Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 424: Bị Nữ Nhân Sủng Hư Rồi




Đối với Kim Lăng hầu thì hai nghìn lượng không phải số tiền lớn, nhưng bỏ ra hai nghìn lượng bạc để mua những thứ này thì quá đắt.

Lúc này, Kim Lăng hầu có thể cảm giác rõ ràng Lý Đại Bảo cố ý ra giá cao, hơn nữa ánh mắt cậu cũng có chút không thiện ý, cùng bộ dáng nhiệt tình hào phóng vừa rồi quá khác biệt.

Kim Lăng hầu nghĩ lại, đột nhiên hiểu ra trong lòng Lý Đại Bảo vẫn đang oán trách hắn ta đã không bảo vệ tốt Lý Dung.

Hiếm khi quả trứng đen nhỏ này lại chân thành với nữa nhi hắn ta như vậy. Hai nghìn lượng bạc thì hai nghìn lượng bạc.

Kim Lăng hầu cười, gật đầu: "Được rồi, ta đồng ý."

Tất cả những thứ này đều có thể sử dụng, hắn ta ở Kim Lăng sản xuất rất nhiều, có thể kiếm được rất nhiều tiền. Tuy rằng mỗi lần không nhiều lắm nhưng nước chảy đều, đều là sinh ý.

Lý Đại Bảo thấy Kim Lăng hầu cũng không mặc cả nữa, lại còn cười tươi thân thiết, lương tâm phát hiện: “Quên đi, người cứ đưa cho ta một nghìn lượng bạc đi, mặc dù người đã từng lơ là, không bảo vệ tốt cho A Dung, nhưng người thề sau này sẽ làm mọi thứ có thể để bảo vệ A Dung. Nếu không, ta sẽ không bán cho người nữa, ta sẽ không bán bất cứ thứ gì trong nhà ta cho người."

Lý Dung dở khóc dở cười, ca ca sao lại cố chấp như vậy? Nếu người khác đã đồng ý trả giá cao thì đồng ý đi, tại sao lại không đồng ý chứ?

Trong lòng Kim Lăng hầu có nhiêu cảm xúc lẫn lộn, khó trách nữ nhi của hắn ta muốn ở lại Lý gia. Được coi trọng, được yêu thương và quan tâm, tình cảm chân thành.

Kim Lăng hầu cười: "Được rồi, ta thê sau này nhất định sẽ tận lực bảo vệ A Dung, hai nghìn lượng ta có thể mua được, ngươi không cần bán rẻ cho ta."

Tính tình Lý Đại Bảo thẳng thắn, nhìn Lý Dung nói: "Một nghìn lượng bạc tuy nhiều, nhưng so với A Dung thì chẳng là gì. Ta chỉ muốn muội cho dù sau này nhận Kim Lăng hầu phủ cũng có thể sống tốt."

"Ca ca, ca thật ngốc mà, thêm một nghìn lượng bạc mà cũng không cần." Lý Dung thấp giọng lẩm bẩm, còn sau lưng kéo tay áo ca ca, cảm thấy đại ca không cần phải làm như vậy.

Lý Đại Bảo lắc đầu: "Không cần đâu, chỉ cần nhớ kỹ những gì người đã nói là được." Lý Dung cảm động, hốc mắt lại đỏ lên: "Ca... “

Lúc này ở trong lòng Lý Dung, phụ thân chỉ là một công cụ, không quan trọng bằng ca ca bé.

Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Nếu là người khác, chắc chắn sẽ không tì vết. Trong nhà ta đã bị ta biến thành một trang trại rồi. Tỷ tỷ ở đây đừng ghét bỏ."

Khi trở lại, trong tay người hầu còn mang theo một ít dưa gang và dưa hấu.

Tê phu nhân rửa mặt, xem xét viện thứ ba, khen ngợi: "Viện của ngươi này không hổ là được Bệ hạ ban thưởng, chỗ nào cũng tinh xảo."

Trời nóng quá, nhanh về nhà thôi.

"Được rồi, cho ta ba viện đi." Tê phu nhân không chỉ không khách sáo, còn cảm thấy hai viện đều nhỏ, ba viện có thể mở ra, trên vách tường ở giữa mở ra một cái nguyệt môn, có thể làm thành một cái nhà lớn: "Chúng ta hợp tác cùng nhau bán vải ở Kim Lăng đi, thường xuyên lui tới, cũng có chỗ đặt chân, còn ta, có thời gian rảnh có thể mang con đến đây."

Thấy vậy, Liễu Phán Nhi nói: "Cầu mà không được, trấn nhỏ của chúng ta ngày càng tốt hơn. Trong thị trấn có nhiều nhà ở tốt, đến lúc đó ta tặng ngươi hai tiểu viện nhỏ, có thể coi như biệt viện nhà ngươi. Khi rảnh rỗi lại đến chơi thường xuyên."

Nhà ở trong thị trấn không đắt, Liễu Phán Nhi có thể mua được.

Tê phu nhân cong môi cười: "Liễu muội muội, ngươi không cần khiêm tốn như vậy, viện này đẹp thật, không khách sáo chút nào. Rất mát mẻ, ta rất thích, sau này nếu lão gia còn làm việc ở Giang Nam, ở gần ngươi thì ta sẽ thường xuyên dẫn hài tử đến đây."

Ta không nói chuyện trước đây với ngươi nữa, ta cho A Dung đứng tên một nhà ba phòng ở rồi, cách nha môn của Kim Lăng tri phủ không xa. Muội muội, khi các ngươi đến Kim Lăng còn có thể có chỗ ở, tốt hơn ở khách điểm."

