Tê lão thái gia chậm rãi thở dài,"Có cùng quan hệ huyết thống thì sao chứ? Tạ Doãn còn là phụ thân ruột thịt của A Dung kia kìa, chẳng phải cũng chỉ là phụ thân trên danh nghĩa của A Dung thôi sao? Sao bà vẫn còn chưa nhận ra cơ chứ?"
"Làm sao có thể giống nhau được?" Tề lão phu nhân phản bác lại, nét mặt buồn rầu,Đó là loại vô trách nhiệm. Nếu như không phải tại hắn, thì sao sau khi sinh con xong, A Thù lại luôn buồn bực không vui, chẳng bao lâu sau thì mất sớm? A Dung không muốn gần gũi với Tạ Doãn, thì cũng là bình thường."
Tê Tam phu nhân thấy bà bà cố chấp như vậy, thì cũng không dám khuyên nhiều. Tóm lại những điều cần nói, nàng đều đã nói hết rồi, nhưng bà bà vẫn nhất quyết giữ vững ý kiến của mình.
Tê Tam phu nhân không muốn sự việc trở nên quá nghiêm trọng, nên đành gửi gắm hy vọng trên người công công, hy vọng ông có thể mở lời thuyết phục được bà bà.
Tê lão thái gia thở dài một tiếng, kiên nhẫn khuyên bảo thê tử,Vừa rồi A Dung từ chối sống ở sát vách, cũng đã thể hiện rằng, con bé coi chính mình là họ hàng của Tề gia, coi Đức Thụy phu nhân là người thân một nhà. Trong lòng con bé hiểu rất rõ, chúng ta cũng không thể phớt lờ tâm ý của con bé, mà kiên quyết muốn giữ con bé ở lại cho bằng được."
Nghe thấy trượng phu nói như vậy, Tề lão phu nhân càng thêm buồn bã,"Ta cũng đã từng này tuổi rồi, liền nghĩ muốn giữ ngoại tôn nữ ở bên cạnh mình thêm mấy năm, nuôi đương bên người ta thật tốt, tương lai dựa vào năng lực của hầu phủ Lan Lăng chúng ta, có thể tìm cho con bé một nhà trượng phu thật tốt."
"Tuy rằng ta biết Đức Thụy phu nhân là người có đức tính cao thượng, nuôi dưỡng hài tử cũng rất tốt, nhưng dù sao nàng ấy cũng xuất thân từ nông thôn, kiến thức hạn hẹp. Mối quan hệ cũng không nhiều lắm, muốn tìm cho con bé một nhà trượng phu thích hợp, cũng không dễ dàng gì."
"Các ngươi chỉ cho rằng ta già cả nên mù quáng, u mê không chịu tỉnh ngộ, nhất quyết phải giữ A Dung lại bên mình. Kỳ thực ta làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho A Dung, chẳng lẽ các ngươi còn không hiểu ta sao?"
Chỉ cân công công có lý, bà bà có muốn làm loạn cũng không thể.
"Bà muốn giữ A Dung lại bên minh, nhưng trong lòng A Dung, chúng ta chỉ là họ hàng thân thích, con bé nghĩ rằng bản thân ở lại đây chính là ăn nhờ ở đậu, A Dung sẽ không cảm thấy tủi thân đây?" "Có phụ thân, mẫu thân như vậy, hôn sự của A Dung có thể kém được sao? Còn xin ngươi cẩn thận suy ngẫm lại, tuyệt đối không thể hành động theo cảm tình."
"Lại nói đến Lý Nguyên Thanh, dùng binh đối phó nước Tây Vân đã kết thúc, việc đàm phán tiến triển thuận lợi. Không đến hai tháng nữa, Lý tướng quân sẽ hồi kinh, đến lúc đó, bệ hạ ban thưởng hậu hĩnh, tất nhiên còn có thể thăng liền hai cấp quan, thì đó chính là võ tướng tam phẩm đấy."
