Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 431: Ban Thưởng Ngũ Tiến Đại Trạch Tử




Nha hoàn trông thấy Liễu Phán Nhi mệt mỏi đến vậy, nhanh chóng rót một tách trà, đưa cho liễu Phán Nhi: "Phu nhân, ngài uống ngụm trà lạnh rồi nghỉ ngơi một chút đi."

Liễu Phán Nhi nhận lấy, uống ngụm trà xong cảm thấy toàn thân mát mẻ hơn đôi chút, hơi kéo lỏng cổ áo ra: "Cuối cùng cũng sống lại rồi!"

Nha hoàn lại hỏi: "Phu nhân, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương trông như thế nào ạ?"

Liễu Phán Nhi trả lời: "Đương nhiên là bệ hạ anh minh thần võ, hoàng hậu xinh đẹp nho nhã đoan trang. Chúng ta có thể thảo luận âm thầm vài câu, nhưng ở ngoài thì chắc chắn không thể bàn luận về Đế hậu."

Miêu Nhi tỷ liên tục gật đầu, chú ý cẩn thận: "Vâng, phu nhân. Vừa mới nghe Lương công công, Hoàng Thượng và Hoàng hậu nương nương ban thưởng, lập tức sẽ đưa đến nhà của chúng ta nhà. Phu nhân, lúc nào thì chúng ta mua nhà?”

Liễu Phán Nhi nghe nói như thế thì tinh thần lập tức phấn chấn: "Nhà chúng ta không mua nhà, đây là bệ hạ và hoàng hậu nương nương ban thưởng cho ta và phu quân. Tại phường Bình Khang, có lẽ là ngũ tiến đại trạch tử!"

Nghe nói như thế, Miêu Nhi tỷ hoảng hốt, mặc dù nàng ấy không biết phường Bình Khang ở nơi nào, nhưng nàng ấy biết ngũ tiến đại trạch tử vô cùng lớn.

Căn nhà bây giờ mà Tề gia ở cũng là ngũ tiến.

Liễu Phán Nhi gật đầu, vui vẻ đáp lời: "Đương nhiên có thể, mấy đứa bé nhà chúng ta đều rất thích ngài. Đến lúc đó trong nhà làm món ăn mới thì cũng có thể mời Lương công công tới nhà của ta dùng bữa."

Miêu Nhi tỷ cảm khái, có nhà, sau này phu nhân và lão gia đi tới kinh thành thì cũng sẽ có chỗ đặt chân, không cần trú tạm tại Tê gia hoặc Cố gia.

Liễu Phán Nhi vừa tới, xuống xe ngựa thì Lương Bảo đã mang theo thái giám đưa phần thưởng đến.

Tâm trạng của Miêu Nhi tỷ kích động, gọi xa phu trước mặt, đến nhà ở phường Bình Khang.

Liễu Phán Nhi gật đầu một cái: "Phường Bình Khang cách hoàng cung rất gân, vê sau phu quân vào triều, như vậy thì cũng có thể dậy muộn một chút. Bây giờ chúng ta đi xem nhà trước, sau khi nhận thưởng thì quay lại Tề gia."

Lương Bảo cười nói: "Đức Thụy phu nhân, sát vách chính là nhà ta, mặc dù không lớn, nhưng cũng là tam tiến. Về sau các người đến thì cũng có thể làm khách của nhau.

"Phu nhân, sân lớn như vậy, tại kinh thành nơi tấc đất tấc vàng, nhất định sẽ rất đáng tiên."

Liễu Phán Nhi ghi nhớ: "Người mang hoàng ân, lại ăn hối lộ trái pháp luật, đúng là thật đáng hận. Về sau ta và phu quân của ta nhất định tuân thủ luật pháp, chắc chắn không thể phụ hoàng ân."

Lúc trước căn nhà này là của Hộ bộ thượng thư, bởi vì ăn hối lộ trái pháp luật phạm tội cho nên bị tịch thu nhà.

Viện tử cũng bị thu về, sau khi được sửa chữa thì rực rỡ hẳn lên.

Lương công công dẫn Liễu Phán Nhi đi dạo toàn bộ căn nhà, hơn nữa còn giải thích với nàng.

Liễu Phán Nhi lắc đầu: "Cũng không phải là như thế, chỉ là nhìn thấy căn nhà tốt như vậy mà lại trống không thì cảm thấy có chút đáng tiếc."

"Lương công công nói đúng." Liễu Phán Nhi đáp lời: "Căn nhà lớn như thế, nhà chúng ta cũng chỉ có mấy chủ tử, người hầu cũng không nhiều, căn bản là không dùng hết, sân lớn như vậy. Ta có thể tách căn nhà này thành hai không? Chủ viện để ba tiến, cho người nhà chúng ta ở. Mặt khác thì sẽ xây thêm phòng ở nhị tiến còn lại, có thể cho thuê được không?”

Lương công công ngạc nhiên: "Đức Thụy phu nhân rất thiếu tiên sao?"

Lương công công cười cười: "Chỉ cần lòng của Đức Thụy phu nhân và Lý tướng quân không thay đổi thì bệ hạ chắc chắn sẽ không bạc đãi bề tôi có công."

Thứ mà Liễu Phán Nhi không chịu được nhất chính là lãng phí, không chỉ không thể lãng phí lương thực, cũng không thể lãng phí bất động sản, luôn phải lợi dụng những thứ này để tạo ra giá trị.

