Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 422: Lý Nam Bướng Bỉnh




"A Phương tỷ, A Dung, A Nam." Lý Đại Bảo và Lý Tiểu Bảo vừa bước vào đường phố trên trấn đã đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Mấy người ngẩng đầu nhìn lên, lập tức thấy hai nam hài một đen một trắng, một lớn một nhỏ chạy về phía bọn họ.

Hai mắt Lý Nam sáng lên, cầm trong tay cái bánh bao chạy về phía hai ca ca: "Đại Bảo ca, Tiểu Bảo cai"

Lý Đại Bảo trực tiếp bế Lý Nam lên và xoay vài vòng, khiến Lý Nam vui mừng hét lên: "A Nam, muội béo lên rồi!"

Lý Nam không vui: "Không phải, A Nam không phải béo mà là khỏe."

Lý Dung buôn cười, thật ra đối với nử tử mà nói, có lúc thà bị nói mập cũng không muốn bị người ta nói mạnh mẽ, hy vọng sau này Lý Nam sẽ không hối hận.

Bốn huynh đệ tỷ muội, và A Lệ ở phía sau đang nắm tay tỷ tỷ A Phương rất thân thiết.

Lý Dung đã giới thiệu Tê Thục Viện và Tề Lập Thành với mọi người, để biết nhau.

Kim Lăng hầu lúc này cũng khá tò mò, dù sao hắn ta cũng không có chuyện gì làm, vừa hay đi xem một chút mà thôi. Vì vậy, một nhóm người mang theo nha hoàn, bà tử đi đến ruộng lúa.

Lý Dung kinh ngạc: "Thật sự dễ như vậy sao?"

Tê Thục Viện cong môi cười: "Nhập gia tùy tục, ta cũng rất tò mò nữal"

"Đại ca, ca thật lợi hại." Lý Dung khen ngợi Lý Đại Bảo: "Hiện tại có thể dẫn chúng ta đi xem không? Thục Viện, Lập Thành, chúng ta đi ra ngoài đồng, có hơi bẩn, ngươi và Lập Thành đừng đi."

Lý Đại Bảo gật đầu: "Đương nhiên là dễ sử dụng, ngay cả quan huyện của chúng ta cũng cảm thấy tốt mà, ông ấy đã mua máy tuốt lúa của ta với giá năm trăm lượng bạc rồi."

Tê Lập Thành cũng vội vàng giải thích, tranh thủ cơ hội nói: "Ta cũng muốn xem."

Sau khi ăn sáng xong, Lý Dung vốn muốn dẫn Tề Thục Viện đi dạo phố nhưng Lý Đại Bảo nói: "A Dung, nhà chúng ta gặt lúa, ta đã làm máy tuốt lúa, có thể dùng chân dẫm để tuốt lúa trên ruộng, tiện lợi hơn nhiều."

Dù sao ở thôn Cát Tường, Đức Thụy phu nhân nói chỉ cần bọn họ không phạm pháp, không vi phạm trật tự công cộng thuần phong mỹ tục thì không cân lo lăng bị người khác ức hiếp.

Dọc trên đường đi, khi gặp người trong thôn, Lý Dung và Lý Đại Bảo đều chào hỏi.

Ngay cả khi nhìn thấy đám người Kim Lăng hầu thì cũng chỉ tò mò nhìn, không có bất kỳ biểu hiện nhút nhát nào. Dù sao năm ngoái có rất nhiều quan chức cấp cao đến kinh thành, họ vẫn đi thị sát, thỉnh thoảng còn làm việc nên cũng quen rồi.

Kim Lăng hầu đã từng đến thôn trang nhưng chưa từng thấy thư thái và thoải mái như bây giờ.

Giày trên chân có hơi bẩn, nhưng các thiếu gia và tiểu thư cũng không ghét mà còn rất vui vẻ.

"Đó là máy tuốt lúa." Theo hướng ngón tay của Lý Đại Bảo, mọi người nhìn sang: "Dùng chân dẫm lên là có thể chuyển động trục lăn bên trong, trên trục lăn có dây thép cứng giữ thân cây lúa và tuốt bông lúa ra. Theo động tác dẫm đạp của lòng bàn chân, trục lăn điều khiển vòng sắt quay, đập liên tục vào bông lúa, lúa bị văng ra rơi vào sọt bên dưới, trực tiếp cho vào bao tải rồi chở đến bãi đập lúa."

Mọi người cẩn thận lắng nghe Lý Đại Bảo giải thích, sau đó đi ra ngoài ruộng.

Kim Lăng hầu khá ngạc nhiên, phát hiện người ở trấn Cát Tường khác với những nơi khác, nhưng ngay sau đó, sự chú ý của hắn ta đã bị những rương gỗ lớn trong cánh đồng thu hút.

Lý Nam có chút nghịch ngợm bắt lấy một con ếch nhỏ, ôm vào trong lòng bàn tay: "Lập Thành ca ca, ta cho ca ca xem một chút nè!”

Bé mở lòng bàn tay ra, một con ếch nhỏ từ trong đó nhảy ra, Tề Lập Thành sợ hãi hét lên: “A... Sâu, sâu!"

Lý Nam cười trộm: "Là ếch, là côn trùng, ruộng lúa có sâu muỗi là tốt, đừng sợ, nó sẽ không cắn ca ca đâu."

Mặc dù Lý Nam đã nói như vậy nhưng Tề Lập Thành vẫn không dám đến gần mà trốn sau lưng tỷ tỷ.

