Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 403: Có Thâm Ý Khác




Liễu Phán Nhi nghe nói như thế thì cảm thấy rất có thể, vẻ mặt lập tức trở nên căng thẳng: "Nếu Kim Lăng Hầu phủ trung thực thì cũng thôi, nhưng nếu như muốn mượn thân phận A Dung làm mấy chuyện sai trái thì đừng nói Lan Lăng Hầu phủ không đồng ý ngay cả ta và chồng ta cũng không đồng ý. Nếu như quá đáng thì đến lúc đó vẫn phải nhờ Lương công công ra mặt nói mấy câu trước mặt bệ hạ thay chúng ta."

Lương công công cười cười, gật đầu: "Đây là chuyện tất nhiên, Đức Thụy phu nhân yên tâm. Về chuyện xử lý Trịnh phu nhân, phu nhân tự làm sẽ tốt hơn, về sau ghi nhớ, không ăn thiệt thòi trước mắt, sau này chúng ta cũng có thể bù lại."

Liễu Phán Nhi cảm thấy rất đồng ý, cảm ơn Lương công công nhắc nhở: "Đa tạ lời vàng ngọc của Lương công công."

Sau khi nói chuyện trong chốc lát, Liễu Phán Nhi dẫn mấy đứa nhỏ cáo biệt.

Nhìn bọn họ rời đi, trong lòng Lương công công có chút buồn, vốn còn cho là có thể cùng A Nam đi thêm một đoạn đường, bây giờ thì không được.

Sau khi quay lại quán trọ, Liễu Phán Nhi tìm Cố quản sự, sắp xếp thỏa đáng chuyện làm ăn: "Cố quản sự, trong nhà có chuyện quan trọng, không thể tiếp tục đi nữa. Ta đành phải nhờ ngươi sắp xếp chuyện làm ăn này, ta để Đường đại ca đưa mấy người đến giúp đỡ ngươi. Nếu rảnh thì ngươi có thể chỉ điểm một hai, quyết định mấy khách hàng, sau này ta cũng yên tâm mở rộng phường nhuộm vải."

Cố quản sự đã biết được chuyện phu nhân Kim Lăng Tri phủ đến đây làm gì từ những người khác, không nghĩ tới thân phận của Lý Dung lại không tâm thường, thậm chí còn lớn như vậy.

Dù Liễu Phán Nhi không giao chuyện thì Cố quản sự cũng đồng ý giúp đỡ: "Đức Thụy phu nhân yên tâm, tại hạ nhất định sẽ giúp ngài hoàn thành công việc buôn bán này, nhất định có thể tìm được khách hàng cố định."

Liễu Phán Nhi đồng ý, nở nụ cười: "Vậy thì ta sẽ chờ các ngươi bình an trở về, sẽ có trọng thưởng."

Cố quản sự vội vàng khoát tay từ chối: "Phu nhân, tại hạ không thể nhận. Thiếu gia cùng lão phu nhân cũng đã giao phó, để tại hạ tận tâm tận lực với phu nhân."

Liễu Phán Nhi lại giao phó cho Đường Vân Sơn, Tôn Đại Khiêm và hai người khác, nếu có chuyện gì thì nghe theo lời của Cố quản sự, đương nhiên, bọn họ cũng muốn nghe nhiều nhìn nhiều.

Nếu Liễu Phán Nhi kiên trì muốn cho thì Cố quản sự cũng không nên từ chối mãi, thế là nhận lấy: "Đa tạ phu nhân ban thưởng."

Liễu Phán Nhi nở nụ cười, kiên trì muốn cho: "Ta hiểu tâm ý của Cố đại nhân cùng Cố lão phu nhân. Ta vẫn luôn nhìn thấy ngươi giúp ta. Nếu ngươi không nhân số bạc này thì trong lòng ta cũng băn khoăn. Mau nhận đi, tiền cho mọi người uống trà. Đợi các ngươi trở lại huyện Thôi Dương thì ta sẽ bày tỏ lòng cảm ơn của mình."

Bây giờ Đường Vân Sơn đã biết chữ, có thể xem được khế sách cùng với số liệu: "Phu nhân yên tâm, chúng ta nhất định sẽ học thêm, hộ tống đồ vật của nhà chúng ta thật tốt."

Liễu Phán Nhi cảm ơn, lại lấy ra năm mươi lượng bạc: "Đa tạ Cố quản sự, ngươi vừa đi vừa về hỗ trợ, vô cùng khổ cực. Đây là một chút bạc, để Cố quản sự uống trà."

"Đa tạ phu nhân." Mấy người Đường Vân Sơn nhìn thấy hương liệu trong nhà phu nhân đáng giá như vậy thì cũng thảo luận trong âm thầm, đợi đến khi trở về, họ nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền để mua đất trồng trọt, đi theo phu nhân để học cách trông hương liệu.

Liễu Phán Nhi trở vê, nhìn thấy trong phòng bày một đống đồ Trịnh phu nhân tặng thì suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Hoắc lão đệ, ngươi dẫn người tới, mang hết đồ của Trịnh phu nhân đưa tới, ghi danh mục đồ rồi đưa đến chỗ Dương Châu Tri phủ để hắn đổi thành bạc, sau đó đưa đến Từ Ấu Viện."

Hoắc Thành Đạt nghĩ nghĩ: "Phu nhân, nếu như làm việc tốt thì tại sao phải mượn tay của người khác?"

