Ngay cả khi bây giờ bọn họ đi ươm mạ thì cũng đã quá muộn rồi, chỉ có thể trông chờ vào năm sau.
Trân Quảng Nam chịu trách nhiệm quản lý thị trấn, sau khi nhận được tin báo vào đêm qua đã sẵn sàng trận địa đón địch.
Vào ban đêm đã thông báo cho mọi hộ gia đình trong thị trấn dọn dẹp nhà cửa của mình.
Ngoài ra, thông báo cho người vệ sinh đường phố phải dọn dẹp đường phố sạch sẽ vào sáng hôm sau.
Mặc dù trấn Cát Tường không lớn nhưng khi quy hoạch, có nhiêu khu chức năng khác nhau.
Bây giờ chỉ cần dọn dẹp một chút là có thể được giữ sạch sẽ, cung nghênh Đức Thụy phu nhân mang theo khách quý trở về.
Lý Dung suốt đường đi xe ngựa, huyên thuyên rất năng động.
Để thuận tiện cho việc tới lui trấn Cát Tường, Lưu đại nhân đã đặc biệt cho tu sửa con đường chính dẫn đến trấn Cát Tường từ huyện Thôi Dương.
Trân Quảng Nam dẫn người tới, cung kính hành lễ: "Hoan nghênh phu nhân trở về."
Nhìn thấy đền thờ cao lớn do Bệ hạ ban tặng, Tề phu nhân và Kim Lăng hầu, còn có thị vệ đều xuống xe cúi đầu hành lễ.
Lý Dung xuống xe ngựa, nói với Tê Thục Viện: "Xuống đi, vừa rồi ta ở huyện trấn ăn sáng không đủ, đang nghĩ đến sữa đậu nành cùng bánh quẩy và bánh bao vừng ở trấn của chúng ta."
Ngày thường thường bọn họ tới lui ở đây, ra ra vào vào, ngoại trừ việc cảm thấy cao lớn uy nghiêm thì cũng không thấy nhiều môn đạo.
Dân chúng đến trấn Cát Tường để đi chợ đều khá ngạc nhiên và không hiểu tại sao.
Thấy Lý Dung nhiệt tình mời, Tê Thục Viện lập tức xuống xe: "Vậy ta muốn thử một chút, dọc đường ngươi cũng đã nói mấy lần."
Do đó, trên đường đi không xóc nảy, phải mất một tiếng rưỡi cuối cùng mới đến trấn Cát Tường.
"Được rồi, Trần đại ca, ngươi an bài khách điếm cho Hầu gia đi, an bài thích đáng cho những thị vệ, nha hoàn và bà tử này, ta dẫn Tề phu nhân đi dạo một chút." Trân Quảng Nam trả lời: "Những tai họa ngâm đã được loại bỏ, phu nhân yên tâm có thể hoan nghênh khách quý vào trấn Cát Tường. Nếu người chưa ăn sáng, thuộc hạ sẽ đưa người đến đó."
Liễu Phán Nhi mỉm cười, nhìn phòng ở quen thuộc, trong lòng nàng cảm thấy phấn khích, đây là trấn nhỏ mà một tay nàng đã xây dựng nên, thật thân thiết.
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Trong thời gian ta vắng nhà, vất cả cho Trần đại ca rồi, bây giờ trong trấn có tốt không?”
Bên kia nhìn thấy Lý Nam đi tới, bánh quẩy chiên là sinh ý của nhà mình, lập tức gắp cho tiểu chủ tử mấy bánh quẩy vừa chiên lên mâm: "A Nam tiểu thư, có thể ăn ở đâu?”
"Được rồi, A Nam đã trở lại, đi thành lớn ở phương Nam mà vẫn còn cảm thấy bánh bao của ta ăn ngon sao?" Vương đại nương vừa làm bánh bao vừa cười hỏi, âm thanh sang sảng.
Lý Nam gật đầu lia lịa, rất chân thành nói: "Đúng vậy, bên ngoài có ngon đến đâu cũng không bằng ở nhà."
Đôi chân mũm mĩm của Lý Nam đã chạy về phía cửa hàng bánh quẩy, khi đi ngang qua cửa hàng bánh bao, bé dừng lại: "Vương đại nương, mang thêm cho con hai giỏ bánh bao hấp, con sẽ đến ngay."
Lý Nam chỉ cửa hàng bánh bao đối diện: "Đặt ở bên kia đi, mang thêm một ít đi tỷ tỷ, sẽ có khách nhân lập tức đến đây nữa."
Lúc này Liễu Phán Nhi đã đi đến, nàng mím môi cười nói: "Gói một ít cho ta, ta mang vê nhà cùng khách nhan dùng bữa. A Dung, A Nam, các con dẫn Thục Viện và Lập Thành đi dạo phố đi."
Tê Thục Viện và Lý Dung đến, mọi người ngồi cùng nhau, vừa uống sữa đậu nành vừa ăn bánh quẩy mè, bánh bao nhỏ. Hương vị ngon và giòn.
Tê phu nhân lo lắng nên cho mấy nha hoàn đi theo, đề phòng lạc đường.
"Được rồi, nương yên tâm đi. Trước kia các nàng tiếp đãi chúng ta rất tốt, hôm nay đổi lại A Nam chiêu đãi tốt khách nhân." Lý Nam đồng ý, rất có lễ phép.