Lý Dung thấy muội muội nghịch ngợm cười xấu xa như vậy, liền biết muội muội cố ý, đưa tay véo lỗ tai của Lý Nam.

"Tiểu nha đầu muội này, muội không thể thành thật hơn sao? Lập Thành là khách, chưa từng nhìn thấy những thứ này ở ruộng, muội còn cố ý hù dọa cậu nhóc, đợi lát nữa về, ta sẽ nói cho mẫu thân đánh m.ô.n.g muội."

Lý Nam nghe vậy cũng biết sợ hãi: "Lập Thành ca ca, thật xin lỗi, ta nghĩ cũng chơi vui nên mới chia sẻ với huynh, huynh đừng tức giận, để ta kêu Tiểu Hoa tỷ làm bánh đường đỏ cho huynh được không? Đúng rồi, nhà ta còn có lò nướng, ta kêu Miêu Nhi tỷ nướng bánh ngọt cho huynh được không? Ta còn có rất nhiêu đồ chơi nhỏ, tặng cho huynh chơi, được không?”

Lý Nam liên tục hỏi, nhiệt tình làm cho người ta không thể từ chối, Tê Lập Thành vừa rồi còn sợ hãi, đã ngừng khóc, nhỏ giọng nói: "Vậy thì đừng làm ta sợ nữa!"

Lý Nam vỗ n.g.ự.c nhỏ một tiếng: "Lập Thành ca ca, ta nhất định không hù dọa huynh nữa, ta mà hù dọa huynh thì ta là chó con sủa cả ngày."

Tê Lập Thành lúc này mới cười, còn có yêu cầu: "A Nam, ta không thích chó con, ta thích mèo con, meo meo meo..."

Tê Thục Viện và Lý Dung nhìn thấy đệ đệ muội muội mình như vậy thì cũng cười.

Lý Tiểu Bảo cảnh giác, cậu nhóc sẽ không dễ dàng làm quen với người khác, sau khi quan sát cẩn thận mới cảm thấy Tề Thục Viện và Tê Lập Thành cũng không xấu xa, lúc này mới chủ động nói chuyện với Tề Lập Thành: "Chúng ta hãy đi xem máy tuốt lúa đi, sau đó ta sẽ dẫn các ngươi đi câu cá."

Lý Đại Bảo vừa nghe có người mua bản vẽ của mình, cậu nhóc đã vô cùng vui mừng: "Tất nhiên có thể rồi Hầu gia. Nhưng mà người mua bản vẽ có thể chế tạo một chiếc máy tuốt lúa để sử dụng hoặc cũng có thể bán cho người khác, nhưng người không thể trình báo với Bệ hạ. Vì huyện lệnh Lưu đại nhân của chúng ta đã ký hợp đồng nhận thâu nó rồi, nếu người lại báo lên trên lại sẽ cảm thấy ngại vì bắt chước người khác đó."

Lý Tiểu Bảo sửng sốt một chút, lập tức hiểu đây là người lớn hù dọa trẻ con, để chúng tránh xa nước: "Yên tâm đi, ma nước chỉ bắt người không biết bơi, còn ngươi biết bơi, hơn nữa xung quanh có người lớn nên không sợ”.

Tê Lập Thành cười: "Được rồi, lát nữa ta sẽ hỏi nương."

Lý Đại Bảo cười to: "Tất nhiên rồi, ở đây chúng ta có nước cạn để trẻ em bơi mà. Nhưng mà phải có người lớn trông chừng bên cạnh, không thể đến đó một mình. Đợi lát nữa về nhà, ngươi nói với Tê phu nhân, người đồng ý thì chúng ta mới có thể mang ngươi đến đó."

"Bơi sao? Ta có thể không?" Con trai vốn dĩ thích nghịch nước, Tề Lập Thành đã từng nghịch nước trong bồn tắm nhiều nhất từ khi còn nhỏ.

Kim Lăng hầu nhìn máy tuốt lúa một lúc lâu, cảm thấy có tiếng gõ nhẹ: "Đại Bảo, ta cho ngươi năm trăm lượng, ngươi có thể bán bản vẽ cho ta không?"

Đôi mắt của Tề Lập Thành sáng lên: "Câu cá sao? Ta có thể không? Nương ta chưa từng cho tôi đến gân nước, nói nước rất nguy hiểm. Trong nước có ma nước chuyên bắt trẻ con để ăn."

Kim Lăng hầu mỉm cười: "Đúng vậy, thứ tốt như vậy không chỉ có thể tự mình dùng mà còn có thể để những người thợ mộc ở thôn trang chế tạo ra nhiều máy tuốt hơn rồi bán cho người khác. Tóm lại, ta sẽ kiếm được tiên và không mất tiền".

Kim Lăng hầu nghe xong cười nói: "Ta có rất nhiêu ruộng đất ở Giang Nam, hoa màu ngoài ruộng thường bị lũ cuốn đi vì thu hoạch không kịp, lãng phí rất nhiều lương thực. Có những chiếc máy tuốt lúa này thì thực phẩm có thể bớt lãng phí đi."

Lý Đại Bảo gật đầu, thâm nghĩ Kim Lăng hầu cũng không phải không đúng: "Cũng đúng, nếu lưng thực mọc dưới đất, cho dù có mưa, chỉ cần không phải mưa lớn liên miên cũng không ảnh hưởng nhiều. Ngược lại, lúa thu hoạch có cả thân và bông lúa bị sũng nước, nếu không tuốt lúa và phơi khô kịp thời thì lúa sẽ bị mốc, nảy mầm!"