Lý Dung ở cách đó không xa, nghe cữu mẫu và mẫu thân nói như vậy thì cúi đầu nở nụ cười. Mẫu thân đối với con bé tốt nên mới không muốn rời đi, nhất định phải ở bên cạnh mẫu thân.
Lý Phương cười trộm: "A Dung, đừng sợ, Dì Liễu sẽ che chở cho con. Tuy Kim Lăng Hầu phủ và Lan Lăng Hầu phủ là hai đại gia tộc, cơm ăn tốt hơn nhà chúng ta rất nhiều. Bọn họ có lẽ cũng đối xử tốt với muội, nhưng không có ai đối xử tốt với muội bằng Dì Liễu và tam thúc."
Lý Nam nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ bé của mình, nịnh nọt nhìn tỷ tỷ: "Tỷ, A Nam muội muội cũng đối xử tốt với tỷ, Đại Bảo ca ca và Tiểu Bảo ca ca cũng đối xử tốt với tỷ."
Lý Dung nở nụ cười: "Đương nhiên trong lòng ta biết rõ. Cho dù là Kim Lăng Hầu phủ, hay là Lan Lăng Hầu phủ, họ đều là người thân của ta. Thôn Cát Tường mới là nhà của ta.
Tê phu nhân cách đó không xa nghe được lời của Lý Dung, trong lòng cảm động nhưng bà ấy cũng có thể hiểu được.
Tê Thục Viện nhỏ giọng nói: "Mẫu thân, suy nghĩ của A Dung biểu muội có thể hiểu được. Nếu con là A Dung biểu muội, con cũng sẽ chọn như vậy."
Tề phu nhân gật đầu cười khẽ: "Ừ, con nói đúng."
Yến tiệc kết thúc, Tê đại nhân và Kim Lăng Hầu chiêu đãi một mình Lương công công.
Lý do khiến thái độ của Liễu Phán Nhi thay đổi cũng vì Kim Lăng hầu hưu thê rất nhanh, hắn ta là một người thức thời, Nếu đã nhận người thân thì phải đảm bảo người này không cư xử quá tệ và không ảnh hưởng đến A Dung.
Nhưng đồng thời, bà ta cũng thấy dưỡng mẫu của A Dung không dễ chọc, sau này cũng không thể bỏ mặc A Dung được.
Tê phu nhân nghĩ nghĩ, cảm thấy Liễu Phán Nhi nói cũng có lý: "Vậy cũng được, ta để lại hai nha hoàn bên người và ma ma hâu hạ các ngươi, giúp làm việc vặt cho các ngươi."
Liễu Phán Nhi suy nghĩ một chút, châm chước một lúc: "Vừa mới nhận người nhà, A Dung rời đi sẽ không thích hợp. Sáng mai còn phải lấy danh nghĩa của Kim Lăng hầu phủ mời pháp sư của chùa miếu đến làm pháp sự để tỏ lòng kính trọng với mẫu thân thân sinh của A Dung. Cho nên hôm nay A Dung nên ở lại Kim Lăng hầu phủ. Nhưng ta không yên tâm con bé ở lại đây một mình, ta phải đi cùng con bé." Tê phu nhân thấy thời gian không còn sớm, hỏi Liễu Phán Nhi: "Liễu muội muội, hôm nay ngươi và A Dung trở về Tề gia cùng chúng ta hay là ở lại đây?"
"Đa tạ." Liễu Phán Nhi cảm tạ, ban đầu nàng nghĩ đó chỉ là buôn bán, hơn nữa đi theo thương hội Cố gia vẫn luôn ở trọ, cho nên không cần mang theo nha hoàn. Không ngờ dọc đường lại xảy ra một đại sự như vậy.
Tạ Tam phu nhân lần lượt tiễn những vị phu nhân khác đi. Yến tiệc nhận thân sóng gió hôm nay cuối cùng cũng đã qua. Bây giờ nghĩ lại cuộc đối đầu gay gắt giữa Đức Thụy phu nhân và Lý phu nhân bà ta vẫn cảm thấy rùng mình.
Nha hoàn và bà tử kiểm tra kỹ lưỡng, mọi thứ trong nhà đều ngăn nắp.
