Lý Dung bước tới phía trước, liền được Tề lão phu nhân ôm lấy.
"A Dung của ta! Cuối cùng con cũng về nhà rồi!"Tề lão phu nhân không cầm được nước mắt, nhìn ngoại tôn nữ lại nhớ đến nữ nhi mình "Con lớn lên trông rất giống mẫu thân con, càng lớn càng xinh đẹp.
Lý Dung cầm khăn tay lau nước mắt cho Tề lão phu nhân/"Ngoại tổ mẫu, tuổi tác của người đã cao, không nên quá đau lòng như vậy. Con có thể trở vê cũng nhờ mẫu thân trên trời linh thiêng phù hộ, về sau A Dung nhất định sẽ thay thế mẫu thân hiếu thảo với ngoại tổ mẫu."
Tề lão phu nhân nghe được lời này, cực kì vui mừng,"Đứa trẻ ngoan!"
Tê lão phu nhân biết rõ toàn bộ quá trình nhận lại A Dung, cháu gái Tê Thục Viện rất nhạy bén, căn cứ vào manh mối để lại, là có thể tìm ra chứng cứ, nhận lại A Dung.
Tê lão phu nhân cũng vươn tay xoa đầu cháu gái Tề Thục Viện: "A Viện nhà chúng ta cũng rất giỏi, nếu không phải là con cẩn thận, thì chúng ta cũng không thể nhận ra A Dung nhanh đến vậy được."
Tề Thục Viện mỉm cười, cực kì khiêm tốn mà đối mặt với ánh mắt hâm mộ của các tỷ muội khác.
"Tổ mẫu tổ phụ, phụ thân mẫu thân, bá phụ bá mẫu, cho đến bây giờ đều chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm biểu muội A Dung. Chỉ cần biểu muội A Dung vẫn còn sống trên đời này, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ tìm được muội ấy. Tôn nữa chẳng qua là đúng lúc gặp được, có duyên phận trùng hợp mà thôi."
Lý Dung cũng đứng lên, chuẩn bị rời đi cùng Liễu Phán Nhi.
Toàn bộ chính đường đều rất sôi nổi, vui vẻ vì nhận lại được người thân.
Tề lão phu nhân vội vàng nói: "Thê tử lão đại nói cũng đúng, mau dẫn Đức Thụy phu nhân và đám nhỏ xuống nghỉ ngơi đi."
Lúc này, Tề đại phu nhân cười nói: "Mẫu thân, Đức Thụy phu nhân và mấy đứa nhỏ đi đường tới đây, chắc hẳn bây giờ đã mệt mỏi lắm rồi, con đưa bọn chúng về viện tử tắm rửa nghỉ ngơi trước, chờ đến tiệc tối, lão phu nhân lại chiêu đãi nhiệt tình.".
Liễu Phán Nhi mang theo Lý Dung, Lý Tiểu Bảo và Lý Nam đến đây, đều được Tề lão phu nhân và Tê đại phu nhân tặng quà gặp mặt.
Liễu Phán Nhi đáp,"ÐĐa tạ lão phu nhân."
Tề lão phu nhân càng thêm yêu mến đứa cháu gái này hơn, không chỉ cẩn thận mà còn biết tiến lùi hợp lí, có thể trọng dụng.
Không có Liễu Phán Nhị, thì sẽ không có Lý Dung của hiện tại.
Lý Dung mỉm cười, lắc lắc đầu,"Đa tạ tổ mẫu, chỉ là con mới đến, lần đầu tiên rời khỏi nhà, chuyển tới nhà ngoại tổ mẫu ở kinh thành, trong lòng có chút lo lắng. Rời xa mẫu thân và đệ đệ, muội muội, con lại càng ngủ không được ngon giấc."
Tê lão phu nhân sửng sốt, nghe thấy Lý Dung gọi một nữ nhân khác là mẫu thân, trong lòng cảm xúc phức tạp, nhưng lại không thể nói ra, bởi vì đó dưỡng mẫu của Lý Dung.
Tê lão phu nhân vội vàng gọi Lý Dung lại"A Dung, ta đã sắp xếp cho con ở tại sân viện ngay bên cạnh ta, con qua bên đó nghỉ ngơi đi."
"Sân viện này rất rộng, cảnh vật cũng khá tốt, bên trong còn có rất nhiều cây lựu, hiện tại đúng vào mùa quả lựu sắp chín..." Tê đại phu nhân tránh nặng tìm nhẹ, nói lảng sang chuyện khác, bắt đầu giới thiệu sân viện, rất nhiệt tình.
Lý Dung tươi cười rạng rỡ, hành lễ với Tê Tam phu nhân, Tề lão phu nhân, và Tề đại phu nhân: "Đa tạ bà ngoại, đại cữu mẫu, tam cữu mẫu."
Tê đại phu thâm nhân suy đoán, trong lòng bà bà chắc chắn không thoải mái. Vì để tránh sự ngượng ngùng, lập tức dẫn Đức Thụy phu nhân và ngoại tôn nữ, và cặp song sinh tới viện tử dã được chuẩn bị kỹ lưỡng.
