Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 394: Có Khi Nào Biểu Muội Vẫn Còn Sống Hay Không?




Nghĩ đến chuyện chiêu đãi nữ quyến, cần có phu nhân ra mặt, Trịnh đại nhân chỉ đành từ bỏ. Chỉ cân không đắc tội là được, về phần giao hảo, hay là thôi đi!

Tới khách điếm rồi, Cố quản sự cười khẽ: "Phu nhân, nếu Trịnh đại nhân đều tự mình giải thích, hẳn là sẽ không làm khó dễ mọi người nữa. Vụ làm ăn này, để mọi người tự bàn, hay là để ta thay mọi người bàn bạc?"

Liễu Phán Nhi nghĩ nghĩ: "Vẫn phải mời Cố quản sự giới thiệu gặp mặt, ta dẫn theo đứa nhỏ cùng đi mở mang kiến thức."

"Được!" Cố quản sự đi sắp xếp, chuẩn bị ngay ngày mai đi hẹn các hộ khách ở Dương Châu.

Liễu Phán Nhi cũng không keo kiệt, lúc này cho Cố quản sự năm mươi lượng bạc, dù sao ra cửa xã giao, những bằng hữu làm ăn này, đều là không có lợi ích thì không dậy sớm. Tìm một trà trang u tĩnh uống trà đã tốn mấy lượng bạc rồi!

Trên đường Cố quản sự trợ giúp nàng không ít, trong lòng Liễu Phán Nhi hiểu rõ. Tuy rằng đây là chuyện Cố lão phu nhân và Cố Thiệu dặn dò Cố quản sự làm, nhưng Cố quản sự dụng tâm như vậy, Liễu Phán Nhi không thể không bày tỏ một chút.

Cố quản sự từ chối, nhưng Liễu Phán Nhi cố ý đưa, hắn ta cũng liền thuận thế nhận.

Nhận tiền rồi, Cố quản sự làm việc càng thêm bài bản.

Món thang bao của Dương Châu, hương vị vô cùng ngon. Ngay cả món mì trứng tôm người ngoài ăn không quen, Liễu Phán Nhi cũng có thể ăn hết một chén.

Còn năm trăm cuộn tơ lụa vải dệt đã định ra, đặt cọc ba thành, còn lại bảy thành, thì đến lúc nhận hàng, mới trả tiền.

Liễu Phán Nhi vốn nghĩ rằng bàn chuyện làm ăn sẽ có chút khó khăn, nhưng bay giờ lại thấy không có việc gì khó, tình cảm của Cố quản sự và Cố gia, nàng ghi tạc trong lòng. Chờ sau này có cơ hội, sẽ trợ giúp Cố đại nhân kiếm một ít công lao.

Người ta nói khói hoa tháng ba tại Dương Châu, tuy rằng bây giờ đã là tháng sáu, nhưng đối với nơi tốt đẹp như Dương Châu, cho dù là mùa đông, cũng có cảnh sắc không tệ.

Hai ngày còn lại, Cố quản sự bận chuyện buôn bán, Liễu Phán Nhi thì mang ba đứa nhỏ đi dạo danh thắng và di tích cổ của Dương Châu.

Về phần trượng phu Lý Nguyên Thanh, Liễu Phán Nhi không lo lắng, năng lực của trượng phu rất mạnh, không cần nàng hỗ trợ, cũng có thể kiến công lập nghiệp. Nhưng mà, làm thê tử, nếu có thể dệt hoa trên gấm, cũng không sai.

Chỉ mới một ngày, đã hẹn xong chủ xưởng hương liệu và hộ khách vải dệt ở thành Dương Châu, mà còn không chỉ một nhà, cuối cùng lựa chọn người tốt nhất để ký khế ước, bán đi hai trăm cân hương liệu trong tay.

Trương Thư Nhã đáp ứng lời mời của tiểu thư Tề Thục Viện nhà tri phủ, đến Tề gia làm khách.

Không bị Trịnh phu nhân quấy rầy, Lý Phương và Lý Dung, còn cả Lý Nam, dưới sự dẫn dắt của Liễu Phán Nhi, quả nhiên được mở mang tâm mắt.

Trong lúc Liễu Phán Nhi dẫn theo bọn nhỏ du lịch thành Dương Châu, ở Kim Lăng lại xảy ra một chuyện lớn.

Lần này đi ra ngoài kiếm được nhiều, nhưng cũng tiêu không ít.

Trương Thư Nhã lắc đầu: "Tuy rằng Đức Thụy phu nhân làm chuyện tốt, giống Bồ Tát vậy, công đức vô lượng, nhưng bề ngoài không giống. Có lẽ là Đức Thụy phu nhân thường xuyên xuống ruộng, chú ý việc đồng áng, cho nên làn da không quá trắng, nhưng nhìn qua rất khỏe mạnh. Không chỉ mình Đức Thụy phu nhân thông minh dí dỏm, mà ngay cả ba người con gái của nàng cũng rất tốt."

Đức Thụy phu nhân vì cống hiến phước lành năng suất cao giống tốt, được Chu Bình Đế khen ngợi, lan truyền khắp Đại Chu, lại vì là nữ tử, cho nên không chỉ có phụ nhân ở nông thôn, ngay cả nữ tử ở hậu trạch của nhà giàu, cũng đều nghe qua.

Quả thực, sau khi Trương Thư Nhã nhắc tới Đức Thụy phu nhân, Tê Thục Viện cũng rất hào hứng: "Thư Nhã muội muội, Đức Thụy phu nhân có giống với Bồ Tát trong tranh hay không?”