"Được rồi!" Liễu Phán Nhi đồng ý và tiễn Tề phu nhân đi.
Liễu Phán Nhi đưa Lý Dung, Lý Phương và Lý Nam đến sân của Lý Dung, xung quanh là nha hoàn và bà tử.
Tê phu nhân cười nói: "Không cần khách sao, ngày mai ta lại trở lại."
Nàng đang nói, nương tử của quản gia Tạ gia đi vào, hướng Liễu Phán Nhi và Lý Dung hành lễ: "Đức Thụy phu nhân, đại tiểu thư, nô tỳ họ Vương, lão gia bảo nô tỳ nhận lệnh. Nếu có điều gì không thích hợp, xin nói với nô tỳ."
Lý Dung ngồi xuống, nha hoàn bưng trà tới: "Mời nương dùng trà."
"Được rồi!" Liễu Phán Nhi xác thực có chút khát nước, nhìn chung quanh: "Dọn dẹp cái sân như vậy cũng mất mấy ngày, cũng coi như vất vả."
Liễu Phán Nhi ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, Lý Nam nhìn thấy những con bướm trong hoa viên nên vội vàng chạy đến. Lý Phương lo lắng cho Lý Nam nên con bé đuổi theo cậu nhóc, con bé cũng bắt đầu bắt bướm cùng Lý Nam.
Liễu Phán Nhi mỉm cười: "Vương ma ma, ngươi vất vả rồi. Viện này được dọn dẹp sạch sẽ, mọi thứ đều ngăn nắp, không có gì phải chỉnh sửa. Các ngươi cũng đã vất vả cả ngày rồi, trở về nghỉ ngơi đi."
"Đa tạ Đức Thụy phu nhân." Vương ma ma đồng ý lui ra ngoài, nhưng cũng không có rời đi, mà chờ ở cửa.
Đúng lúc này, một tiểu cô nương nhìn như bảy tám tuổi dẫn theo một tiểu cô nương bốn năm tuổi đi tới cửa lan uyển.
Sau khi Vương ma ma nhìn thấy, sắc mặt bà ta hơi thay đổi, bên người hai vị tiểu thư cũng không có người hầu hạ, sắc mặt lập tức trở nên tối sầm lại.
Thấy Hầu phu nhân Vương thị bị hưu thì những hạ nhân phủng cao dẫm thấp đó cũng lơ là chăm sóc Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư.
"Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư, nha hoàn và bà tử hầu hạ các người đâu?" Vương ma ma tiến lên hành lễ, kiêng chân nhìn lại, vẫn không thấy hạ nhân đâu.
Tạ Du sắc mặt trâm xuống: "Vương ma ma, những nha hoàn đó trong viện của ta đều không biết ta và muội muội đến đây, ta chỉ muốn nhìn xem Tạ Đại tiểu thư vừa mới nhận và, rốt cuộc là thân thánh phương nào, vậy mà lại hại chúng ta không có nương!"
"Nương, nương!" Tiểu cô nương Tạ Tam tiểu thư che mắt khóc rống, còn chưa hiểu chuyện, ngây thơ mờ mịt chỉ biết mấu thân không còn ở đây nữa, lại nghe người ta nói bị Đại tỷ tỷ đuổi đi rôi: "Van cầu Đại tỷ tỷ thả nương ta đi."
Liễu Phán Nhi đặt tách trà xuống, nhìn Lý Dung: "A Dung, nói cho ta biết, bây giờ con chuẩn bị làm gì?"
Tạ Du nghe thấy vậy đã rất tức giận: "Là nàng, nếu nàng không quay lại thì nương ta vẫn còn ở đây, nương ta cũng sẽ không rời đi."
"Dạ, Dung tiểu thư." Nha hoàn đồng ý rồi nhanh chóng đi ra ngoài, một lúc sau, nha hoàn chạy tới bẩm báo: "Đại tiểu thư, là Tạ Nhị tiểu thư và Tạ Tam tiểu thư đang khóc nháo oán trách vì Đại tiểu thư và Vương thị mới bị đuổi ra ngoài."
Nghe bên ngoài có tiếng khóc ồn ào, Lý Dung hỏi: "Bên ngoài sao lại có trẻ con khóc? Đi xem có chuyện gì?”
