Trịnh đại nhân vừa phái người đi tìm, vừa nghe ngóng xem thuyền của ai bị đụng hỏng?
Chưa tìm được Trịnh phu nhân thì Trịnh đại nhân đã điều tra được hết đầu đuôi câu chuyện, càng vừa vội vừa tức, dậm chân, không ngừng nhìn về phía chiếc thuyên hoa để mắng.
Trước đó mẹ của hắn ta luôn nói con dâu không ổn, Trịnh đại nhân còn xem thường. Bây giờ suy nghĩ lại một chút, cảm thấy thật hối hận vì đã cưới người phụ nữ như vậy.
Nếu là như cưới cô gái môn đăng hộ đối, cho dù không giúp đỡ được nhiều, nhưng hiên lành không gây tai hoạ thì hắn ta cũng có thể thăng quan dựa vào sức lực của mình.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi, dùng ít sức, nhưng cũng chuốc họa.
Bọn hạ nhân lên thuyền nhỏ, tìm kiếm Trịnh phu nhân ở trên mặt hồ.
Cuối cùng cũng tìm được thuyền hoa của Trịnh phu nhân trên mặt hồ, người hầu tiến lên nói: "Phu nhân, lão gia ở bến tàu bên hồ đợi ngài, có chuyện tìm ngài, mời ngài mau chóng trở về."
Trịnh phu nhân đang vui vẻ, nghe được phu quân phái người tới tìm kiếm thì lập tức khó chịu trong lòng: "Ta còn không thể đi du ngoạn sao? Sai người nói cho lão gia, buổi tối ta sẽ về."
Trịnh đại nhân nhìn thấy vợ mình đi từ trên thuyền hoa xuống thì nhanh chóng đi đến, tiến lên còn chưa nói gì thì đã đánh vợ một bạt tai: "Ngươi cả gan làm loạn, lại dám đụng vào thuyền hoa của Đức Thụy phu nhân, ngươi không muốn sống nữa cho nên muốn để cả Trịnh gia chôn cùng ngươi sao?”
"Lão gia rất gấp, sắc mặt trắng bệch, nhất định là có việc gấp. Phu nhân, ngài nên quay trở về. Nếu không lão gia trách tội xuống, tiểu nhân cũng không đảm đương nổi!"
Trịnh phu nhân suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, nhà mẹ đẻ bên kia giúp nàng ấy như vậy đã là ơn lớn, nếu như chồng nàng ta mà không làm quan lớn thì nàng ấy vẫn bị coi thường: "Vậy thì quay về đi."
Lúc này, con gái Trịnh Nghiên Nhi cười cười: "Nương, nếu cha tới tìm người thì chắc chắn là có chuyện gấp. Chúng ta mau trở về thôi, miễn để cha lo lắng. Nhà chúng ta cũng chỉ trông cậy vào cha, cho dù ông ngoại là Vương gia có tốt thì chúng ta cũng không được bao nhiêu. Về sau nếu người muốn trở thành cáo mệnh nhất phẩm thì vẫn còn phải dựa vào cha." Người hầu cầu khẩn, nếu để chuyện này loạn lên thì cũng không được!
Tốc độ của thuyền hoa cũng không chậm, từ từ đi tới bến tàu.
Người hầu nhớ đến dáng vẻ vội vã vừa rồi của lão gia thì không ngừng chảy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, nhưng mà phu nhân vẫn còn coi như không biết chuyện gì, mặc dù cảm thấy phu nhân không đúng, nhưng hắn ta cũng không dám nói.
Móng tay thật dài, sử dụng hết sức để cào xuống.
Trịnh phu nhân vốn là người mạnh mẽ, vẫn luôn chiếm thế thượng phong trong quan hệ vợ chồng, coi rằng chông dựa vào nhà mẹ nàng ấy nên mới có hôm nay cho nên càng yên tâm về chỗ dựa vững chắc của mình.
Lúc này bị đánh, Trịnh phu nhân cũng tức giận không thôi, không lo cho vết thương trên mặt mà xông lên cào khuôn mặt của Trịnh đại nhân.