Tiểu nữ nhi gặp mặt, không chỉ thảo luận thi từ mà còn thảo luận những chuyện đã xảy ra gần đây. Trương Thư Nhã tự nhiên mà nói tới chuyện mấy ngày hôm trước Đức Thụy phu nhân và các nữ nhi của nàng đã đến nhà làm khách.

"Tuy rằng không phải con ruột, nhưng bọn nhỏ đều rất ỷ lại quấn quýt Đức Thụy phu nhân. Ai da, đúng rồi, còn có một chuyện rất thú vị, một vị con gái nuôi của Đức Thụy phu nhân tên là Lý Dung, rất giống ngươi. Lần đầu ta nhìn thấy, còn sửng sốt một chút, quên luôn việc vấn an, mẹ ta còn răn dạy ta nữa!"

Tê Thục Viện đã mười ba tuổi nghe được lời nói của Trương Thư Nhã thì sửng sốt, nghĩ đến tổ mẫu ở kinh thành, thường xuyên nhìn nàng ấy hơi hơi thất thần. Trước kia nàng ấy không biết, sau lại có một lần tổ mẫu bệnh nặng, nàng ấy ở bên người phụng dưỡng, tổ mẫu mơ mơ màng màng tỉnh lại nhìn thấy nàng ấy, lại gọi tên cô cô.

Sau đó nàng ấy mới biết được, nàng ấy nhìn rất giống với người cô cô c.h.ế.t sớm.

Sau khi cô cô c.h.ế.t sớm, biểu muội lại vì sự vô tâm của người Kim Lăng hầu phủ, mất tích, niệm tưởng cuối cùng của tổ mẫu với cô cô cũng không còn.

Ngay hôm qua, nàng ấy dùng bữa với cha mẹ, phụ thân và mẫu thân ở trên bàn cơm, phụ thân còn nói nàng ấy lớn lên giống cô cô. Bây giờ có một tiểu cô nương rất giống nàng ấy, liệu cô bé có phải là khuê nữ của cô cô hay không?

Nghĩ vậy, mặc kệ có phải hay không, Tề Thục Viện đều muốn hỏi rõ: "Thư Nhã, vậy muội muội Lý Dung kia đang ở đâu? Có thể giới thiệu gặp mặt cho ta được không? Một cô nương có thể khiến ngươi khen ngợi, tất nhiên không tệ."

Trương Thư Nhã thấy Tê Thục Viện cũng rất thích người bạn mà cô bé mới quen, có chút vui mừng: "Bây giờ thì không được, bọn họ đi Dương Châu rồi, đi theo thương đội, sau đó còn phải đi Cô Tô và Hàng Châu. Ta lớn lên ở Kim Lăng từ nhỏ, nghe thấy Lý Dung muội muội có thể đi nhiều địa phương như vậy, trong lòng ta rất hâm mộ."

Nghe thế, Tê Thục Viện đè lòng hiếu kỳ của mình xuống, bắt đầu tìm hiểu tuổi tác và thân thế của Lý Dung.

Tê Thục Viện nghĩ nghĩ hỏi: "Nương, người nói xem biểu muội nhà bác, có khi nào còn sống hay không?"

Tề Thục Viện không để lộ ra, mà cẩn thận ghi nhớ những lời Trương Thư Nhã nói.

Tê Thục Viện lắc đầu: "Nương, không có, con chỉ đang nghĩ một chuyện."

Tê phu nhân thấy con gái gặp khách xong, lại mặt co mày cáu, có chút tò mò: "Cãi nhau với Thư Nhã rồi à?"

Đợi đến khi Trương Thư Nhã làm khách xong, rời khỏi rồi, nàng ấy mới đi tìm mẫu thân. "Nghĩ chuyện gì?" Tê phu nhân hỏi: "Nghĩ không ra thì hỏi ta, nếu ta biết thì sẽ giải thích cho con.

Giữa Trương Thư Nhã và khuê mật, có quan hệ rất tốt, Tê Thục Viện hỏi, cô bé liền nói, ngay cả quá trình lúc trước phụ thân cô bé và Lý Nguyên Thanh cứu Lý Dung cũng nói một lần.

Tê phu nhân sửng sốt, nàng hiểu được địa vị của tiểu cô cô trong lòng cha mẹ chồng và ba huynh đệ của trượng phu. Đối với cái c.h.ế.t của tiểu cô cô, từ trước đến nay khó mà vơi đi, lại thêm hối hận không thôi vì chuyện tôn nữ mất tích.

Tê Thục Viện nghĩ nghĩ, trả lời: "Bởi vì Trương Thư Nhã nói thê tử của bạn tốt của phụ thân nàng là tướng quân Lý Nguyên Thanh, Đức Thụy phu nhân dẫn theo ba người con gái nuôi đến Kim Lăng, đến nhà nàng làm khách. Nàng nhìn thấy một nữ tử tên là Lý Dung, bề ngoài rất giống con, nàng nhìn tới nỗi thất thần."

"Có thể khiến Thư Nhã rất quen thuộc con thất thần, có thể thấy Lý Dung muội muội thật sự rất giống con. Con lại hỏi tuổi và thân thế của Lý Dung muội muội, biết được Lý Dung muội muội được Lý tướng quân và Trương đại nhân cùng cứu về từ một trại thổ phỉ. Lúc ấy Lý Dung muội muội bị ngã đập đầu, cửu tử nhất sinh, sau khi tỉnh lại, thì không nhớ được chuyện gì cả, kể cả tên của mình."

Tê phu nhân sửng sốt, mặt lộ vẻ nghi hoặc, nhưng nhìn thấy đôi mắt u buồn của con gái, châm chước một lát, sau đó mới trả lời: "Luôn nói là mất tích, thì nghĩa là không tìm được. Đến nay sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Trương Thư Nhã đến chơi với con, sao con lại nghĩ tới biểu muội nhà bác con?"