Tạ tam tiểu thư bắt đầu khóc lớn như một con mèo nhỏ.
Nghe vậy, Lý Dung sững sờ, khá bực bội: "Vương thì làm nhiều chuyện ác, bà ta hãm hại ta, hiện tại sự tình bại lộ, bà ta chỉ là tự chuốc lấy hậu quả mà thôi. Hơn nữa người hưu bỏ Vương thị là Kim Lăng hầu. Bây giờ tất cả lỗi đều đổ lên đầu ta, ta thật sự oan uổng. Ta cũng bị hại mà."
Vương ma ma nghe vậy không khỏi tức giận nói: "Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư cũng đừng nghe người khác nói nhảm, phu nhân bị hưu bỏ chứ không phải Đại tiểu thư làm, mà do phu nhân sai người bắt cóc rồi bán Đại tiểu thư đi, chứng cứ vô cùng thuyết phục, tất cả nhân chứng và vật chứng đều đã được tìm ra rồi. Hơn nữa, thích khách mà phu nhân phái tới g.i.ế.c người cũng đã nhận tội."
Khi bị ngã cũng không khóc mà cười cười, đứng dậy rồi tiếp tục đuổi theo con bướm.
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đối phương là một hài tử, thật sự không thể dùng thủ đoạn quá tàn nhẫn. Thử trước xem, nhưng con không cần phải căng thẳng, không phải hài tử nào cũng dễ thương như A Nam của chúng ta."
Vừa dứt lời, A Nam ở cách đó không xa bắt lấy con bướm vui vẻ cười cười, không nhìn dưới chân, không cẩn thận ngã xuống đất!
Lý Dung suy nghĩ một chút rồi nói: "Con còn hy vọng có thể giải thích rõ ràng với bọn họ, người có lỗi trước là mẫu thân nàng, nếu giải thích không rõ ràng khiến nàng chấp mê bất ngộ, vậy thì con cũng không giải thích nữa, con sẽ nói với Kim Lăng hầu để hắn ta kỷ luật nàng cho thật tốt."
Lý Dung cười nói: A Nam thật đáng yêu."
Người hầu đi xuống, sai người gọi Tạ Nhị tiểu thư và Tạ Tam tiểu thư đến.
Thấy hài tử khóc đáng thương, Liễu Phán Nhi nói với ma ma bên cạnh: "Đi lấy nước rồi rửa mặt đi. Tiểu thư Hầu phủ, cho dù mẫu thân các nàng bị hưu bỏ thì các nàng cũng là tiểu thư chính thức của Hầu phủ, cũng là chủ tử nên chiếu cố thật tốt."
Vương ma ma vội vàng trả lời: "Những gì Đức Thụy phu nhân nói đều đúng, nô tỳ đã nhớ kỹ."
Tiểu nha hoàn đi lấy nước ấm rửa mặt cho Tạ Tam tiểu thư. Nhưng ngay sau đó, sự chú ý của cô bé đã bị Lý Nam đang cười khúc khích bắt bướm thu hút, hành động nhanh hơn não, cô bé đã chạy đến chỗ Lý Nam để chơi cùng nhau.
Tạ Nhị tiểu thư muốn gọi muội muội lại, sợ cô bé bị hại.
Lúc này, Liễu Phàn Nhi nhẹ giọng nói: "Tạ Nhị tiểu thư yên tâm đi, muội muội ngươi không sao đâu, hài tử vẫn còn nhỏ, khóc không ngừng, không tốt cho thân thể, để cho cô bé đi chơi đi. Lúc ma ma truyền đến tin tức, đã nói ý đồ ngươi đến, ngươi trách A Dung đến nên làm cho mẫu thân ngươi bị hưu bỏ sao?"
Tạ Nhị tiểu thư vẻ mặt kiêu ngạo, hai mắt đỏ hoe tức giận nhìn Liễu Phán Nhi và Lý Dung: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Liễu Phán Nhi cười lắc đầu: "Đương nhiên không phải. Ngươi biết trông dưa được dưa trồng đậu được đậu là có ý gì không?”
Tạ Nhị tiểu thư bĩu môi: "Ta biết gieo hạt giống gì thì sẽ thu quả gì."
