Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 397: Lý Nam Cáo Trạng




Biểu tình vốn áy náy của Trịnh phu nhân sau khi nghe Lý Phương nói, nhất thời mặt đen lại: "Nha đầu tóc xù từ đâu chui ra đây, lại dám nói như vậy với ta, cũng ăn nói quá khoa trương rồi đó."

Lý Dung châm chọc: "Ý thế h.i.ế.p người, kiêu ngạo như thế, Trịnh đại nhân nhà ngươi biết không?"

"Câm miệng lại!" Trịnh phu nhân nghĩ đến trượng phu sau khi biết được chuyện của nàng ấy, không chỉ không có an ủi, thế mà lại còn yêu cầu nàng ấy khách khí với Liễu Phán Nhi một chút, không nên rước lấy phiền phức cho ông ấy.

Trịnh phu nhân vốn đã ôm một bụng tức giận, lại biết được hai tháng này trượng phu của nàng ta còn chưa tới Dương Châu, trong phòng cư nhiên có thêm bốn nữ nhân, càng tức giận đến nổ đom đóm mắt, nghiến răng nghiến lợi.

Ra ngoài du ngoạn hồ, non sông tươi đẹp, điều đó khiến cho tâm tình Trịnh phu nhân tốt hơn một chút. Nhưng không nghĩ tới cảnh đẹp không dài, lại gặp phải người xúi quẩy, tức giận đến nỗi bảo thuyền gia đụng phải thuyền của Liễu Phán Nhi thuê.

Liễu Phán Nhi quay đầu nhìn về phía Lý Phương và Lý Dung, vẻ mặt trâm tĩnh: "Các con đi vào, đừng ở trên boong tàu, không an toàn."

Lý Phương và Lý Dung thấy Liễu Phán Nhi nói như vậy, ôm muội muội đi vào, nhưng rất lo lắng.

Liễu Phán Nhi nhìn về phía Trịnh phu nhân, vẻ mặt trâm tĩnh, ánh mắt lạnh như băng: "Trịnh phu nhân, ta hiện tại cho ngươi một cơ hội, xin lỗi ta cùng đám nhỏ."

Liễu Phán Nhi đi vào khoang thuyền, lập tức nhìn thấy ba tỷ muội tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, hé miệng cười: "Tức cái gì vậy?"

Liễu Phán Nhi thấy Trịnh phu nhân như thế, nói với thuyền gia: "Trở về đi!"

"Vâng, phu nhân." Người lái thuyên trả lời nhanh chóng.

Bây giờ mặc dù con tàu đã bị đâm, nhưng nó không bị hỏng, chỉ tốn một chút tiền là có thể được sửa chữa. Nếu là lại làm gì thêm, nói không chừng cả thuyền cũng không giữ được.

Thuyền gia cũng đặc biệt sợ hãi, chỉ sợ đánh nhau, bọn họ cũng gặp nạn.

Trịnh phu nhân thấy Liễu Phán Nhi đi rồi, cảm thấy Liễu Phán Nhi bị kinh sợ, dương dương đắc ý, tâm tình rất tốt: "Thuyên gia, hôm nay làm không tệ, tiếp tục du hồ!"

Trịnh phu nhân cười như không cười: "Ta đã xin lỗi mà, ngược lại đứa nhỏ Đức Thụy phu nhân dạy dỗ không biết lễ phép, còn nói ta là mèo rồi lại là chuột."

Lý Nam đã không còn sợ nữa, nắm chặt nắm đ.ấ.m nhỏ: "Nương, chẳng lẽ phải nuốt xuống cục tức này sao?"

Lý Dung nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt phẫn hận: "Nương, làm thế nào con mới có quyền thế?"

Liễu Phán Nhi gãi đầu, suy nghĩ một chút: "Chờ ta cùng cha con lập được đại công, con sẽ có quyên thế. Nơi này là địa bàn của Trịnh phu nhân, chúng ta cùng nàng ta ở chỗ này cứng đối cứng, chúng ta sẽ chịu thiệt. Ở trên hồ, đụng thuyền lẫn nhau, nói không chừng sẽ gây chuyện liên quan tới mạng người ˆ

Lý Phương đỏ mát: "Ỷ thế h.i.ế.p người, Trịnh phu nhân kia chính là cố ý."

Liễu Phán Nhi tiếp tục giải thích: "Tuy rằng hiện tại ta muốn bẻ hoa trên mặt nàng ấy, vậy thì có khác gì nữ nhân chanh chua chứ, còn mất đi thể diện của mình. Chờ đến thành Dương Châu, ta còn có thể cầm thánh chỉ, trực tiếp đến tri phủ Dương Châu cáo trạng. Cho dù cuối cùng không thể định tội Trịnh phu nhân, nhưng cũng có thể quét sạch danh dự của nàng ấy, không dám ra ngoài gặp người. Biện pháp như vậy, vừa có thể bảo toàn chính mình, còn có thể trả thù đối phương, tốt hơn một chút."

Liễu Phán Nhi cũng sẽ một chiêu cáo mượn oai hùm này.

Lý Phương và Lý Dung nghe nói như vậy, mới thoải mái hơn một chút.

Liễu Phán Nhi lắc đầu: "Hiện tại ta không cùng Trịnh phu nhân ầm ĩ, là bởi vì ta biết âm ï cũng vô dụng. Đợi lát nữa chúng ta lên bờ, ta sẽ trực tiếp đi tìm Trịnh đại nhân, bảo ông ấy quản tốt phu nhân trong nhà. Nếu như không quản giáo tốt, vậy ta sẽ thượng tấu bệ hạ, có người bắt nạn ta."