"Đức Thụy phu nhân mặc dù xuất thân từ nông thôn, nhưng kiến thức cũng không hề nông cạn. Ngay cả bệ hạ cũng nhiều lân khen ngợi Đức Thụy phu nhân, có thể là người bình thường được sao? A Dung lớn lên bên người nàng ấy, tương lai cũng sẽ không tệ."
Tê tam phu nhân nghe thấy công công phân tích mọi việc kỹ lưỡng đến vậy, tình huống gì cũng nghĩ tới, thì trong lòng yên tâm hơn chút.
Lan Lăng hầu Tề lão thái gia lắc lắc đầu,"Không phải là cá thì sao hiểu được niềm vui của cá? Đứa bé A Dung này rất thông minh, con bé biết rõ chính mình đang làm cái gì. Bà cảm thấy sắp xếp cho con bé như vậy là tốt, nhưng bản thân con bé chưa chắc đã muốn thế."
Mặc dù Tề lão phu nhân biết lời trượng phu nói rất có lý, nhưng vẫn cố chấp không muốn thừa nhận như cũ.
Qua một hồi lâu, bà mới nói: "A Dung là dưỡng nữ của Đức Thụy phu nhân và Lý tướng quân, bọn họ còn trẻ, cuối cùng đều sẽ có hài tử của chính mình. Nhận nuôi so với tự mình sinh ra sao có thể giống nhau?”
Tê lão thái gia nghe được lời này thì lắc đầu cười khổ, cực kỳ kiên nhẫn mà khuyên bảo.
"A Dung năm nay mười tuổi, dù cho tính là Đức Thụy phu nhân năm nay mang thai, thì cũng phải mất một năm sau mới sinh con, lúc đó A Dung đã mười một tuổi rồi, qua ba, bốn năm nữa thì cũng phải xuất giá. Dù cho Đức Thụy phu nhân và Lý tướng quân có hài tử của chính mình, thì cũng không có ảnh hưởng quá lớn đối với A Dung."
Tề lão phu nhân khá bực bội,"Dù sao bây giờ các ngươi đều cảm thấy A Dung là thứ dư thừa, muốn đuổi A Dung ra ngoài, không chứa chấp nổi A Dung!"
Tê tam phu nhân trong lòng chua xót, trời đất chứng giám, nàng thật sự không có nghĩ như vậy.
Đương nhiên là nàng rất sẵn lòng thu nhận ngoại tôn nữ vào nhà, nhưng A Dung người ta lại không hề tình nguyện.
Tuy rằng ngay từ đầu, Tê tam phu nhân đã lường trước được rằng bà bà sẽ có cư xử như vậy, nhưng nghe chính miệng bà bà nói như vậy, vẫn không tránh khỏi có chút chán nản, thất vọng.
Tê Tam phu nhân cũng thấy rất mệt mỏi, không muốn tiếp tục nghe bà bà nói nữa, dù sao nàng cũng đã hết lòng hết dạ, không hổ thẹn với lương tâm.
"Phụ thân, mẫu thân. Đi đường nhiều ngày như vậy, còn với Thục Viện đều thực sự rất mệt mỏi, con dẫn con bé lui xuống nghỉ ngơi trước đây." Tê Tam phu nhân cung kính nói, chỉ là nét tươi cười trên môi đã phai nhạt.
"Nhắc lại một lần nữa cho bà biết. A Dung không tình nguyện, bà đừng có cưỡng éo con bé." Tề lão thái gia trâm giọng dặn dò, "Bà là ngoại tổ mẫu, một chữ ngoại đó, đã nói lên tất cả, A Dung vĩnh viễn chỉ là họ hàng. Ở Tề gia, trong lòng A Dung sẽ cảm thấy là đang ăn nhờ ở đậu. Bà cảm thấy là bà đang muốn tốt cho A Dung, nhưng A Dung một cái ngoại tự, liền chứng minh rồi, A Dung vĩnh viễn là thân thích. Ở tề gia, A Dung trong lòng liền cảm thấy là ăn nhờ ở đậu. Ngươi cảm thấy ngươi là vì A Dung hảo, nhưng A Dung sẽ bởi vì không thể về nhà mà thành ra hận bà."