Trịnh phu nhân không dám tin nhìn chông mình, thành thân nhiều năm như vậy, dù chồng có tức giận đến đâu thì cũng không đánh nàng ấy, hôm nay không chỉ đánh mà còn đánh vào mặt, rách khóe miệng, còn chảy máu.
Vừa bị đánh mấy cái thì Trịnh phu nhân đã thua trận, bị đánh nằm trên mặt đất.
"Đồ đàn bà đanh đá, đồ đàn bà đanh đá!" Trịnh đại nhân càng tức giận hơn, sau khi tỉnh táo lại thì đánh đ.ấ.m Trịnh phu nhân trong cơn thịnh nộ.
Mặc dù Trịnh phu nhân mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng là phụ nữ, lại không luyện võ, làm sao có thể đánh thắng Trịnh đại nhân trẻ trung mạnh mẽ?
Trịnh đại nhân chỉ cảm thấy khuôn mặt mình nóng bỏng đau rát, mấy vết hồng in trên mặt, đẫm máu.
Trịnh đại nhân vừa nghĩ tới chuyện mình bị Lương công công dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm thì toàn thân giật mình, dùng ánh mắt oán hận nhìn về phía Trịnh phu nhân: "Ngày bình thường ngươi ngang ngược càn rỡ thì cũng thôi đi, ngươi khi dễ một vài người bình thường, người ta không thể đắc tội được với ngươi cho nên sẽ cố nén giận. Hiện tại thì tốt rôi, ngay cả Đức Thụy phu nhân do bệ hạ thân phong cũng không được ngươi tôn kính, lại còn đụng thuyền của người ta. Ngươi muốn làm gì? Đưa Đức Thụy phu nhân vào chỗ c.h.ế.t sao?"
Trịnh phu nhân bị đánh thì toàn thân đau buốt nhức, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Vậy mà ngươi lại đánh ta vì một người ngoài? Ngươi có biết là nhờ ta cho nên ngươi mới có được ngày hôm nay không?”
Trịnh đại nhân nghe nói như thế thì càng thêm tức giận: "Cũng chỉ bởi vì cưới ngươi cho nên tiền đồ đời này của ta cũng hỏng rồi. Sau khi trở về, ta sẽ viết thư bỏ vợ, trả ngươi về nhà mẹ đẻ mà ngươi lấy làm kiêu ngạo."
Nói xong, Trịnh đại nhân hầm hừ sai người hầu đưa một trai một gái đi, còn về người đàn bà chỉ biết gây chuyện này thì hắn ta không muốn quan tâm!
Trịnh phu nhân bị dọa sững sờ, không dám tin nhìn vào bóng lưng rời đi của chồng, tại sao bây giờ lại không sợ nhà mẹ đẻ của nàng ấy?
Lúc này nha hoàn bà tử mới dám lên phía trước đỡ Trịnh phu nhân dậy: "Phu nhân, ngài sao rồi? Đều đã chảy máu, mau đi gọi đại phu."
Trịnh phu nhân không lo cho vết thương, hỏi: "Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"
Trong đó một người hầu nhỏ giọng nói: "Chuyện này có liên quan đến Đức Thụy phu nhân, phu nhân ngài đừng nóng vội, tiểu nhân sẽ đi nghe ngóng."
"Vậy ngươi nhanh đi." Trịnh phu nhân đồng ý, trong lòng cũng rất nghi hoặc, nhưng mà vết thương trên người khiến nàng ấy suy nghĩ chậm hơn, tính khí cũng càng táo bạo.
Bệ hạ?
Đợi đến khi nàng ấy về đến nhà, cửa hông không mở cho nên chỉ có thể đi từ cửa ngách.
Trịnh phu nhân vừa khóc vừa mắng.
Trịnh phu nhân nghĩ về cảnh tượng của người phụ nữ bị chồng bỏ, cho dù có về nhà ngoại thì cũng sẽ bị chê cười. Vương thị, người phụ nữ tốt không có hai chồng. Nếu bị vứt bỏ thì cũng không được tái giá, chỉ có thể xuất gia. Nếu chồng c.h.ế.t thì cũng không được tái giá, chỉ có thể thủ tiết.
