Một vị phu nhân muốn lấy lòng Lý phu nhân, vội vàng phụ họa nói: "Lý phu nhân muốn có một nữ nhi như vậy, e là không được, nhưng trong nhà lại có một thứ tử đẹp như tiên giáng trần, tìm một người con dâu như vậy, trở thành khuê nữ, cũng coi như là đẹp cả đôi đường, không còn tiếc nuối nữa."
Nói những điều như vậy trước mặt một tiểu cô nương và những trưởng bối trong một dịp như vậy, đều có dụng ý.
Ít nhất những người đang ngồi nghe tại đây đều cảm thấy Lý phu nhân coi trọng Lý Dung, muốn bàn hôn sự cho cho thứ tử.
Trượng phu của Lý phu nhân là nhị phẩm tổng đốc Giang Nam, là muội muội của Hoài Dương Hầu.
Từ nhỏ gia thế đã rất tốt, cho nên ngày thường khó tránh khỏi có chút tùy tiện trong hành động.
Tề phu nhân sắc mặt bất biến, nhưng trong lòng rất ảo não.
A Dung cô nương nhà bọn họ tốt như vậy, con thứ nhà Lý gia lại không cầu tiến, căn bản là không xứng với A Dung.
Hơn nữa, trong tình huống như này mà nói như vậy là không phù hợp.
Nhưng Đức Thụy phu nhân Liễu Phán Nhi lại cố tình trước mặt mọi người nói ra, ở trường hợp như vậy là đang phản pháo lại Lý phu nhân, nói là nhìn trúng Lý Dung, chẳng qua là tự rước lấy nhục mà thôi.
Lúc này, Liễu Phán Nhi cười cười, đáy mắt lạnh băng: "Lý phu nhân muốn nữ nhi như A Dung, ta có thể hiểu, có một nữ nhi tốt như A Dung, thì ai làm mẫu thân cũng rất vui mừng, đa tạ Lý phu nhân đã tán thưởng. Theo như ta thấy, nhi tức phụ chung quy thì kém hơn khuê nữ, Lý phu nhân còn trẻ, Lý tổng đốc lại tráng niên, nỗ lực một chút, nói không chừng Lý phu nhân có thể sinh một nữ nhi ngoan ngoãn thông minh như A Dung nhà chúng ta.
Rốt cuộc đại tôn tử của Lý phu nhân đều đã đi học, tuổi không nhỏ, bỏ qua mùng một, mười lăm, thì Lý tổng đốc sẽ tới trong phòng ngủ tượng trưng" một đêm, đã sớm không còn quan hệ thân mật với Lý tổng đốc nữa.
Mọi người nghe đều hiểu ý nguyện của Lý phu nhân, đương nhiên cũng có thể nghe ra ý cự tuyệt của Liễu Phán Nhi, thậm chí còn có ý phản kích.
Liễu Phán Nhi giọng nói thanh thúy, những lời nói này lại vang ra toàn bộ đại sảnh. Cả tuổi tác, lẫn quan hệ của phu thê, không đủ khả năng để sinh thêm hài tử.
Tê phu nhân đang ở suy nghĩ nên trả lời như thế nào, vừa có thể cảnh cáo Lý phu nhân, lại có thể không để mất thể diện.
Lý phu nhân mặt lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng là một thế gia lớn, xuất thân quý nữ, lại làm phu nhân nhiều năm như vậy, rất nhanh liên điều chỉnh lại trạng thái.
Không phải vì bà ấy sợ Lý phu nhân, mà bởi vì chuyện này càng nói càng không tiện giải thích, đối đáp nhẹ nhàng mới là cách ứng phó phù hợp nhất.
Nhưng Đức Thụy phu nhân Liễu Phán Nhi cố tình không làm như vậy, không cho phép bất cứ người nào làm hạ thấp Lý Dung.
Cho dù vừa rồi Tê phu nhân nghe xong, cũng chỉ là oán thâm ở trong lòng vì lúc nãy nhất thời không tìm thấy lời nói thích hợp để đối đáp.
Đặc biệt là vị phu nhân vừa rồi muốn lấy lòng bà ta nói ra những lời đó, lại càng không thích hợp hơn.
Lúc này Tạ Tam phu nhân lo lắng Đức Thụy phu nhân lại nói ra những lời không thể tưởng tượng nổi, nhanh chóng chuyển đề tài: "Yến hội sắp bắt đầu rồi, chúng ta qua xem đi! Mời Lý phu nhân!"
Lúc này Lý phu nhân liền cảm thấy lúng túng, vừa rồi bà ta nói những lời đó, thực sự không thích hợp lắm.
"Đức Thụy phu nhân chê cười rồi! Nếu ta trẻ lại mười tuổi, nói không chừng cũng thử rồi, đến tuổi này rồi, thật không đủ khả năng."
Nhìn thì như nói đùa, nhưng cẩn thận ngẫm lại sẽ có phần xem nhẹ Lý Dung.
Tuy nhiên ở Giang Nam, quan vị của Lý tổng đốc là lớn nhất, vẫn luôn được người khác lấy lòng, trước giờ chưa từng bị người khác chèn ép như vậy.