Tề lão thái gia khoát tay, Lần này tìm được A Dung, cũng không thiếu công lao của hai mẹ con con. Đi xuống nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì bàn bạc sau."
*Người có vai vế bên dưới, con cháu.
Nhìn thấy con dâu rời đi, Tê lão thái gia mới trách cứ,"Ta thấy bà càng ngày càng không biết lựa lời, tuy rằng thê tử của lão tam là tiểu bối*, nhưng những lời vừa rôi của bà, cũng quá nhẫn tâm. Nếu như không chứa chấp nổi ngoại tôn nữ, thì sao nó có thể tự mình đi Dương Châu để tìm kiếm A Dung cơ chứ? Bận trước bận sau, lại đổi lấy một câu không chức chấp nổi ngoại tôn nữ của bà, ai có thể chịu đựng được chứ?"
"Vâng, thưa phụ thân." Tê Tam phu nhân đồng ý, sau đó dắt theo nữ nhi trở lại viện tử của nhà mình.
Thấy trượng phu tức giận, Tề lão phu nhân ngượng ngùng nói: "Ta chỉ là buột miệng nói suông trong lúc nóng giận thôi, ta chỉ là muốn giữ A Dung lại bên cạnh mình."
Tê lão phu nhân sững sờ, trên mặt lộ vẻ xấu hổ, lời bà vừa rồi có chút quá đáng, nhưng bà là bà bà, nào có lý lẽ phải đi xin lỗi con dâu?
"Để con bé tự lựa chọn, con bé đương nhiên sẽ đi theo Đức Thụy phu nhân." Tề lão phu nhân thở dài một tiếng,"Về sau muốn gặp lại nhau cùng khói"
Tề lão thái gia thấy thế liền nói "Bà có thể mời con bé ở lại, nhưng không thể lưu lại, để cho A Dung tự mình lựa chọn."
Vừa nãy Tề lão phu nhân trông thấy ánh mắt Lý Dung dành cho Liễu Phán Nhị, liền biết, Liễu Phán Nhi ở trong lòng A Dung, chính là sự hiện diện của mẫu thân.
Vốn dĩ trong lòng Tề phu nhân cảm thấy được khích lệ, bây giờ lại nản lòng,Ài, thật sự không thể sao?"
Tề lão thái gia mỉm cười,"Cũng không chắc, nếu như Lý tướng quân có thể ở lại kinh thành, về sau muốn gặp A Dung cũng rất dễ dàng. Cho dù hắn không ở lại kinh thành, nhưng mỗi năm vẫn có thể đón A Dung về đây sống ít hôm, bầu bạn với bà. Đẹp cả đôi đường, chẳng phải là càng tốt hơn sao?"
Tề lão phu nhân gật đầu, ánh mắt buồn bã,"Cũng chỉ còn cách như vậy mà thôi."
Bà tuy rằng cố chấp, nhưng cũng không ngu ngốc, dưa ép quá thì không ngọt, ngay cả lão thái gia cũng không đồng tình, thì bà cũng không thể bắt ép A Dung ở lại đây được.
Lại nói đến Tê Tam phu nhân dẫn theo nữ nhi trở về viện tử nhà mình, uống ừng ực hai tách trà lớn, lúc này trong lòng mới dễ chịu hơn một chút.
Tê Thục Viện nhỏ giọng an ủi,"Mẫu thân, tổ mẫu vừa rồi chỉ là nghĩ sao nói vậy, người đừng nóng giận. Thực ra trong lòng tổ phụ cùng tổ mẫu đều thực sự rất biết ơn người, không có người, thì cũng không có khả năng tìm được biểu muội A Dung trở về nhanh đến vậy."
