"Những năm này, A Dung ở bên ngoài, đi theo chúng ta chịu không ít khổ. Bây giờ đã về nhà, hắn làm cha thì phải bù đắp, chúng ta cũng không nên từ chối. Ta vẫn luôn dạy mấy đứa nhỏ làm người sĩ diện, nhưng vẫn phải có vài lớp lót. Lấy được lợi ích xứng đáng cũng là chuyện quan trọng."
Thấy phu nhân cùng Đức Thụy phu nhân đều nói như vậy, Tê đại nhân gật đầu một cái, nói với quản gia: "Vậy cứ dựa theo lời phu nhân nói mà làm, giữ lại đồ, sau đó đuổi người ra ngoài."
"Vâng, lão gia." Tê quản gia đồng ý, do dự hỏi: "Lão gia, phu nhân, nếu như Kim Lăng hâu hỏi chuyện của tiểu thư thì lão nô có được nói không?"
Tê đại nhân nghĩ nghĩ, gật đầu: "Nói đi, dù sao thì đây cũng không phải bí mật, sớm muộn cũng phải công bố cho mọi người."
Tê quản gia chắp tay đồng ý: "Vâng, lão gia, lão nô đã biết."
Đễ chỗ người gác cổng, Tê quản gia vừa muốn nói chuyện thì Kim Lăng hầu đã đợi không kịp, lập tức đứng lên, vội vàng hỏi: "Tê quản gia, tam ca cùng tam tẩu tìm được A Dung rồi đúng không?"
Tạ quản gia đáp lại một cách thong thả: "Vâng, Hầu gia. Lão gia và phu nhân nhà ta đã tìm thấy A Dung tiểu thư rồi."
Kim Lăng Hầu nghe thấy vậy vô cùng vui mừng, đến nói chuyện cũng lắp bắp: "Thật sự đã tìm thấy A Dung rồi sao?"
Tạ quản gia đương nhiên hiểu rõ trong lòng lão gia nhà mình nghĩ gì: "Hầu gia, lão gia cũng vô cùng vui mừng vì cuối cùng cũng tìm thấy A Dung tiểu thư, nhưng cũng không quên được chuyện ngài đã thất trách vào năm đó. Hầu gia có thể biết sai mà sửa là chuyện vô cùng tốt. Hầu gia hãy thể hiện chân thành nhiêu hơn, chắc chắn lão gia nhà ta có thể cảm nhận được, xin hậu gia thông cảm."
Kim Lăng Hầu xoay người muốn đi vào, ông ta biết rõ tam ca của ông chắc chắn sẽ không dễ dàng để cho hắn ta gặp khuê nữ. Vì vậy, ông ta quyết định xông vào.
Kim Lăng Hầu không thể làm gì được, vẻ mặt vô cùng nôn nóng: "Tạ quản gia, nhờ ngươi chuyển lời đến tam ca, chuyện năm đó ta thấy vô cùng hối hận, suốt những năm qua, ta vẫn tự trách bản thân. Bây giờ đã tìm được A Dung trở về, với tư cách là một người phụ thân, ta cũng vô cùng vui mừng.
Thị vệ nghe thấy Tạ quản gia gọi, ngay lập tức ngăn Kim Lăng Hầu lại, không cho ông ta tiến lên. Tạ quản gia sửng sốt trong chốc lát, sau đó ngay lập tức lớn giọng kêu: "Người đâu, cản Kim Lăng Hầu lại. Mong Hầu gia thông cảm, lão gia nhà ta đã nói, ngài ấy vẫn còn chưa quên sự bất cẩn của ngài năm đó, không muốn gặp ngài. Xin ngài đừng cố mà vào trong, để những hạ nhân như bọn ta phải khó xử."
"Bây giờ ta không thể chờ nổi nữa, ta rất muốn gặp con bé. Mong Tạ quản gia chuyển lời, cho phép ta vào trong. Ta nhất định sẽ bù đắp cho A Dung, mang tất cả những điều tốt nhất của ta đến cho A Dung. Ta thật sự thành tâm muốn như vậy, nếu có giả dối, hãy để cho ta bị sét đánh, không được c.h.ế.t tử tế."
Tạ quản gia gật đầu: "Đã tìm thấy!"
Kim Lăng Hầu không rời đi ngay, mà ngồi thêm một nửa canh giờ nữa mới rời đi.
Kim Lăng Hầu nghe vậy, thở dài một tiếng: "Tất cả đều là lỗi của ta, Tam ca giận ta cũng phải thôi. Tạ quản gia nhắc nhở rất đúng, ngày mai ta lại đến. Bây giờ ta sẽ vê chuẩn bị mọi thứ trong phủ cho A Dung, mong rằng con bé có thể quay về Hầu phủ."
Kim Lăng Hầu biết rõ kết quả sẽ như vậy, ban nãy cũng là cố tình ra vẻ. Nhưng, ông cần phải thay đổi thái độ mới có thể làm dịu mối quan hệ với Lan Lăng Hầu phủ.
"Mỗi khi lão gia nhà ta nghĩ vê những chuyện này, ông ấy vẫn thấy rất tức giận, không muốn gặp mặt Hầu gia. Xin Hầu gia kiên nhẫn chờ đợi, đến khi lão gia nhà ta nguôi giận, ngài ấy sẽ gặp ngài. Thay vì lãng phí thời gian ở đây, Hầu gia hãy nghĩ cách làm sao nghênh đón A Dung tiểu thư, làm sao đối xử thật tốt với tiểu thư."