Trên mặt bàn còn để một phong thư bỏ vợ, đây là do đích thân Trịnh đại nhân viết.
Người hầu cũng nghe ngóng được tin tức trở vê: "Phu nhân, tiểu nhân đã thăm dò. Lương công công bên cạnh bệ hạ đọc thánh chỉ xong thì lão gia bị Lương công công khiển trách trước mặt mọi người. Còn nói lão gia cùng phu nhân có ý đồ mưu hại Đức Thụy phu nhân, hắn ta nhất định sẽ bẩm báo bệ hạ đúng sự thật." Trịnh phu nhân ngôi ở trên xe ngựa, vừa đi vừa mắng Trịnh đại nhân không có lương tâm, vong ân phụ nghĩa.
Thúy Mai cũng lo lắng sau khi phu nhân bị đuổi đi thì hạ nhân như bọn họ sẽ bị đuổi theo, vội vàng nói: "Cởi chuông phải nhờ người buộc chuông, phu nhân, chúng ta mang quà đến chỗ Đức Thụy phu nhân xin lỗi, cho dù như thế nào, chỉ cân Đức Thụy phu nhân tha thứ, nói tốt vài câu ở trước mặt Lương công công thì có lẽ chuyện này sẽ không bị mang đến trước mặt bệ hạ."
Sau khi Vương ma ma ở bên cạnh sau nghe thấy vậy thì lập tức gấp: "Phu nhân, ngài xin lỗi lão gia đi, dựa vào thiếu gia cùng tiểu thư thì chắc chắn lão gia sẽ không thật sự hòa li"
Trịnh phu nhân đang cầm thư bỏ vợ trong tay: "Đã viết cả thư bỏ vợ rồi!"
Trịnh phu nhân trợn tròn mắt, không phải chỉ là đụng vào thuyền hoa của nàng ta một chút thôi sao? Chuyện nhỏ như vậy mà cũng muốn bẩm báo lên trước mặt bệ hạ sao?
Vương ma ma cũng cảm thấy đây là một biện pháp không tệ, còn nhớ rõ vừa rồi khi ở trên thuyền, Đức Thụy phu nhân có tính cách rất tốt, còn cho bọn họ xin lỗi, chỉ là lúc đó làm sao phu nhân biết được Đức Thụy phu nhân lợi hại như vậy chứ?
Nếu sớm biết như thế thì Trịnh phu nhân đã sớm tránh xa, làm sao lại cố ý sai người đụng vào thuyền hoa của Đức Thụy phu nhân chứ?
Trịnh phu nhân nghe thấy lời thuyết phục của người hầu thì suy nghĩ lại về thảm trạng sau khi bị đuổi đi, lập tức xé thư bỏ vợ, lau khô nước mắt, nhanh chóng thay một bộ đồ sạch sẽ: "Chuẩn bị quà, bây giờ chúng ta sẽ đến xin lỗi Đức Thụy phu nhân. Cho dù ta có phải quỳ xuống thì cũng phải được Đức Thụy phu nhân tha thứ."
Vì chức quan của chồng, vì tương lai của bản thân, nàng ấy chấp nhận.
Giữ được núi xanh, không lo không có củi đốt.
Bây giờ khuất nhục, một khi nàng ấy có cơ hội thì nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần.
Trịnh phu nhân mang theo mấy xe quà, mang theo người hầu đi tới quán trọ Phúc Lai, thăm dò được phòng của Liễu Phán Nhi thì trực tiếp quỳ gối ở cửa ra vào: "Đức Thụy phu nhân, ngài đại nhân độ lượng, xin đừng chấp nhặt với ta. Trịnh Vương thị xin lỗi ngài."
Tiếng của Trịnh phu nhân rất lớn, cho nên có rất nhiều người mở cửa đi ra, hóng hớt.
Chưởng quỹ của quán trọ sợ đến mức đầu đây mồ hôi, chỉ sợ nếu không xử lý thích đáng thì quán trọ này của họ cũng xong đời cho nên lập tức sai tiểu nhị đến thông báo cho ông chủ.
Mấy người Liễu Phán Nhi đang ngủ trưa, chờ tin tức của Lương công công.