Tê Tam phu nhân thở phào một hơi, lắc đầu cười khổ,"Ta không tức giận, ta chỉ là cảm thấy mối quan hệ hòa hợp giữa mẹ chồng nàng dâu như trong tưởng tượng, thân như mẫu nữ. Thực ra đều không phải như thế! Bà bà dù có tốt đến mấy cũng không giống mẫu thân ruột thịt. Nhi tức phụ có hiếu thảo đến mấy, cũng không giống nữ nhi. Con không còn nhỏ nữa, trong lòng cũng cần hiểu rõ. Hãy tôn kính với bà bà, còn những thứ khác không cần mong đợi quá nhiều. Càng hy vọng xa vời quá nhiều, thì nhận lại thất vọng càng lớn."
Tê Thục Viện câu hiểu câu không, nhưng vẫn nhớ kỹ lời dạy của mẫu thân: "Mẫu thân không tốt giận thì tốt. Có tổ phụ ở đây, sẽ không để mặc cho tổ mẫu khăng khăng làm theo ý mình đâu. Chứng kiến biểu muội A Dung sống chung với người nhà, quan hệ gia đình họ hòa thuận đến vậy, còn hòa thuận hơn so với Tê gia nhà chúng ta. A Dung từ nhỏ lớn lên ở Lý gia, không muốn trở về nhà, cũng là chuyện rất bình thường."
"Ở trong lòng tổ mẫu, cảm thấy Đức Thụy phu nhân dòng dõi địa vị thấp, nhưng mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây*. Tương lai Lý tướng quân có tiên đồ vô lượng, Đức Thụy phu nhân trong mắt bệ hạ càng là người đức độ. A Dung có được dưỡng mẫu dưỡng phụ như vậy, thì có dòng dõi trượng phu nhà nào mà không tìm được? Tổ mẫu chỉ là buồn lo vô ích mà thôi!"
*Trước khác nay khác, thịnh suy nối nhau, biến đổi thất thường, khó đoán trước.
Chỉ cần Tề gia không cưỡng chế, bắt ép Lý Dung phải ở lại, Liễu Phán Nhi có thể coi như tất tả mọi chuyện đều chưa phát sinh. Về phân chuyện âm thâm nghị luận, nàng càng không thèm quan tâm, A Dung quý giá nhất đã đi theo nàng thôi, còn yêu cầu quá đáng làm gì nữa chứ? "Vâng, mẫu thân." Tề Thục Viện đồng ý, lúc này mới quay trở về viện tử của mình để nghỉ ngơi hồi sức.
Tiệc tối, Tê lão phu nhân đã khôi phục lại tâm trạng, thản nhiên bình tĩnh mà chiêu đãi Đức Thụy phu nhân Liễu Phán Nhi.
Chỉ có ngủ, mới có thể giảm mệt mỏi.
Nhóm người Đức Thụy phu nhân và Lý Dung càng không lo lắng, sau khi rửa mặt, lau khô tóc xong, thì năm ở trên giường, đánh một giấc ngon lành.
Liễu Phán Nhi cũng thong dong tự tại, trò chuyện vui vẻ.
Tê Tam phu nhân thấy nữ nhi phân tích lý lẽ rõ ràng như vậy, cũng rất vui mừng,"Được rồi, ta không tức giận. Con cũng mệt rồi, trở về nghỉ ngơi đi. Tất cả đành thuận theo tự nhiên, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, sự việc kế tiếp, chúng ta không quản được."
Về phân Kim Lăng hầu, tuy rằng cũng bước vào Tề gia, nhưng Tề lão thái gia cùng Tề lão phu nhân đều không gặp, trong lòng còn tức giận nữa. Bọn họ cùng nhất trí cho rằng, chính là do Kim Lăng hầu không có trách nhiệm, đứng núi này trông núi nọ, nữ nhi mới suốt ngày buồn bực không vui, vậy nên mới hương tan ngọc nát khi tuổi đời còn trẻ.
Tê lão phu nhân thấy thế, cũng không thể không thừa nhân rằng, Liễu Phán Nhi không hề đơn giản.
Chẳng qua, cũng khó trách. Nếu như đơn giản, sao có thể làm bệ hạ đuổi theo phong thưởng sao?
Không khí hòa hợp, tóm lại vẫn tốt hơn một chút so với cãi vã.