Vốn dĩ Liễu Phán Nhi chỉ trả ơn Tê phu nhân, tặng hai tòa tứ hợp viện, tổng cộng lại cũng chỉ có hai trăm lượng bạc.

Nhưng Tề phu nhân đã trở tay cho nàng một căn nhà mang danh nghĩa của A Dung chỉ để khiến nàng khó từ chối.

Tê phu nhân khổ tâm một phen, nếu Liễu Phán Nhi từ chối thì ngược lại Liễu Phán Nhi có lỗi.

Sau khi nghĩ lại, Liễu Phán Nhi cảm thấy nàng nên lấy những thứ này: "Tỷ, lòng tót này của ngươi, ta không từ chối. Sau này thường xuyên qua lại, cho dù cách xa thì viết thư."

Thấy Liễu Phán Nhi nhận lấy, Tê phu nhân cũng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy cứ quyết định vậy đi."

Lúc này, bọn trẻ đã đến, theo sau là Kim Lăng hầu.

Trong sân, Kim Lăng hầu cùng bọn trẻ đùa giỡn không ngừng cười đùa, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng cười vui vẻ của lũ trẻ.

Liễu Phán Nhi nhìn ra ngoài, sau đó nhỏ giọng hỏi Tê phu nhân: "Tỷ, vị Kim Lăng hầu này ăn nói tao nhã, dọc đường đi vẫn luôn lễ độ nho nhã, kiên nhẫn với mấy đứa nhỏ, ăn nói nhỏ nhẹ, sao lại mê muội chuyện nam nữ như vậy?"

Lý Đại Bảo lấy ra một nghìn lượng bạc trả lại cho Kim Lăng hầu, vẻ mặt nghiêm nghị như sói con: "Theo khế ước, nhà ta không thiếu một nghìn lượng bạc, ngài chỉ cần nhớ kỹ lời thê của mình, nếu ngài hoặc vì ngài mà làm A Dung bị tổn thương một lần nữa, ta sẽ không bỏ qua cho ngài."

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Cảm tạ tỷ đã nhắc nhở, ta biết rồi."

Hắn ta muốn bán các bản vẽ, vì vậy Lý Đại Bảo đã chuẩn bị sẵn một số bản sao. Khi đến thư phòng viết khế ước, Lý Đại Bảo đã viết một nghìn năm trăm lượng bạc, sau đó giao bản vẽ của máy tuốt lúa và máy ép dầu thủy lực cho Kim Lăng hầu.

Kim Lăng hầu vừa hành lễ thỉnh an Liễu Phán Nhi và Tê phu nhân, vừa thúc giục Lý Đại Bảo nhanh chóng viết khế ước, chuẩn bị bản vẽ.

Bọn nhỏ ra đồng, dưới đất có bùn, chúng tắm rửa một chút, thay quần áo, đi giày rồi mới vào nhà.

Kim Lăng hầu trả tiền và trực tiếp trả hai nhìn năm trăm lượng bạc.

Tê phu nhân cười khúc khích, nhẹ nhàng đáp: "Hắn ta tự nhận là phong lưu đa tình, nhưng thực chất lại là một nam nhân được nữ nhân sủng. Hắn ta luôn cảm thấy nữ nhân thích mình, rất tự hào. Hắn ta học không được, nhưng tướng mạo tốt, lại cưới hai phu nhân về, gia thế đều tốt, dù sao sau này ở không xa cũng không gần, không cần đặc biệt."

Hơn nữa, không đến lượt Kim Lăng Hầu mang đi. Ở kinh thành còn có Tề gia lại càng muốn giữ A Dung ở lại Tề gia.

Lý Đại Bảo ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nghi hoặc: "Ngài đồng ý để A Dung sống cùng chúng ta sao?"

Kim Lăng Hầu nói với giọng điệu u sầu: "Thật ra ta muốn A Dung sống ở Kim Lăng hâu phủ với ta, nhưng trong lòng A Dung thì đây mới là nhà của con bé, các ngươi là huynh đệ tỷ muội của con bé. Nếu ta dùng vũ lực bắt A Dung đi thì con bé sẽ hận ta."

Kim Lăng hầu ngạc nhiên cười: "Ngươi đã nói câu này mấy lần rồi. A Dung là nữ nhi của ta, ta sẽ dốc hết sức bảo vệ con bé, ngươi nhận một nghìn lượng bạc này đi, dù sao sau này A Dung cũng sẽ sống với các ngươi. Để ở chỗ ngươi, sau này A Đung muốn mua cái gì thì ngươi mua cho con bé."

Bây giờ Lý Đại Bảo coi Kim Lăng Hầu là một khách hàng lớn, lại càng vừa mắt hơn.

"Được rồi, thật ra ngài cũng là một người phụ thân tốt." Lý Đại Bảo đạt được đáp án cậu muốn biết, cũng không có ép buộc Kim Lăng Hầu nữa, cậu cảm thấy Kim Lăng Hầu nhìn thuận mắt hơn trước đây.

Sau khi thanh toán chuyện làm ăn, mối quan hệ giữa Kim Lăng Hầu và Lý Đại Bảo trở nên hài hòa hơn. Bọn họ còn ước định, nếu Lý Đại Bảo chế tạo những thứ tốt khác thì cũng có thể bán chúng cho hắn ta.

Lần này hắn ta đi kinh thành nhận tội, hy vọng có thể được Tề gia thông cảm, huống chi dám tranh giành cùng Tê gia.