"Tạ Nhị tiểu thư rất thông minh, nếu thực vật như vậy, trên thực tế, người và vật cũng như vậy." Liễu Phán Nhi chậm rãi trả lời: "Nhân quả báo ứng, những gì đã làm năm đó sẽ có kết quả sau này. Lời này, ngươi hiểu không?”
Thấy Tạ Nhị tiểu thư vẫn sẵn sàng thừa nhận sự thật, việc khuyên bảo sau đó của Liễu Phán Nhi sẽ dễ dàng hơn.
Liễu Phán Nhi lắc đầu cười nói: "Ta không cần thiết lừa ngươi, vốn dĩ ta để ma ma mang ngươi vào là muốn nói cho ngươi rõ ràng, năm đó mẫu thân ngươi mua chuộc bà v.ú và nha hoàn bên cạnh A Dung, dưới sự đe dọa và dụ dỗ, những hạ nhân này đã bỏ bê việc chăm sóc A Dung, hơn nữa mẫu thân ngươi mua chuộc bọn buôn người, bán A Dung cách xa hàng ngàn dặm, người bị thương nặng, nếu không phải được phu quân ta cứu thì A Dung đã c.h.ế.t từ lâu rồi. Đây có phải do mẫu thân ngươi gieo ác nhân không?”
Liễu Phán Nhi sắc mặt nghiêm túc: "Tạ nhị tiểu thư, mời ngươi hãy thành thật trả lời ta, đây có phải là do mẫu thân ngươi gây ra không?"
Tạ Nhị tiểu thư sửng sốt một chút, nguyên bản ánh mắt oán hận có chút nghi ngờ, không có trả lời. Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Liễu Phán Nhị, Tạ nhị tiểu thư thấp giọng gật đầu: "Đúng!"
Tạ nhị tiểu thư gật đầu: "Đã hiểu, ngươi có gì muốn nói cứ nói đi, nói tới nói lui, đừng nghĩ muốn lừa tiểu hài tử"
"Muốn lừa, muốn đánh cho nhận tội thì sau khi A Dung đã mất tích rất lâu, với năng lực của Lan Lăng hầu phủ thì đã sớm động thủ, sao phải đợi đến bây giờ? Bây giờ ngươi còn trẻ, còn muốn cho mẫu thân ngươi bình an vô sự không có việc gì đều có thể hiểu được, nhưng xin ngươi đừng tùy tiện phát tiết hận thù. Bây giờ ngươi còn nhỏ, có rất nhiêu chuyện, chờ khi lớn lên ngươi tự nhiên sẽ hiểu."
Tạ nhị tiểu thư nhíu mày, suy nghĩ một chút nói: "Ta làm sao biết ngươi nói là sự thật hay không? Nếu như các ngươi lừa chúng ta thì sao? Dù sao nhân chứng vật chứng cũng có thể là giả."
Liễu Phán Nhi nghe vậy, không khỏi cười lạnh một tiếng, tiểu nha đầu này tuổi không lớn nhưng lại có rất nhiều tâm tư.
"Sau khi A Dung tình cờ trở về, tìm được nhân chứng, bằng chứng năm đó, vạch trân âm mưu của mẫu thân ngươi, tội danh hãm hại đích nữ chính thất. Phán quan nói, mẫu thân ngươi không chỉ đơn giản bị hưu bỏ như vậy, mà còn bị đánh ba mươi gậy, sau đó lưu đày ba ngàn dặm. Đây là quả. Từ đầu đến cuối, A Dung đều vô tội, tại sao bây giờ ngươi lại lại đây với ánh mắt thù hận đó, đây là đạo lý gì chứ?"
Lý Dung nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tạ Nhị tiểu thư lại rất bướng bỉnh: "Sau khi ta tế bái mẫu thân thân sinh sẽ lập tức đi đến Tề gia ở kinh thành, sau đó sẽ luôn ở Lý gia. Mỗi năm đến thanh minh, ta đến Kim Lăng hầu phủ tế bái mẫu thân. Hận thù của chúng ta ở chỗ này, tại sao lại không nghĩ xem làm sao để ngươi và muội muội bình an lớn lên đi."