Trong nhà ăn, sau khi Tạ quản gia lui ra, mọi thứ trở nên yên tĩnh.
Lý Dung thấy thế, nhẹ nhàng hỏi: "Tam thúc, ngài có thể kể cho ta nghe về phụ thân được không? Dù cho ta không thích ông ấy, nhưng nếu biết nhiều hơn, sau này cũng có thể bình tĩnh đối mặt."
Tê tri phủ đang tức giận vì chuyện Kim Lăng Hầu đến đây nhưng khi nghe A Dung nói không thích Kim Lăng Hầu thì tâm tình lập tức cũng trở nên dễ chịu.
Tề tri phủ không hài lòng với Kim Lăng Hầu nên tất nhiên sẽ không nói tốt cho Kim Lăng Hầu Tạ Doãn trước mặt Lý Dung: "Người phụ thân này của con trừ đẹp mã ra thì không có gì nổi bật. Học hành không đến nơi, không đỗ đạt công danh. Tước vị đến đời của tên đó, không có công danh cũng không có chiến công."
"Vì vậy, thế hệ sau chỉ có thể bị giáng tước. Tuy nhiên, điều quan trọng nhất là hiện tại là Kim Lăng Hầu không có nhi tử, không có người thừa kế. Tước vị không có người thừa kế, mai này sẽ phải chọn dưỡng tử từ người khác."
Lý Dung cười: "Haha, thực ra như vậy cũng không sao, không tu thân Tề gia, không cầu tiến, không cống hiến, đương nhiên sẽ bị loại bỏ."
Liễu Phán Nhi gõ nhẹ lên mũi Lý Dung, nhắc nhở: "Những lời này, chỉ có thể nói với người trong nhà nghe thôi, nếu truyền ra ngoài, để ai đó nghe thấy, sẽ ảnh hưởng không tốt đến con."
Lý Dung gật đầu: "Mẫu thân, con hiểu rõ. Ở bên ngoài, con phải thể hiện ra những gì tốt đẹp nhất. Phải giữ thể diện Kim Lăng Hầu và Kim Lăng Hầu phủ. Còn những suy nghĩ trong lòng con, không thể trực tiếp thể hiện ra."
Lúc này Tề phu nhân còn kinh ngạc, cảm động trong lòng: "Ngươi hẳn vô cùng yêu thương A Dung!"
Tê Thục Viện che miệng cười, ngọt ngào nói: "Dạ, cha, nữ nhi hiểu rồi."
Liễu Phán Nhi không tin có nhiều người như vậy lại không thể giữ được một đứa trẻ.
Liễu Phán Nhi suy nghĩ một chập, sau đó nói mới trầm giọng, nói: "Ta biết tỷ tỷ mệt mỏi, nhưng chưa tìm ra sự thật của năm đó, ta không thể yên tâm. Ta càng không thể yên tâm để A Dung nhận lại Kim Lăng Hầu. Vì vậy, ta muốn đến thôn trang gặp những hạ nhân đã chăm sóc A Dung ngày đó."
Sau bữa ăn, Tề phu nhân định thu xếp chỗ ở cho hai mẹ con Liễu Phán Nhi nghỉ ngơi, nhưng Liễu Phán Nhi không đồng ý. Nếu không có mục đích khác, cố ý sắp đặt, thì làm sao có thể tránh được sự truy nã của quan phủ? Dù có bị bọn buôn người bắt đi, Lý Dung sao có thể bị bán đến ngọn núi cách đây hàng nghìn dặm?
Tê tri phủ nghe thấy thế, càng thêm vui vẻ, tôn nữ của ông ấy thông minh, không bảo thủ, không dễ bị lừa: "A Dung nói rất đúng, sau này cứ làm như vậy. Thục Viện, con phải học hỏi muội muội nhiều hơn. Đừng quá ngây thơ, ai bảo sao nghe vậy, phải suy tính trước mọi việc ở trong lòng, tự có quyết định của riêng mình."
Chỉ trong chốc lát sau, Tạ quản gia chuẩn bị mọi thứ xong xuôi.
"Được!" Tê phu nhân đáp lại: "Ta sẽ chuẩn bị để ngươi đi thôn trang trước. Mấy năm nay những người đó vẫn bị giữ lại đó. Cũng không phải nhân từ gì, chỉ mong tìm ra được chút manh mối, có thể tìm thấy A Dung."
Đúng lúc hôm nay Tề tri phủ rãnh rỗi, ông ấy cũng muốn tiếp tục điều tra: "Chuyện này ta sẽ bảo Tạ quản gia thu xếp, chúng ta sẽ cùng đến thôn trang."
Liễu Phán Nhi cười: "Đương nhiên rồi. Con bé gọi ta là mẫu thân, con bé là con của ta. Ta không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương con của mình, vì vậy ta sẽ làm mọi thứ có thể để loại bỏ những tai họa ngầm này. Dù là ai, nếu làm tổn thương A Dung của ta, ta sẽ không tha cho họ."
Tê tri phủ cùng Tê phu nhân ngồi cùng một chiếc xe ngựa, Tê Thục Viện và Liễu Phán Nhi ba người ngồi chung xe, cùng đi tới thôn trang cách ngoại thành hai mươi dặm.
Trên xe ngựa, Tề tri phủ hỏi: "Phu nhân, cho tới bây giờ, chúng ta chỉ đoán được là do Vương thị làm, nhưng cũng không có chứng cứ. Nếu lúc này, những người đó lộ ra sơ hở, ta chắc chắn sẽ không lưu tình."