Liễu Phán Nhi cười cười, hành động lần này có thâm ý khác: "Đây là ta đang nói cho Dương Châu Tri phủ cùng với quan viên ở nơi đó biết chuyện này, ta đã tha thứ cho chuyện của Trịnh gia, nhưng ta cũng không muốn đồ của Trịnh gia, cũng chỉ vì một câu nói chứ không cần tiền. Dù sao thì những chuyện liên quan đến tiền thường rất khó nghe, nói không chừng còn người nói ta cùng Lương công công cấu kết, nhận hối lộ đấy"

Hoắc Thành Đạt nghe nói như thế thì cảm thấy phu nhân nói rất đúng, những vật này đáng giá không ít tiền, nhưng quân tử yêu tiên một cách đàng hoàng, đúng là không nên cầm số tiền này.

Hoắc Thành Đạt dẫn người mang đồ vật lên xe, sau đó trực tiếp cầm thiệp mời của Đức Thụy phu nhân tìm được Dương Châu Tri phủ, nói ra ý định của mình.

Dương Châu Tri phủ cũng là người thông minh cho nên nhanh chóng hiểu ra ẩn ý của chuyện này, ông ta nhanh chóng chiết khấu số đồ này rồi đổi thành bạc, gửi đến Từ Ấu Viện, mua quần áo cho mấy đứa nhỏ ở bên trong, hơn nữa cũng cải thiện bữa ăn trong đó.

Dương Châu Tri phủ không dám khinh thường, tự mình đưa biên lai và danh sách quà tặng đến.

Liễu Phán Nhi không nghĩ tới Dương Châu Tri phủ tự mình tới, cười cười: "Tri phủ đại nhân, làm phiền ngài đi một chuyến. Ta góp tiên, mong Tri phủ đại nhân dùng chúng để cải thiện điều kiện sống của những đứa trẻ trong Từ Ấu Viện. Nuôi lớn những đứa trẻ này cũng là việc thiện."

Dương Châu Tri phủ khom người trả lời: "Đức Thụy phu nhân nói đúng, hạ quan nhất định ghi nhớ trong lòng.”

Ông ta ghi ở trong lòng, nhất định thường xuyên đến Từ Âu Viện xem, không thể để Đức Thụy phu nhân mất trắng bạc. Nếu như bị người ta cáo trạng rằng ông ta không sử dụng tốt số tiền này mà để truyền đến tai Đức Thụy phu nhân, chưa cần truyền đến chỗ bệ hạ mà chỉ cần nói vài lời trước mặt Lương công công thì cũng không thể tưởng tượng nổi kết quả.

Mất hai ngày mới đến Kim Lăng.

Hôm nay ngồi ở bàn lớn, bởi vì mẹ con Tề phu nhân cũng ở đây cho nên mọi người cùng ngồi trong một bàn. Bên ngoài không có nhiều quy tắc, cũng không có quy định không được nói khi ăn cho nên mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, càng thêm thân thiện.

Buổi tối nghỉ ngơi, mặc dù mọi người đều rất kích động trong lòng, nhưng nghĩ đến chuyện ngày mai còn phải gấp rút lên đường thì đều đi ngủ sớm.

Lý Dung cũng biết một chút về Lan Lăng Hầu phủ, dù sao thì nhất định phải đề cao cảnh giác khi nhìn thấy người của Lan Lăng Hầu phủ, không thể bị người khác bán đứng hay tính kế.

Nhất là Lý Dung, cũng sắp quen với Tê Thục Viện, nghe Tê Thục Viện nói rất nhiều chuyện liên quan đến Lan Lăng Hầu phủ.

Sáng sớm hôm sau, sau khi dùng đồ ăn sáng, Liễu Phán Nhi đưa ba đứa nhỏ, cùng Tê phu nhân, Tê Thục Viện lên đường.

Đưa tiễn Dương Châu Tri phủ đi, trời bên ngoài đã tối, đã đến lúc ăn cơm tối.

Bây giờ cuối cùng cũng có tin tức tốt!

Sau khi Tề tri phủ biết được tin tức này thì vui đến phát khóc, buổi tối còn lén lút sai người đi dâng hương cho muội muội, đứng ở trước mộ phần của muội muội, thông báo rằng đã tìm được con gái của nàng.

Không chỉ có như thế, Tề tri phủ còn viết thư sai người đưa thư đến kinh thành, thông báo cho cha mẹ tin tức tốt này. Những năm này, người nhà họ Tê đều quá mức bi thương vì để lạc mất đứa cháu gái này.

Ngay vào hôm qua, Tề tri phủ nhận được thư mà vợ gửi vê, biết được Lý Dung không chỉ có hai vết tích nhận dạng cháu gái mà Đức Thụy phu nhân còn nói, có bộ quần áo thêu chữ "Dung.

Tề tri phủ tha thiết chờ đợi vợ đưa Đức Thụy phu nhân cùng cháu gái trở lại Kim Lăng, ông ấy đã không kịp chờ đợi muốn gặp được cháu gái.

Đúng vào lúc này, người tuần tra nghĩa địa của Kim Lăng Hầu phủ đi tới, phát hiện trước bia mộ của vợ Kim Lăng hầu có đồ cúng, còn chưa hết năm, cũng chưa đến ngày giỗ, tại sao lại có người đến cúng bái?