"Dù sao mẫu thân ngươi đã từng khiến cho thị thiếp trong phủ mất đi tám hài tử, hiện tại mẫu thân ngươi rời khỏi Hầu phủ, những người đó có hận thì cũng chỉ hận ngươi mà thôi. Ngươi đừng xem thường thủ đoạn của những nữ nhân hậu trạch đó, năm đó ta có thể bị bán đi, ngươi không cẩn thận, không chừng cũng bị người ta lừa bán ra ngoài. Tiểu cô nương, tự cầu phúc đi. Còn nữa, sau này sống lương thiện hơn đi.
Tạ nhị tiểu thư sửng sốt, không thể tin được nói: "Đây là Hầu phủ, vậy mà ngươi muốn rời đi sao? Ngươi không biết Kim Lăng hầu phủ có bao nhiêu huy hoàng sao?"
Lý Dung cười nói: "Cũng may ta không có cảm giác gì đặc biệt, cha mẹ ta hiện tại rất tốt, ân oán giữa ta và mẫu thân ngươi đã xong, ngươi còn nhỏ tuổi hơn so với ta, thật ra ta cũng không sợ ngươi, chỉ là không muốn ngươi đi lạc lối, cũng không muốn có nhiều kẻ thù phiên phức."
Tạ nhị tiểu thư mím môi, sau khi suy nghĩ cẩn thận, lập tức xoay người rời đi.
Đi được hai bước, cô bé lại dừng lại: "Tuy ta cảm thấy bất an, nhưng Đức Thụy phu nhân nói đúng, nương ta gieo nhân ác, hiện tại đã gặt quả xấu. Còn nữa, cảm ơn ngươi đã nhắc nhở ta."
Tạ Nhị tiểu thư cũng không quay đầu lại, sau đó đi đến hoa viên bên cạnh đem muội muội vừa mới bắt được con bướm mang đi: "Muội muội, đi thôi."
Tạ Tam tiểu thư không vui: "Tỷ tỷ, ta không đi, ta muốn ở đây chơi với Nam tỷ tỷ."
Tạ Nhị tiểu thư rất buồn khi thấy muội muội mình không cười kể từ khi mẫu thân xảy ra chuyện, nhưng cô bé không thể khóc. Cô bé là tỷ tỷ, phải bảo vệ muội muội.
"Lương công công, A Dung là bảo bối ta đánh mất tìm lại được, đương nhiên ta coi trọng rồi, ta hận không thể đem những thứ tốt nhất cho A Dung những thứ tốt nhất" Kim Lăng hầu vội vàng trả lời, sau đó nhìn Tê đại nhân: "Tam ca, sau này ta nhất định yêu thương A Dung, muốn trăng thì không tặng sao, thỏa mãn con bé khắp nơi."
Tạ Nhị tiểu thư đang ngồi trên ghế đá ở hoa viên nhìn muội muội chơi đùa.
Lương công công thấy sân viện của Lý Dung bài trí trang nhã, gật đầu cười nói: "Kim Lăng hầu có tâm rồi!"
Tê đại nhân và Lương công công đi theo Kim Lăng hầu vào lan uyển của Lý Dung.
Chơi đến mệt, Tạ Nhị tiểu thư mới nắm tay muội muội rời đi.
Kim Lăng hầu có thể đã nhìn ra Lương công công rất coi trọng Đức Thụy phu nhân, sau đó cũng rất coi trọng Lý Dung, vì vậy Lý Dung càng giữ một vị trí quan trọng hơn trong long hắn ta.
Vừa rồi Tạ Dung cũng đúng, trước kia mẫu thân cũng không đối tốt với những thị thiếp kia, hiện tại mẫu thân không ở trong phủ, những người đó nhất định hận các nàng, tìm cơ hội trả thù các nàng.
Nhưng không thể nói lời này, nếu không có thể sẽ bị tam cữu huynh đánh.
Lương công công cười nói: "Nữ nhi ngoan, dù yêu thương đến đâu. Sau này A Dung có phụ thân yêu thương ngươi, còn có phụ mẫu nuôi, nhà ngoại yêu thương ngươi, tất nhiên sẽ có tương lai tốt đẹp."
Kim Lăng hầu tràn đầy nhiệt huyết, A Dung lớn lên đẹp, đoán chừng tương lai có thể làm hoàng hậu.
Cho dù đó là thật sự đau khổ hay giả đau lòng thì ít nhất trông giống như vậy.
Đi đến trước mặt Liễu Phán Nhi, chào hỏi nhau.
Tê đại nhân quay sang một bên hừ một tiếng: "Sau khi tế bái muội muội ta, ngươi vẫn nên thu xếp rõ ràng chuyện trong nhà trước rồi nói tiếp."
"Vâng, Tam ca." Kim Lăng hầu đồng ý, duy trì quan hệ tốt, ở kinh thành một hai ngày, nói không chừng Bệ hạ có thể an bài việc vặt cho hắn ta.