Lý Nam nắm chặt nắm đ.ấ.m nhỏ: "Hừ, con không thể viết thư cho bệ hạ, nhưng con muốn viết thư cho Lương Bảo bá bá. Hắn ta nói, ai đó bắt nạt con, hắn ta sẽ xả giận giúp cho con."

Liễu Phán Nhi nở nụ cười: "Cho nên đừng tức giận, có biện pháp đối phó Trịnh phu nhân, cần gì phải giành lấy tức giận trong nhất thời đây chứ?"

Ba nữ tử nghe mẹ nói, lúc này mới lộ ra nụ cười.

Đến bờ, Liễu Phán Nhi nói với thuyền gia: "Ta ở trên thuyền bị người đụng, ta muốn đi tri phủ nha môn cáo trạng. Ngươi cũng đi với ta"

Thuyền gia nghe nói như vậy, mặt lộ ra chua xót: "Vị phu nhân này, tiểu nhân không dám đi. Vừa rồi nhìn vị phu nhân kia cũng là phu nhân nhà quan, nàng ấy có lẽ không đối phó được ngài, nhưng đối phó với dân chúng nhỏ bé như ta, một nhà chúng ta già trẻ sẽ gặp nạn mất."

Nghe nói như vậy, Liễu Phán Nhi sửng sốt, gật gật đầu, không để cho thuyền gia khó xử: "Được, vậy số bạc này đưa ngươi đi sửa thuyền cho đó."

Thuyền gia thấy Liễu Phán Nhi sảng khoái đồng ý như vậy, cũng vô cùng cảm động: “Đa tạ phu nhân."

Liễu Phán Nhi lắc đầu: "Không cần cảm tạ ta, ngươi cầu chẳng qua cũng chỉ là bình an.

Nhìn bọn nhỏ như thế, Liễu Phán Nhi cảm thấy cuộc sống nhàn vân dã hạc tất nhiên thoải mái, một khi bị phá vỡ, bọn họ vô lực phản kích. Trong trường hợp đó, sau đó tích cực và nỗ lực phấn đấu tiến về phía trước.

Lên xe ngựa, Lý Dung nhíu mày hỏi: "Mẫu thân, không có thuyền gia làm chứng, chúng ta trực tiếp đi tri phủ nha môn cáo trạng, còn được sao?”

Lý Dung nắm chặt nắm đấm: "Đúng, không thể mặc cho người khác khi dễ, phải khiến cho bản thân càng mạnh mẽ."

Lý Nam nhỏ giọng nói: "Trước kia nương nói chúng ta căn cơ nông cạn, ta còn cảm thấy không đúng, nhưng hiện tại ngẫm lại, ở huyện Thôi Dương như thế, ở bên ngoài lại càng không được. Xem ra sau này, chúng ta còn phải phát triển thực lực cùng lực ảnh hưởng của mình, không thể mặc cho người khác khi dễ."

Liễu Phán Nhi suy nghĩ một chút, lắc đầu, lui về phía sau: "Nếu không thể đi đến tri phủ nha môn, vậy chúng ta trực tiếp đi tìm Trịnh đại nhân. Nếu như không có một lời giải thích, ta sẽ thượng tấu bệ hạ Trịnh đại nhân trong nhà không yên. Nếu Trịnh đại nhân là người thông minh, sẽ không thờ ơ đâu.

Lý Phương cũng rất tức giận, nhưng con bé không biết làm lớn mạnh thế lực như thế nào, nhưng con bé cảm thấy làm tốt chuyện trong tay, mở rộng việc làm ăn của tiệm vải và tơ tằm, kiếm được nhiều bạc hơn cũng là một cách.

Nàng hiểu được bách tính phổ thông đều nhát gan, đều là vì có thể bình an sống qua ngày. Một khi liên lụy đến vụ kiện, táng gia bại sản có lẽ vẫn là chuyện nhỏ, có khi còn mất đi tính mạng.

Lý Nam tò mò, quay đầu nhìn, nhất thời mắt hiện lên những ngôi sao nhỏ: "Nương, Lương bá bá đến rồi."

Tiến vào thành Dương Châu, sắc trời còn sớm. Vì đói bụng, Liễu Phán Nhi mang theo đứa trẻ cùng đi ăn cơm trưa, tâm trạng mọi người cũng tốt hơn một chút.

Liễu Phán Nhi nghe được hôm nay Trịnh đại nhân cũng không nghỉ ngơi, dẫn người đi tới nha môn, vừa muốn đi vào, chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng vó ngựa thanh thúy lạch cạch.

Nàng và Lý Nguyên Thanh muốn đứng lên, xây dựng cho những đứa nhỏ một mảnh trời riêng.

Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Lương công công miễn lễ, không cần khách khí. Lương công công, đây là truyền thánh chỉ của bệ hạ đúng không?"

Lương Bảo ở trên lưng ngựa, cảm thấy người lớn trẻ con phía trước có chút quen mắt, đến gần nhìn, hơn nữa còn nghe được giọng nói Lý Nam gọi hắn ta là Lương bá bá, càng thêm chắc chắn.

Lương Bảo lập tức từ trên ngựa nhảy xuống, cung kính hành lễ với Liễu Phán Nhi: "Lương Bảo thỉnh an Đức Thụy phu nhân."

Liễu Phán Nhi kinh ngạc, quay đầu nhìn, Lương Bảo đang cưỡi trên lưng ngựa, nàng dừng lại, chờ Lương Bảo tới gần.

Lương Bảo cung kính trả lời: "Vâng!"