Tê tam phu nhân biết Lý Dung rất xem trọng người thân của mình, không muốn bà bà và Lý Dung mới gặp nhau ngày đầu đã bị ngăn cách: "Mẫu thân, A Dung nhút nhát, mới đến Lan Lăng hầu phủ, khó tránh khỏi cảm thấy xa lạ. Ở bên cạnh Đức Thụy phu nhân, cũng có thể an tâm hơn chút. A Dung con cũng mệt rồi, mau đi nghỉ ngơi thật tốt đi.
Liễu Phán Nhi chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn hỏi thêm vài câu.
Khi vào tới trong phòng, Liễu Phán Nhi cười nói: "Tê đại phu nhân, vất vả cho ngươi rồi. Nha hoàn, bà tử ở đây đều rất được việc, đa tạ."
Tê đại phu nhân cười cười,"Đây là việc nên làm mà, lão phu nhân dặn dò nhất định phải khiến Đức Thụy phu nhân và bọn trẻ cảm thấy như đang ở nhà mình. Nếu có gì cần căn dặn thì cứ việc sai bảo bà tử ở bên ngoài."
"Làm phiền rồi" Liễu Phán Nhi cảm tạ, nhìn đám người Tề đại phu nhân rời đi.
Liễu Phán Nhi biết, khả năng Tề lão phu nhân sẽ bởi vì Lý Dung và nàng có mối quan hệ hòa hợp, mà trong lòng nảy sinh chút khó chịu, đây cũng là chuyện thường tình nên nàng cũng không suy nghĩ nhiều.
Đi đường thật sự rất mệt, Liễu Phán Nhi gọi người chuẩn bị nước ấm để tắm rửa, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Lúc này, tại chính điện của Tê gia.
Tề lão phu nhân cau mày, nhìn về phía thê tử của tam nhi,"Thê tử lão tam, vừa nãy rõ ràng có thể giữ A Dung ở lại chỗ sát vách cạnh ta, chỉ cần ta nhấc chân là có thể qua thăm nó. Chỉ lần ở gân nhau, hay lui tới, A Dung mới có thể thân thiết hơn với nhà chúng ta."
Tề lão phu nhân không cam lòng, nội tâm cố chấp, người càng lớn tuổi, càng muốn đạt được mong muốn của mình, không muốn bị người khác làm trái ý mình.
Tề lão thái gia nghe được lời này, tràn đây xúc động: "Đức Thụy phu nhân đối xử với A Dung thực sự rất tốt, A Dung coi bọn họ như người thân của mình, tình cảm sâu nặng, so ra thì là nhà chúng ta kém cạnh. Mặc dù chúng ta đều rất nhớ con bé, thương xót con bé, nhưng vào giai đoạn trưởng thành quan trọng của con bé, cũng không hề tham dự vào. Con bé lạnh nhạt, giữ khoảng cách với chúng ta, cũng là điều dễ hiểu thôi."
"Dưỡng phụ dưỡng mẫu ở nhà yêu thương con bé, huynh đệ tỷ muội cũng rất yêu quý con bé, chiêu chuộng con bé. Đây đều là những thứ chúng con không có cách nào cho con bé được. Tiền tài tuy tốt, nhưng cũng không phải là tất cả. Nếu người tặng tiền, đương nhiên Đức Thụy phu nhân không cần, hơn nữa nói không chừng còn thấy tức giận với nhà ta. Vuốt mặt thì phải nể mũi, Đức Thụy phu nhân và Lý tướng quân đã cứu A Dung nhà chúng ta, còn nuôi dạy A Dung tốt đến vậy, chính là ân nhân của Tề gia chúng ta." "Mẫu thân, tuyệt đối không được." Tê Tam phu nhân gấp gáp, vốn tưởng rằng nói hết mọi chuyện cho bà bà nghe, là có thể khiến bà ấy nghĩ thoáng hơn chút, nhưng hiện giờ rõ ràng bà bà không hề muốn từ bỏ ý định giữ A Dung ở lại: "Người thương A Dung, thì những người làm cữu cữu, cữu mẫu như chúng con đây cũng bằng lòng thương yêu A Dung, nhưng ở trong lòng A Dung, đây không phải là nhà của con bé. Kim Lăng Hầu phủ cũng không phải là nhà của con bé, Lý gia ở trấn Cát Tường mới là nhà của con bé."
Đôi mắt Tê lão phu nhân lập tức đỏ hoe, nghẹn ngào nói: "Ta đã mất đi nữ nhi rồi, vất vả lắm mới tìm lại được ngoại tôn nữ, mà còn không thể nhận nhau hay sao? Tặng cho Đức Thụy phu nhân thêm thật nhiều tiền tài, như vậy là được rồi chứ gì?"
Tê lão thái gia cũng thực sự cho là đúng: "Qủa thật không thể dùng tiền tài để giải quyết. Bà và ta tuổi tác đều đã cao, sống thọ được mấy năm nữa đâu? Đứa bé được dưỡng phụ dưỡng mẫu yêu thương nuôi dạy, tóm lại vẫn tốt hơn so với người khác một chút."
Tê Tam phu nhân biết rõ là như vậy, chỉ là ngôn từ khó viết thành câu, cho nên nàng ta mới kiên trì cùng nhau vào kinh: "Mẫu thân, người đừng trách con, hãy nghe kỹ lời con nói đã.
"Nhưng A Dung và chúng ta có quan hệ huyết thống, chúng ta mới là người thân của A Dung mà!", Tề lão phu nhân khổ sở,"Lão thái gia, ta muốn giữ A Dung ở lại."