"Lương công công nói đúng." Kim Lăng hầu cười nói: "Tam ca, các ngươi khi nào thì đi? Ta cũng muốn về kinh thành nhận tội, hiện tại tìm được A Dung, hai vị lão nhân gia đánh ta mắng ta, ta đều vui vẻ chịu đựng."
Liễu Phán Nhi cảm tạ nói: "Hôm nay đa tạ Lương công công."
Lương công công cười xoa xoa mái đầu xù xù của A Nam, vừa rồi bé con còn đang đuổi bắt bướm trong hoa viên, trên tóc còn có lá, tiện tay lấy lá xuống nói: "Không cần cảm tạ, ta vừa đi ngang qua, đương nhiên phải tới một chuyến."
Thật ra Liễu Phán Nhi biết Lương công công đến đây là đặc biệt để cho bọn họ một cái chống lưng. Cho tới nay, Liễu Phán Nhi đã biết các nàng xuất thân nhà nông, hơn nữa hiểu biết nông cạn nên thường xuyên bị người khác coi thường.
Liễu Phán Nhi luôn giữ suy nghĩ này trong lòng.
Nói chuyện một lát, Lương công công lui ra ngoài cáo từ rời đi.
Tê đại nhân cũng cáo từ rời đi, trước khi đi còn giải thích, lo lắng Kim Lăng hầu không thay đổi bản tính xấu, không biết nặng nhẹ: "Mấy ngày nay tế bái muội muội ta, Đức Thụy phu nhân chăm sóc A Dung ở trong phủ của ngươi. Mấy ngày này ngươi đừng tới hậu trạch, ở tiền viện đi để tránh bị nghi ngờ."
Kim Lăng hầu liên tục đồng ý, cho dù Đức Thụy phu nhân xinh đẹp hơn thiên tiên, hắn ta cũng không dám trêu chọc nàng: "Tam ca yên tâm đi, ta biết trong lòng ta nghĩ cái gì, ta sẽ không làm loạn."
"Vậy thì tốt rôi!" Lúc này Tê đại nhân mới yên tâm rời đi.
Sau khi Tê đại nhân rời đi, cuối cùng Kim Lăng hầu cũng thở phào nhẹ nhõm, đi tới tiền viện, gọi Tạ quản gia và nương tử của quản gia từ hậu trạch đến, hỏi hôm nay có chuyện gì không tốt không.
Sau này hắn ta nhất định tặng một phần hậu lễ cho Đức Thụy phu nhân.
Nương tử của quản gia Vương ma ma lộ ra vẻ khó xử: "Hầu gia, Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư chiều nay đi tìm Đại tiểu thư!"
Kim Lăng hầu lắng nghe cẩn thận, hiểu ý định của Đức Thụy phu nhân và Lý Dung. Không muốn sự thù hận của thế hệ trước truyên sang thế hệ sau.
Vương ma ma đồng ý: "Hầu gia, ngài đừng nóng vội. Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư không có làm loạn, Đức Thụy phu nhân cùng Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư nói rất nhiều..."
Kim Lăng hầu đột nhiên mở mắt ra, vội vàng hỏi: "Định làm gì? Có phải Đức Thụy phu nhân đột ngột xuất hiện không? A Dung có tức giận không? Đừng giấu giếm gì cả, cứ nói mọi thứ cho ta."
Như vậy rất tốt, trong lòng Kim Lăng hầu bội phục Đức Thụy phu nhân danh xứng với thực, có phẩm hạnh cao quý, A Dung có thể lớn lên dưới sự giáo dục của nàng, cho dù tính cách hay phẩm hạnh đều rất tốt.
Tạ quản gia quản lý ngoại viện mọi thứ đều bình thường.
Đại nữ nhi có phụ mẫu nuôi, có Tề gia, hắn ta cũng không cần lo lắng, sau này con bé sẽ có một cuộc hôn nhân vô cùng tốt đẹp. Tương lai, nữ nhi thứ hai và nữ nhi thứ ba cũng có thể trở thành đối tượng liên hôn.
Kim Lăng hầu nghe nói hạ nhân trong hậu viện đều lơ là Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư, sắc mặt âm trầm, trâm giọng nói: "*ương ma ma, bây giờ cũng đã tối rồi, ta không tiện đi vào hậu viện, bây giờ ngươi thay ta đánh những hạ nhân đó. Mặc dù đã hòa li với Vương thị nhưng Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư vẫn là nữ nhi của ta, như châu như bảo, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào khi dễ các nàng, huống chi là hạ nhân trong phủ. Một khi phát hiện ra, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho bọn hắn."
Cho đến nay, Kim Lăng hầu chỉ có ba nữ nhi.
Chỉ khi nữ nhi được nuôi dạy tốt, sau khi xuất giá mới nghĩ vê nhà mẹ đẻ. Làm phụ thân mới có thể được nữ nhi hiếu kính, mới đối tốt với Kim Lăng hầu phủ.
Nhìn thấy vẻ mặt âm trâm của Kim Lăng Hầu, Vương ma ma cũng không dám khinh suất, vội vàng đáp: "Vâng, Hầu gia, lão nô sẽ đảm bảo cho Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư sống thật tốt."