Lý phu nhân cảm thấy bản thân không còn thể diện, lời nói cũng thêm vài phần chua chát: "Bữa tiệc trong Kim Lăng Hầu phủ rất hiếm. Đức Thụy phu nhân nhất định chưa gặp qua, hôm nay xem nhiều một chút, có thể thêm kiến thức. Không hiểu, cứ hỏi ta. Ta nhất định sẽ nói hết những gì ta biết, không giấu giếm nửa lời."
Tuy rằng Lý phu nhân nói dễ nghe, nhưng ngụ ý là châm chọc Liễu Phán Nhi xuất thân ở nông thôn không có kiến thức.
Liễu Phán Nhi như không nghe ra được ý đó, mặt tỏ vẻ chân thành: "Đa tạ Lý phu nhân!"
Chỉ dám mỉa mai, Lý phu nhân lại không dám tranh cãi rõ ràng cùng nàng, Liễu Phán Nhi mới không sợ.
Tạ Tam phu nhân không dám để Lý phu nhân ngồi cùng Liễu Phán Nhi, cố ý thay đổi một vị trí. Nhưng Lý phu nhân thấy Liễu Phán Nhi không để ý tới bà ta, rất hăng hái, kiên trì ngồi đối diện Liễu Phán Nhi.
Vốn dĩ vị phu nhân ngồi đối diện với Liễu Phán Nhi, không dám đắc tội Lý phu nhân, nên vội đứng lên, ngôi ở một khác bàn.
Liễu Phán Nhi thấy thế, biết Lý phu nhân sẽ không chịu để yên.
Tạ Tam phu nhân sốt ruột, trên trán toát mồ hôi, lặng lẽ đến bên Tê phu nhân, nhỏ giọng nói: "Tê phu nhân, người xem, người có khuyên nhủ được gì với Đức Thụy phu nhân không?”
Liễu Phán Nhi ngày thường dạy dỗ hài tử dùng bữa quy củ, tuy rằng cùng lễ nghi thế gia không quá giống nhau, nhưng cũng không thất lễ.
Tạ Tam phu nhân vẻ mặt đau khổ, vội vàng xin lượng thứ: "Tê phu nhân, chớ có nói như vậy, ta cũng rất khó xử. Bỏ đi, ta không dám đắc tội với cả hai người đó, ta cũng không dám quản nữa."
Đồ ăn đã lên, dùng công khoái gắp.
Liễu Phán Nhi nắm lấy tay nàng, chỉ bảo Lý Dung.
Lý Dung vội vã, nhìn về phía mẫu thân.
(Công khoái là đũa chuyên dùng để gắp thức ăn, không dùng để ăn, để người trên bàn gắp thức ăn dễ dàng hơn, mỗi người được trang bị một đôi đũa phục vụ.)
Tê phu nhân cười như không cười mà nhìn về phía Tạ Tam phu nhân: "Lý phu nhân thất lễ trước, không thể trách người chèn ép bà ta được. Hơn nữa, Đức Thụy phu nhân là khách quý của Tạ gia, không giúp đỡ khách quý, mà khuyên bảo Lý phu nhân, lại còn muốn khuyên bảo Đức Thụy phu nhân, có chút nhầm lẫn gì không? Hay là đối với Kim Lăng Hầu phủ các người, sự tồn tại của A Dung có hay không cũng chẳng quan trọng? Hay là thể diện của A Dung cũng không quan trọng?"
Liễu Phán Nhi biết Lý phu nhân sẽ không dễ dàng bỏ qua, nàng còn tưởng rằng Lý phu nhân sẽ có thủ đoạn nào khác cao siêu hơn làm khó nàng, nhưng không ngờ tới rằng Lý phu nhân lại lấy xuất thân ở nông thôn của nàng ra mà chê cười nàng chưa hiểu việc đời.
Đúng lúc này, lên món Phật khiêu tường.
Lý phu nhân ánh mắt sáng lên, như đã tìm được cơ hội, nói: "Đức Thụy phu nhân, đây là Phật khiêu tường, ở nông thôn, chắc là khó thấy được món ăn quý giá như vậy. Hôm nay ngươi phải nếm thử, những thứ trong món này đều là sơn hào hải vị."
Lý phu nhân vốn đang muốn tìm xem có sai sót gì, để chèn ép Liễu Phán Nhi, nhưng hiện tại lễ nghi của Liễu Phán Nhi và hài tử cũng không tồi, nhất thời tìm chưa tìm được lý do.
"Vậy à!"Liễu Phán Nhi lộ ra biểu tình hâm mộ, làm Lý phu nhân mất cảnh giác: "Lý phu nhân là "châu tròn ngọc sáng, khí sắc trông rất tốt, chắc là thường xuyên dùng sơn hào hải vị, ăn Phật khiêu tường nhỉ?"
Liễu Phán Nhi cũng không tức giận, cười hỏi: "Lý phu nhân, món Phật khiêu tường này chắc trị giá không ít tiền nhỉ?"
Lý phu nhân nghe vậy, càng thêm đắc ý: "Đó là đương nhiên, chỉ một món này thôi, cũng phải mấy trăm lượng bạc. Nếu là món Phật khiêu tường Lý gia chúng ta làm thì lại càng tinh tế hơn, cũng càng ngon hơn."
Như vậy không chỉ không thể hạ thấp nàng xuống, mà ngược lại còn làm cho Lý phu nhân trông có vẻ vô cùng nông cạn, cay nghiệt.