoàng cung.