Kết quả Lương công công còn chưa mang tin tức đến thì Trịnh phu nhân đã tự mình tới nói xin lỗi.
"Được, nếu ngươi đã biết lỗi rồi thì ta cũng không chấp nhặt với ngươi." Liễu Phán Nhi cười khẽ, lời không hợp ý không hơn nửa câu, cũng không muốn nói nhảm nhiều cùng Trịnh phu nhân trước mặt nhiều người: "Đi đi, đừng hơi một tí là muốn đ.â.m đầu chết, nói giống như ta đang ép buộc ngươi vậy."
Nghe thấy lời của Liễu Phán Nhi nói thì Trịnh phu nhân không dám ngẩng đầu, chỉ sợ Liễu Phán Nhi nhìn thấy phẫn hận trong mắt mình.
Trịnh phu nhân thấy Liễu Phán Nhi không nói gì tức là không muốn tha thứ thì vừa vội vừa giận: "Nếu phu nhân không tha thứ cho ta thì ta sẽ vô cùng xấu hổ, chỉ có thể đập đầu chết, để kết thúc hết mọi chuyện."
Liễu Phán Nhi vẫn từ chối như cũ: "Vô công bất thụ lộc, mau trở về đi."
Một hồi lâu, nàng ấy mới chậm rãi ngẩng đầu: "Đức Thụy phu nhân, đều là lỗi của ta, có chút hiểu lâm, không kịp thời xin lỗi. Người nhất định phải nhận số quà này, nếu không thì chồng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ta."
Liễu Phán Nhi nhíu mày, da mặt Trịnh phu nhân này cũng quá dày, còn cố ý nói như vậy, không phải đang muốn nàng tha thứ cho nàng ấy trước mặt mọi người sao? Nếu không tha thứ cho nàng ấy, lỡ như Trịnh phu nhân đụng bị thương, đụng chết, vậy thì đều là lỗi của nàng. Liễu Phán Nhi không mở cửa, chỉ mở cửa sổ ra, nhìn ra Trịnh phu nhân ở phía ngoài, giống như cười mà không phải cười: "Trịnh phu nhân không cần hành đại lễ, ngươi cũng đã nói, không phải ngươi cố tình đụng vào thuyền hoa của ta, làm sao ta có thể tính toán chỉ li như vậy được? Ta cũng không phải người cố tình muốn gây sự, ngươi mau mang quà của mình rời đi thôi."
Trịnh phu nhân sai người đặt quà xuống, lại đến chỗ Lương công công nghỉ chân rồi khóc lóc giải thích một hồi, hi vọng có thể nhận được tha thứ.
Trịnh phu nhân thấy Liễu Phán Nhi nói như vậy, thì lại dập đầu với Liễu Phán Nhi: "Đa tạ phu nhân."
Liễu Phán Nhi gật đầu một cái, đóng cửa sổ lại.
Đối với số quà mà Trịnh phu nhân đưa đến, Liễu Phán Nhi cũng không từ chối, dù sao nàng cũng đang dạy Trịnh phu nhân làm người, đây cũng là một chuyện tốt, một chuyện có công đức.
Trịnh phu nhân đã tủi thân, vậy mà chồng vẫn còn quở mắng nàng ấy khiến trong lòng Trịnh phu nhân càng hận hơn.
Trịnh phu nhân nói xin lỗi một phen, lúc này mới về nhà, không ngừng xin lỗi chồng.
Trịnh đại nhân cũng dần dần tỉnh táo lại, cảm thấy nếu bây giờ bỏ Trịnh thị cũng không có ý nghĩa cho nên đành phải nhịn xuống. Sau khi răn dạy vợ nghiêm khắc một lúc, hắn ta hy vọng sau này nàng ấy sẽ làm việc, ăn nói cẩn thận hơn.
Lương công công gặp loại này người thì cũng chỉ để tiểu thái giám nói vài câu rồi xua đuổi. Mặc dù hắn ta vẫn sẽ nói chuyện này cho bệ hạ nghe, nhưng sẽ không cố ý nói mà chỉ nói trong lúc lơ đãng.
Động tĩnh ở bên này của Liễu Phán Nhi cũng kinh động đến chỗ của Tề phu nhân.