Lương công công cười cười thuyết phục: "Đây là do bệ hạ ban thưởng, tuy nói phu nhân ngài có thể tùy ý xử lý, nhưng nếu để người khác thuê, nhiều người phức tạp, không tiện lắm. Bây giờ con của các ngài còn nhỏ, ngài thử nghĩ một chút, bây giờ Đại Bảo mười một, A Dung mười tuổi, A Nam và Tiểu Bảo cũng còn nhỏ."

"Ngài và Lý tướng quân còn trẻ, sau khi đoàn tụ, tiểu biệt thắng tân hôn. Thân thể các người khoẻ mạnh, có con cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Chủ tử càng ngày càng nhiều, người hầu hạ cũng càng ngày càng nhiều. Đến lúc đó chỉ có thể ngại nhà nhỏ, sẽ không cảm thấy nhà còn lớn."

Liễu Phán Nhi thấy Lương công công nói nhiêu như vậy cũng chỉ vì thuyết phục nàng không cho thuê nhà thì liên bỏ ý nghĩ như vậy: "Lương công công, ta nhớ rồi, vậy ta sẽ không cho thuê nữa. Ta thấy trong viện có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, đến lúc đó có thể xây vào cái nhà kính, nghiên cứu cách trồng cây, đến lúc đó có thể bán hoa."

Lương công công cười ha ha: "Phu nhân tới nơi nào thì cũng chỉ nghĩ đến chuyện trông trọt, nghĩ đến chuyện làm ăn."

Liễu Phán Nhi nở nụ cười: "Để Lương công công chê cười, nếu để ta xem thi từ ca phú cả một ngày thì có thể là ta sẽ c.h.ế.t ngạt, cho nên ta cũng không muốn làm khó chính mình. Làm chuyện mà ta muốn làm, vừa vui vẻ, còn có thể kiếm tiền, thật tốt đúng không? Hơn nữa cũng không phải kiếm tiên từ dân chúng bình thường, kiếm tiên từ kẻ có tiên thì sẽ mang lại cảm giác tốt hơn."

Đức Thụy phu nhân nói chuyện làm việc không giống người bình thường, thật khiến cho người ta cảm thấy mới mẻ.

Trong nhà còn có mười mấy hạ nhân, phụ trách quét dọn vệ sinh.

Liễu Phán Nhi không yên lòng về Lý Dung, cho nên cũng không tính chuyển về ở.

Đang muốn ra ngoài nghe ngóng, Lan Lăng hầu trở vê.

Lý Dung vẫn luôn ở nhà lo lắng chờ đợi, Lý Nam và Lý Tiểu Bảo cũng không còn tâm trạng vui đùa, ngoan ngoãn ngồi chờ ở bên cạnh tỷ tỷ, chờ đợi mẫu thân trở vê.

Tê lão phu nhân thở dài, trong lòng suy nghĩ, nếu như nữ nhi còn sống, bây giờ A Dung và nữ nhi của nàng nhất định sẽ có cảm tình tốt.

Sắc mặt của Lý Dung có chút tái nhợt: "Đây là lần đầu tiên nương của ta tiến cung, ta lo lắng cho nàng."

Tê tam phu nhân thấy thế thì nhẹ giọng an ủi: "A Dung, đừng nóng vội, nương của ngươi sẽ nhanh chóng quay về."

Đợi trái đợi phải, không đợi được Liễu Phán Nhi, Tê Tam phu nhân cũng có chút nóng nảy.

Bởi vậy, sau khi Lương công công đi, Liễu Phán Nhi mang theo phần thưởng, trở lại Tê gia lần nữa.

"Đúng, chính là căn nhà bị tịch thu của Hộ bộ thượng thư sau khi bị phát hiện phạm tội." Lan Lăng hầu Tề lão thái gia trả lời, giá cả của căn nhà đó không dưới năm vạn lượng bạc.

Lan Lăng hầu Tề lão thái gia cười cười: "Nương của ngươi không sao cả, sau khi nói chuyện cùng bệ hạ và hoàng hậu nương nương chừng một giờ lời thì đã xuất cung. Bệ hạ và hoàng hậu nương nương trực tiếp ban thưởng cho nương của ngươi ngũ tiến đại trạch tử ở phường Bình Khang, cũng đã mang phần thưởng đến nơi đó, nương của ngươi đang ở bên đó nhận thưởng."

Tề tam phu nhân bất ngờ: "Ngũ tiến đại trạch tử ở phường Bình Khang sao?"

"Ngoại tổ phụ, nương của ta sao rồi?" Lý Dung tiến lên, vội vàng hỏi, nhìn về phía lưng của ngoại tổ phụ, không thấy mẫu thân thì càng thêm gấp gáp.

Tê lão thái gia gật đầu: "Đúng vậy!"

Đức Thụy phu nhân vừa tới kinh thành, ngày hôm sau đã được bệ hạ và Hoàng hậu nương nương triệu kiến, lúc này lại ban thưởng nhà, phần này ân sủng đúng là hiếm thấy.

Tề tam phu nhân hâm mộ: "Nhà ở nơi đó rất hiếm có, nhất là ngũ tiến. Ở phường Bình Khang, thuận tiện vào triều, nếu vào triêu thì cũng có thể dậy muộn hơn nửa canh giờ."

Bởi vì rất gân hoàng cung, người có tiên cũng chưa chắc có thể mua được.