Tê Thục Viện và Tê Lập Thành rất thích nó, ngay cả nha hoàn, bà tử cũng ăn một ít.
Ở trấn Cát Tường, trị an rất tốt, có người tuần tra bất cứ lúc nào. Những nha hoàn này mới cảm thấy yên tâm hơn một chút, nếm thử hương vị ngon của trấn Cát Tường.
Trân Quảng Nam đi cùng Kim Lăng hầu đi dạo trong trấn nhỏ vừa hay đến một quây bán sữa đậu nành, bánh bao và bánh quẩy. Thấy bọn nhỏ ăn uống vui vẻ, Kim Lăng hâu cũng gọi một phần.
Mặc dù không quá tinh xảo nhưng có vị rất ngon.
Sáng sớm dậy sớm lên đường, mặc dù ăn một chút ở huyện thành nhưng vẫn không no. Bây giờ rất thèm ăn, nên uống hai chén sữa đậu nành đặc với ăn một lông bánh bao, hai que bánh quẩy, và ba quả trứng luộc trong nước trà.
Kim Lăng hầu ăn no nê, không khỏi khen ngợi: "Thật ngon, trong trấn nhỏ lại có nhiều món điểm tâm kỳ lạ như vậy."
Lý Dung cười nói: "Phụ thân, trấn Cát Tường của chúng ta rất thú vị. Sau khi ăn xong, con sẽ dẫn phụ thân đi xem máy ép dầu thủy lực và cối xay bột do con quản lý, không cần sức người hay súc vật kéo."
"Ồ? Có đồ tốt như vậy sao?" Trong thôn Kim Lăng hầu có một xưởng chiết xuất dầu và một cối xay bột, cùng một cái cối xay, hắn ta đã tận mắt nhìn thấy, cần rất nhiều sức người sức của.
"Đương nhiên, đây là ý tưởng của nương con mà, ca ca con và các thợ thủ công cùng nhau thực hiện. Giang Nam nhiều nước, thích hợp để mở rộng những xưởng như vậy." Lý Dung cười nói: "Chỉ có một một xưởng ép dầu trong thôn của chúng con, con mỗi ngày cũng có thể kiếm vài lượng bạc rồi."
Tê Lập Thành sửng sốt trước lời nói của Lý Nam, muốn bác bỏ Lý Nam nhưng thấy Lý Nam nghiêm túc lại có lý, cậu nhóc thật sự đã bị Lý Nam thuyết phục.
Lý Nam thay tỷ tỷ nói: "Lập Thành ca ca mỗi ngày kiếm được năm lượng bạc, một tháng đã có một trăm năm mươi lượng bạc, một năm đã có một ngàn tám trăm lượng bạc, toàn bộ đầu tư cũng chỉ có ba trăm lượng bạc, hai tháng đã có thể hoàn vốn, hàng năm đều có lãi rồi. Một nhà xưởng ép dầu kiếm được nhiều như vậy, nếu là mười nhà xưởng thì là một vạn tám nghìn lượng bạc, nếu một trăm nhà xưởng thì... Số lượng quá lớn, ta tính không ra, dù sao cũng rất nhiều bạc."
Tê Lập Thành có cái miệng nhỏ và cao hơn bé một cái đầu, là một tiểu hài tử không hiểu chuyện.
Kim Lăng hầu kinh ngạc quay đầu lại nhìn Lý Nam mũm mĩm đang ăn bánh bao, nhìn cũng giống một cái bánh bao lớn, nhưng sao lại có thể thông minh như vậy?
"Đó không chỉ là vấn đề tiền bạc, nương ta còn nói dân chúng có thể mua được dầu và mì rẻ hơn, cuộc sống của họ sẽ tốt hơn chút. Dù sao... Dù sao, điều đó tốt cho sinh kế của mọi người. ngươi là tiểu hài tử nên không hiểu. Nhưng nếu ngươi không hiểu thì cứ hỏi, ta sẽ giải thích cho ngươi."
Mà bản thân bé rõ ràng cũng là một tiểu hài tử!
"Mới có mấy lượng bạc, không phải quá ít sao?" Tê Lập Thành mới sáu tuổi, nhưng tiền tiêu vặt của cậu nhóc đã có hai mươi lượng bạc.
Lý Dung nặn gương mặt muội muội: "A Nam, Lập Thành là khách của chúng ta, đừng bắt nạt ca ca."
Tê Thục Viện thấy đệ đệ mình như vậy cũng dở khóc dở cười, nhưng không sao, biết mình biết người mà còn tốt hơn nhiều so với giả vờ không biết.
"Được rồi, sư phụ nói rồi, hỏi không biết xấu hổ, A Nam, lát nữa dẫn ta đi xem." Giọng điệu Tê Lập Thành nhu hòa, không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, cũng không có một chút tức giận.
Lý Nam ngẩng mặt lên, cười tươi như hoa: "Đúng vậy, ta không có bắt nạt, chúng ta nói chuyện rất tốt mà, đúng không Lập Thành ca ca?"
Tê Lập Thành cũng xấu hổ cười, cậu nhóc cảm thấy A Nam muội muội rất đáng yêu: "Ừ, A Nam không có bắt nạt ta."
Lúc này, Lý Đại Bảo và Lý Tiểu Bảo đang chuẩn bị đón khách ở nhà thì thấy mẫu thân đưa khách đến, sau khi chào khách xong mới biết muội muội đang ăn cái gì trên trấn nên vội vàng chạy tới.